Xuyên Đến Mạt Thế Làm Vợ Đại Lão
Chương 19
Mơ mơ hồ hồ mặc Kỷ Lâm Hạo giúp mình rửa mặt, cuối cùng Mạt Kỳ Miểu cũng lấy lại được chút tỉnh táo. Dù vậy, y thực sự lười không muốn động, hai tay hai chân vòng qua eo bụng cùng cổ hắn mà ôm, rất tự nhiên biến thành gấu koala ôm cây.
"Mèo lười." Nhéo eo nhỏ của người trong lòng một cái, hắn xốc lại cánh tay đang vòng qua mông y, nhanh nhẹn thay quần áo giúp thiếu niên.
Mạt Kỳ Miểu rất ngưỡng mộ tầng cơ bắp của hắn, lúc dính sát vào người hắn y có thể cảm nhận được từng khối cơ bụng săn chắc, hơn nữa bế người một tay nha, cực kì ngầu lòi luôn!
Kỷ Lâm Hạo mở cửa bước xuống lầu, bên dưới đã sớm đầy đủ người, tất cả đều đang ăn sáng.
Suốt chặng đường xuống lầu đến khi an vị trên ghế, bàn tay vững chắc của hắn điều chưa từng buông thiếu niên đang nửa treo nửa dựa vào người mình xuống.
"Chà, chào buổi sáng lão đại, anh dâu ~." Lục Kỳ Ân huýt sáo một tiếng cười nhe răng chào hỏi.
Hơi gật đầu đáp lại, bàn tay to lớn của hắn khẽ vuốt lên xuống tấm lưng đơn bạc của thiếu niên. Người trong ngực quả nhiên hơi nhúc nhích, cái đầu đen nhỏ lộ ra khuôn mặt còn thèm ngủ nhưng vẫn phải thức có chút không vui méo miệng.
Bữa sáng là một ít thức ăn dự trữ của tiểu đội, tuy không bổ dưỡng gì cho cam nhưng ít nhất có thể lấp bụng.
Kỷ Lâm Hạo đem đầu của thiếu niên bắt tới, hôn nhẹ lên môi y một cái sau đó lấy tới một ít thức ăn cho y.
Mạt Kỳ Miểu như cá đớp mồi, ăn chậm nhai kĩ.
Năm người khác sáng sớm đã nhìn một màn ân ái này của hai người có chút ê răng, ít ra hãy để ý đến sự hiện diện của bọn họ một chút chứ!
Mạt Kỳ Miểu ăn xong liền thoát khỏi người nam nhân, sau đó y liền nhận lại được ánh mắt của người nọ nhìn mình như một tên tra nam, lợi dụng xong liền vứt bỏ người ta.
Y có chút bắt đắc dĩ.
Y chỉ là muốn xem xem ngôi nhà này có cái gì có thể lấy không liền bỏ vào không gian, tại sao người này lại nhìn y kì quặc như thế hả?!
Sau khi ra khỏi ngôi nhà này, Mạt Kỳ Miểu mới biết, ba người hôm qua sẽ đi cùng với tiểu đội của họ.
Tất nhiên đã có sự đồng ý của lão đại, nhưng khi nào thế? sao cậu không biết gì vậy nhỉ?
Vì có tới bảy người, nhân số tăng gần gấp đôi nên phải có thêm một cái xe khác. Mạt Kỳ Miểu sau khi được đồng ý liền lấy ra một chiếc xe hummer khác từ không gian của mình, chất liệu cũng không kém gì chiếc của bọn họ đâu. Chiếc xe này là trước đó bọn y phát hiện được sau một cái trường bỏ hoang, có vẻ thân chủ đã chết rồi.
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, vừa ra khỏi cửa bọn họ liền gặp phải vài tang thi đuổi theo, tuy không nguy hiểm gì nhưng tốt nhất nên tránh đi. Ngồi kế bên nam nhân, Mạt Kỳ Miểu không biết có phải mình gặp ảo giác hay không nhưng y luôn có cảm giác ánh mắt nam nhân luôn nhìn mình.
Hơi mất tự nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, trong cửa sổ phản chiếu lại hình ảnh người ngồi cạnh mình, ánh mắt vẫn luôn nhìn y. Làm cho người ta hơi hoang mang hơn là ánh mắt như dò xét lãnh địa của nam nhân.
Sao vậy? Cứ nhìn cậu chằm chằm.
Kỷ Lâm Hạo mím môi, ánh mắt thản nhiên nhìn thiếu niên bên cạnh. Hắn không có ý tứ thu hồi ánh mắt mà ngang nhiên 'tuần tra lãnh địa'.
Mái tóc đen ngắn của thiếu niên rất mềm mại, hắn đã sờ qua rồi, khiến người ta có xúc động muốn vò rối nó.
