Xuyên Đến Mạt Thế Làm Vợ Đại Lão

Chương 7



Con bò Sừng Lửa lúc nãy nặng hơn 700kg, mỗi cái sừng cũng nặng hơn 50kg nhưng sau khi cắt bỏ, làm thịt lột da bỏ đi một số chỗ không ăn được thì chỉ còn hơn 400kg một chút. Lục Kỳ Ân làm thịt bò rất sạch sẽ, chia ra thành từng phần khác nhau. Mỗi phần thịt chia ra thành từng thau lớn khác nhau, đặt trước mặt Mạt Kỳ Miểu.

"Tiểu Miểu, em qua đây một chút. Chúng ta thử kết hợp dị năng Mộc cùng Thổ lại xem, anh có mấy hạt giống rau dưa này!." Lục Kỳ Ân ngoắc ngoắc tay với y, Mạt Kỳ Miểu nghe lời đi đến.

"Nè, đây là hạt giống dưa leo. Lát nữa anh kích phát dị năng tạo một lớp đất, em đặt hạt giống vào rồi dùng dị năng thúc đẩy nó nhé." Lục Kỳ Ân sợ y không hiểu, tận tình giải thích từng chi tiết cho y. Mạt Kỳ Miểu gật đầu, có chút xúc động muốn thử nghiệm.

Lục Kỳ Ân đưa tay cách mặt đất một khoảng nhỏ, sao đó kích phát dị năng hệ Thổ. Rất nhanh trên đất liền nhô ra một miếng đất nhỏ, khác với đất bị ô nhiễm đất được dị năng bồi đắp lên rất xốp, nâu đất không lẫn cát đá.

Mạt Kỳ Miểu bỏ một hạt giống dưa leo vào trong, đất được tạo ra từ dị năng tự động lấp lại hạt giống chôn vùi nó vào bên trong. Mạt Kỳ Miểu đưa tay đến trước vị trí của hạt giống mới nãy, nhắm mắt dùng ý thức thúc đẩy sự sống của nó.

Vốn chỉ hạt xác xuất kết thành cây rất thấp nhưng trước dị năng hệ Mộc lại nhu thuận phát triển, mầm cây bắt đầu vươn khỏi lớp đất chậm rãi cao lớn. Dưa leo là loại thực vật như dưa hấu, bí cần có giàn trồng, Mạt Kỳ Miểu đưa tay đến tùy ý dây dưa leo cuốn tay muốn phát triển. Đến khi đủ lớn, trên thân dưa leo có khoảng bảy đến mười trái xanh mướt còn rất to, dài.

"A! Dưa leo thiệt nè! Mau hái nha!." Lục Kỳ Ân kích động đến muốn khóc. Quả thật là dưa leo! Màu xanh này, hình dạng này đã từ lâu rồi hắn không thấy nữa chứ đừng nói đến mùi vị của nó.

Hắn đưa tay qua ngắt một hơi hết đám dưa leo, nhưng sau khi hái hết trái dây dưa leo lại rũ xuống sau đó liền chết đi thành dây khô.

"A, Tiểu Miểu thật giỏi." Ngụy Nhâm đứng một bên nhịn không được tiến lại xoa đầu y hai cái khen ngợi.

Mạt Kỳ Miểu ngượng ngùng, lại đi đến xử lí thịt bò. Y đem một cái đùi bò đến, cắt vài đường bên trên liền thử cùng Lục Kỳ Ân thúc đẩy một số cây khác làm một số gia vị đơn giản như tỏi, hành. Thịt bò vừa mới cắt còn rất tươi, sau khi được ướp tốt gia vị liền để qua một bên. Mạt Kỳ Miểu lại thái mỏng một phần bò khác, thúc giục ra thêm một bắp cải lớn để cùng xào, do không có dầu ăn nên y lấy đến một khối mỡ bò để rán lên lấy dầu, lại cắt một tảng thịt khác thành các khối vừa ăn để hầm canh với khoai tây, cà rốt. Còn dư lại khá nhiều liền để vào trong không gián để dành, ba người kia sinh tồn trong mạt thế đã lâu sức lực vốn đã lớn nên lượng thức ăn cần cũng tăng lên, một con bò này cộng thêm sức ăn của Mạt Kỳ Miểu đoán rằng bốn người họ có thể ăn được trong ba ngày mà không cần săn thêm.

Ba nam nhân ngồi một bên nhìn thiếu niên bận rộn qua lại, mùi thơm lan tỏa xung quanh khiến bụng họ réo hò ầm ĩ.

Lục Kỳ Ân cùng Ngụy Nhâm lại lần nữa giơ ngón tay cái với lão đại, chọn rất chuẩn!



Lục Kỳ Miểu muốn đem cái đùi bò đến bếp lửa đã được Lục Kỳ Ân đốt lên mới nãy, nhưng bị Lục Kỳ Ân chạy đến giành làm, đặt cái hai cây lớn lên hai phía chỗ đốt lửa, chỉnh cho than cháy nhẹ sau đó đặt đùi bò lên nướng.

Bên này hai người bận rộn thành một đoàn, thế mà hai kẻ kia lại nhàn nhã ngồi nhìn. Ngay cả phụ cũng không biết sao?!

Ngụy Nhâm chăm chăm nhìn động tác của Lục Kỳ Ân, thỉnh thoáng chọc hắn vài lời khiến Lục Kỳ Ân tức phát điên lên muốn đấm chết tên này.

Mấy con tang thi đi xung quanh gần đó, ngửi được mùi thịt sống đã đi đến chỉ là bị cản lại bởi một bức tường đất dày. Bọn chúng nghi hoặc liền không ngừng cào cấu phát ra âm thanh từ nãy giờ, từ lúc Mạt Kỳ Miểu đem thịt cất vào không gian thì một số tang thi đã bỏ đi số khác lại càng tìm cách muốn phá vỡ bước tường này. Chỉ là độ cứng cỏi, chiều dày quá lớn làm chúng chủ có thể đứng bên ngoài tức giận gầm gừ.

Đợi xào xong bò cùng bắp cải, canh thịt bò hầm khoai tây, cà rốt cũng đã chín. Hiện tại không có cơm, chỉ có thể ăn tạm những thứ này. Mạt Kỳ Miểu định thử trồng một chút lúa trong không gian, cậu muốn ăn cơm!

"Tiểu Miểu để ăn bưng lên cho em. Ngụy Nhâm! Mau đến bưng lên!." Lục Kỳ Ân vỗ vai y, quay người nhìn về phía Ngụy Nhâm hô lớn. Tất nhiên hắn sẽ bỏ qua lão đại hắn cũng không dám, ngài chỉ cần ngồi chờ chúng tôi hầu hạ là được.

Ngụy Nhâm cũng không thể cho người ta làm hết nên rất nghe lời tới phụ giúp, nguyên nồi canh lớn cùng chảo bò xào được đặt lên chiếc bàn làm từ đất của Lục Kỳ Ân. Đùi bò nướng còn chưa chín hoàn toàn nhưng vì quá thèm nên quyết định nướng đến đâu cắt đến đó ân luôn. Trên bàn còn có mấy trái dưa leo lúc nãy trồng để ăn kèm thịt nướng, trên bàn có sẵn bốn bộ chén đũa chỉ là không có bát, tô, đĩa,...nên chỉ có thể bưng nguyên nồi lớn lên ăn cùng.

Kỷ Lâm Hạo nói ngày mai sẽ tìm thêm vật tư lặt vặt nên hôm nay cứ như vậy trước, bốn người cùng nhau nâng đũa ăn đến no căng bụng.

Mạt Kỳ Miểu ăn xong muốn đi rửa nồi, chảo thì mới biết. Ba người bọn họ ăn xong liền vứt đồ ở đây, đơn giản vì không dư nước rửa những chỗ khác thông thường đều bỏ mặc không rửa để lại hôm sau dùng tiếp. Bọn họ thấy như vậy hơi dơ nên liền vứt luôn, còn lí do khác nữa là vì lười, ba đại nam nhân không xuống bếp hoặc ít khi xuống từ chối việc rửa bát.

Mạt Kỳ Miểu cạn lời, bọn họ mỗi lần muốn nấu ăn liền lại tìm một bộ nồi, chảo mới? Này thật rảnh rỗi!

Mạt Kỳ Miểu đem chúng vào không gian đi đến hồ nước lớn gần đó, hiện tại không có nước rửa chén nên chỉ có thể miễn cưỡng rửa bằng nước sơ qua trước ít ra đỡ hơn việc không có rửa nha.
Chương trước Chương tiếp