Bờ môi mềm mại, hồng hào đó hắn cũng đã được chiêm ngưỡng qua, rất hút hồn.
Đôi mắt to tròn không một chút phòng bị của thiếu niên mỗi khi nhìn hắn đều khiến tim hắn lỡ một nhịp.
Làn da quá trắng, còn non mịn hơn cả trẻ con.
Khí tức trên người lại sạch sẽ, khiến hắn phải chú ý tới.
Làm hắn lưu luyến nhất là cái eo thon đến mức chỉ cần dùng một tay là có thể bao trọn, thậm chí dùng thêm một chút lực là có thể bẻ làm đôi.
Quá yếu ớt.
Nhưng lại là cuốn hút chí mạng với hắn.
Là do trước giờ hắn không quá để ý đến mấy việc tình cảm, hay là vì thiếu niên quá mức đặc biệt?
Nhưng điều hiện tại hắn đang nghĩ có chút xấu xa.
Hắn muốn 'ăn' y.
Phải 'ăn' đến sạch sẽ, mạnh mẽ đánh dấu lên người này, cũng cho người này biết y là của hắn.
Có lẽ tối nay rất thích hợp.....
Nghĩ đến đây ánh mắt hắn liền trở nên tối tăm, nhìn thiếu niên càng không chớp mắt, trên người tỏa ra một loại quỷ dị khác thường.
"Nè, cậu nói lão đại bị sao thế?." Cứ nhìn anh dâu nhỏ chằm chằm, quanh thân còn có cái không khí rất quỷ dị nha.
"Chắc chuẩn bị làm chuyện xấu." Ngụy Nhâm cũng phát hiện ra chuyện bất thường, nhưng lão đại làm mọi việc luôn cân nhắc trước sau. Hơn nữa Tiểu Miểu là người trong lòng của lão đại, Kỷ Lâm Hạo sẽ không làm gì quá đáng. Lời này nói ra cũng chỉ mang suy đoán hời hợt, đùa giỡn, hắn không nghĩ lão đại sẽ làm chuyện dư thừa.
Nhưng Ngụy Nhâm thật sự không ngờ rằng, cái người mà bản thân cho rằng luôn cân nhắc trước sau, lại đang ấp ủ âm mưu đen tối với thiếu niên. Cái âm mưu rất...khụ, khiến người ta đỏ mặt.
Mà Mạt Kỳ Miểu vẫn đang ngơ ngác không biết bản thân sắp bị 'ăn' sạch tới nơi, còn đang phân vân có phải y làm gì khiến lão đại giận hay không a.
"Mèo lười." Nhéo eo nhỏ của người trong lòng một cái, hắn xốc lại cánh tay đang vòng qua mông y, nhanh nhẹn thay quần áo giúp thiếu niên.
Mạt Kỳ Miểu rất ngưỡng mộ tầng cơ bắp của hắn, lúc dính sát vào người hắn y có thể cảm nhận được từng khối cơ bụng săn chắc, hơn nữa bế người một tay nha, cực kì ngầu lòi luôn!
Kỷ Lâm Hạo mở cửa bước xuống lầu, bên dưới đã sớm đầy đủ người, tất cả đều đang ăn sáng.
Suốt chặng đường xuống lầu đến khi an vị trên ghế, bàn tay vững chắc của hắn điều chưa từng buông thiếu niên đang nửa treo nửa dựa vào người mình xuống.
"Chà, chào buổi sáng lão đại, anh dâu ~." Lục Kỳ Ân huýt sáo một tiếng cười nhe răng chào hỏi.
Hơi gật đầu đáp lại, bàn tay to lớn của hắn khẽ vuốt lên xuống tấm lưng đơn bạc của thiếu niên. Người trong ngực quả nhiên hơi nhúc nhích, cái đầu đen nhỏ lộ ra khuôn mặt còn thèm ngủ nhưng vẫn phải thức có chút không vui méo miệng.
Bữa sáng là một ít thức ăn dự trữ của tiểu đội, tuy không bổ dưỡng gì cho cam nhưng ít nhất có thể lấp bụng.
Kỷ Lâm Hạo đem đầu của thiếu niên bắt tới, hôn nhẹ lên môi y một cái sau đó lấy tới một ít thức ăn cho y.
Mạt Kỳ Miểu như cá đớp mồi, ăn chậm nhai kĩ.
Năm người khác sáng sớm đã nhìn một màn ân ái này của hai người có chút ê răng, ít ra hãy để ý đến sự hiện diện của bọn họ một chút chứ!
Mạt Kỳ Miểu ăn xong liền thoát khỏi người nam nhân, sau đó y liền nhận lại được ánh mắt của người nọ nhìn mình như một tên tra nam, lợi dụng xong liền vứt bỏ người ta.
Y có chút bắt đắc dĩ.
Y chỉ là muốn xem xem ngôi nhà này có cái gì có thể lấy không liền bỏ vào không gian, tại sao người này lại nhìn y kì quặc như thế hả?!
Sau khi ra khỏi ngôi nhà này, Mạt Kỳ Miểu mới biết, ba người hôm qua sẽ đi cùng với tiểu đội của họ.
Tất nhiên đã có sự đồng ý của lão đại, nhưng khi nào thế? sao cậu không biết gì vậy nhỉ?
Vì có tới bảy người, nhân số tăng gần gấp đôi nên phải có thêm một cái xe khác. Mạt Kỳ Miểu sau khi được đồng ý liền lấy ra một chiếc xe hummer khác từ không gian của mình, chất liệu cũng không kém gì chiếc của bọn họ đâu. Chiếc xe này là trước đó bọn y phát hiện được sau một cái trường bỏ hoang, có vẻ thân chủ đã chết rồi.
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, vừa ra khỏi cửa bọn họ liền gặp phải vài tang thi đuổi theo, tuy không nguy hiểm gì nhưng tốt nhất nên tránh đi. Ngồi kế bên nam nhân, Mạt Kỳ Miểu không biết có phải mình gặp ảo giác hay không nhưng y luôn có cảm giác ánh mắt nam nhân luôn nhìn mình.
Hơi mất tự nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, trong cửa sổ phản chiếu lại hình ảnh người ngồi cạnh mình, ánh mắt vẫn luôn nhìn y. Làm cho người ta hơi hoang mang hơn là ánh mắt như dò xét lãnh địa của nam nhân.
Sao vậy? Cứ nhìn cậu chằm chằm.
Kỷ Lâm Hạo mím môi, ánh mắt thản nhiên nhìn thiếu niên bên cạnh. Hắn không có ý tứ thu hồi ánh mắt mà ngang nhiên 'tuần tra lãnh địa'.
Mái tóc đen ngắn của thiếu niên rất mềm mại, hắn đã sờ qua rồi, khiến người ta có xúc động muốn vò rối nó.
Bờ môi mềm mại, hồng hào đó hắn cũng đã được chiêm ngưỡng qua, rất hút hồn.
Đôi mắt to tròn không một chút phòng bị của thiếu niên mỗi khi nhìn hắn đều khiến tim hắn lỡ một nhịp.
Làn da quá trắng, còn non mịn hơn cả trẻ con.
Khí tức trên người lại sạch sẽ, khiến hắn phải chú ý tới.
Làm hắn lưu luyến nhất là cái eo thon đến mức chỉ cần dùng một tay là có thể bao trọn, thậm chí dùng thêm một chút lực là có thể bẻ làm đôi.
Quá yếu ớt.
Nhưng lại là cuốn hút chí mạng với hắn.
Là do trước giờ hắn không quá để ý đến mấy việc tình cảm, hay là vì thiếu niên quá mức đặc biệt?
Nhưng điều hiện tại hắn đang nghĩ có chút xấu xa.
Hắn muốn 'ăn' y.
Phải 'ăn' đến sạch sẽ, mạnh mẽ đánh dấu lên người này, cũng cho người này biết y là của hắn.
Có lẽ tối nay rất thích hợp.....
Nghĩ đến đây ánh mắt hắn liền trở nên tối tăm, nhìn thiếu niên càng không chớp mắt, trên người tỏa ra một loại quỷ dị khác thường.
"Nè, cậu nói lão đại bị sao thế?." Cứ nhìn anh dâu nhỏ chằm chằm, quanh thân còn có cái không khí rất quỷ dị nha.
"Chắc chuẩn bị làm chuyện xấu." Ngụy Nhâm cũng phát hiện ra chuyện bất thường, nhưng lão đại làm mọi việc luôn cân nhắc trước sau. Hơn nữa Tiểu Miểu là người trong lòng của lão đại, Kỷ Lâm Hạo sẽ không làm gì quá đáng. Lời này nói ra cũng chỉ mang suy đoán hời hợt, đùa giỡn, hắn không nghĩ lão đại sẽ làm chuyện dư thừa.
Nhưng Ngụy Nhâm thật sự không ngờ rằng, cái người mà bản thân cho rằng luôn cân nhắc trước sau, lại đang ấp ủ âm mưu đen tối với thiếu niên. Cái âm mưu rất...khụ, khiến người ta đỏ mặt.
Mà Mạt Kỳ Miểu vẫn đang ngơ ngác không biết bản thân sắp bị 'ăn' sạch tới nơi, còn đang phân vân có phải y làm gì khiến lão đại giận hay không a.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương