Xuyên Đến Mạt Thế, Từ Chối Làm Bia Đỡ Đạn
Chương 104: Ta là người trọng sinh
Hứa Tử Uyên lời vừa thoát ra, hắn liền cực kì hối hận.
Đó căn bản không phải là phong cách làm việc của hắn.
Vô duyên vô cớ đi lục soát nhà người ta, căn bản là vô cùng bất hợp lý.
Hắn đang nói cái gì thế này?
Nghe được Bạch Trà Trà lạnh lùng nói nàng rất để ý, trong nháy mắt Hứa Tử Uyên cảm giác đầu của hắn ngày càng đau.
Trần Văn Kha cũng nghi hoặc nhìn Hứa Tử Uyên một chút, nhìn dáng vẻ hắn có chút không bình thường, hắn đứng ra thay mặt xin lỗi:
"Không có ý gì, thật ngại quá, đội trưởng của chúng ta gần đây thân thể có chút không được khỏe, Nhã Ý dù sao cũng là đồng đội của chúng ta. Chúng ta đối với an toàn của nàng cũng có trách nhiệm, nếu Nguyễn phó căn cứ đã nói không liên quan đến việc Nhã Ý mất tích, vậy chúng ta cũng không quấy rầy nữa, ngày khác trở lại tạ lỗi."
Hứa Tử Uyên vuốt vuốt mi tâm, thấp giọng nói câu: "Thật xin lỗi."
Sau đó liền dẫn Trần Văn Kha bọn hắn rời đi. Cửa biệt thự chỉ còn lại Bạch Trà Trà, Bạch Lộ cùng Nguyễn Đình Tu ba người.
Bạch Trà Trà quay đầu nhìn về phía Nguyễn Đình Tu, không hiểu hỏi: "Ca ca, ngươi đã sớm biết ta là muội muội của ngươi ư? Ngươi đi A Thị căn cứ tìm ta sao?"
Nguyễn Đình Tu có chút chân tay luống cuống, cái người kia gọi là Liêu Hiểu Vũ đi, hắn nhớ kĩ rồi đó, kẻ đã đem kế hoạch ban đầu của hắn tất cả đều làm rối loạn cả lên.
Hắn cũng không thể lừa gạt muội muội, muội muội chung quy cũng phải có ngày bắt buộc biết được chân tướng.
Hắn hiện tại đ.â.m lao thì phải theo lao.
Nguyễn Đình Tu thở dài.
"Muội muội, chúng ta tối nay lại đi xem sau nha, muội cùng ca ca trước về nhà, chúng ta đi thư phòng hảo hảo tâm sự."
Bạch Trà Trà gật đầu.
Bạch Tộ nhìn ra hai huynh muội bọn họ là có lời riêng muốn nói, nàng chủ động nói: "Trà Trà, ta đi sát vách tìm Mây Dịch, tối nay trở về sau nha."
Nghĩ gì đó, nàng lại nói tiếp: "Ta ở ngay sát vách, ngươi có chuyện gì có thể lập tức đến sát vách gọi ta."
"Được, ngươi đi đi."
Bạch Lộ sau khi đi, Nguyễn Đình Tu một lần nữa mở ra cửa phòng.
Khóa trái cửa, mang theo Bạch Trà Trà lên thư phòng lầu hai.
Thư phòng rất lớn, nhưng tia sáng rất nhỏ, nhìn khá hiu hắt.
Màn cửa bị kéo lên. Hai mặt giá sách trên tường bày đầy các loại sách vở. Vị trí gần cửa sổ bày biện bàn làm việc cùng ghế dựa.
Nguyễn Đình Tu mở một chiếc đèn, ánh sáng mờ nhạt tỏa ra khắp phòng.
Hắn ngồi trên ghế sofa nhỏ bên cạnh bàn làm việc.
Bạch Trà Trà ngồi xuống, đối diện với ghế sofa nhỏ hắn ngồi.
Giữa hai người cách một chiếc bàn thủy tinh không lớn lắm, trên bàn có khay trà để sẵn.
Nguyễn Đình Tu ở trong lòng yên lặng sắp xếp lại ngôn ngữ.
Hi vọng những điều hắn sắp nói ra đây sẽ không dọa đến muội muội của hắn.
Bạch Trà Trà yên lặng ngồi chờ, kiên nhẫn đợi Nguyễn Đình Tu mở miệng, trong lúc nhất thời, không khí trong thư phòng phi thường yên tĩnh, đến cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe được rõ ràng.
Nàng có một loại dự cảm không hiểu, cảm giác những lời Nguyễn Đình Tu sắp nói đây sẽ giải đáp một bộ phận nghi hoặc hiện tại trong lòng nàng.
Những cái kia cùng kịch bản nguyên sách có rất nhiều chỗ khác biệt rất lớn, có thể từ chỗ Nguyễn Đình Tu nơi này biết được đáp án a?
Nàng yên lặng phóng thích tinh thần lực, thời khắc thăm dò hoàn cảnh xung quanh.
Để phòng cuộc nói chuyện này sẽ bị người khác hữu tâm nghe được.
Qua một hồi lâu.
Nguyễn Đình Tu mới nhìn Bạch Trà Trà, cẩn thận tìm từ nói: "Muội muội, ta lúc đầu không nghĩ sẽ sớm như vậy liền nói cho ngươi biết, vốn là định qua một thời gian rồi mới nói ngươi nghe.
Nhưng bây giờ không thể không nói sự thật cho ngươi biết, ta không muốn lừa gạt ngươi.
Những lời mà ta sắp nói tới đây, mỗi một câu mỗi một chứ đều là thật, mặc kệ ngươi có tin hay không, tuyệt không có nửa điểm gian dối.
Bạch Trà Trà ngồi càng thêm thẳng tắp, nghiêm túc lắng nghe lời Nguyễn Đình Tu nói.
Nguyễn Đình Tu điều tiết cảm xúc một chút, tiếp tục nói:
"Ta … thật ra là người trọng sinh."
Nói đến đây, hắn cẩn thận quan sát biểu cảm Bạch Trà Trà một chút.
Phát hiện nàng khuôn mặt trầm tĩnh, cái gì cũng nhìn không ra. Hắn nói tiếp: "Ở kiếp trước, ta nhận lầm muội muội, đem Bạch Nhã Ý nhận thành muội, cả nhà đem nàng nâng niu ở trong lòng bàn tay, cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa.
Nhưng không nghĩ tới Bạch Nhã Ý là bị người khác sai sử, nàng lấy được tín nhiệm của ta cùng phụ mẫu, đút cho chúng ta ăn một loại dược tề có thể làm người ta đánh mất dị năng, sau đó đem ta cùng phụ mẫu đều g.i.ế.c chết."
Loại thuốc này không chỉ có thể làm cho người ta đánh mất dị năng, còn có thể ngắn ngủi áp chế nhất tộc huyết mạch chi lực bọn hắn.
Bất quá điểm này, hắn chưa hề nói.
Liên quan tới thân phận nhà bọn hắn, hắn dự định chờ thời gian thích hợp sẽ nói cùng nàng, hôm nay để muội muội tiêu hóa chuyện hắn trùng sinh trước đã.
Hai cái đều là tin tức nặng ký, vẫn là cho muội muội thêm một chút thời gian để tiêu hóa thì sẽ tốt hơn.
"Ta cũng là lúc sắp chết, mới từ trong miệng Bạch Nhã Ý biết được chân tướng, nữ hài gọi là Bạch Trà Trà mới là muội muội ruột của ta, cho nên lúc ta trọng sinh trở về, việc đầu tiên chính là đi tới địa phương mà lúc trước Bạch Nhã Ý có đề cập tới A Thị căn cứ tìm muội."
"Không có trực tiếp nói cho muội, là bởi vì ta sợ muội không tiếp thụ được, cho nên chuẩn bị qua một thời gian ngắn lại từ từ cùng muội nói chuyện, muội muội, muội tin ta không?"
Thì ra là thế, Nguyễn Đình Tu lại là người trọng sinh.
Nàng chỉ nhìn thấy đại kết cục cuối cùng là Bạch Nhã Ý cùng Hứa Tử Uyên kết hôn, cùng nhau sinh hoạt hạnh phúc chung một chỗ.
Không nghĩ tới kết cục đằng sau Bạch Nhã Ý lại đem một nhà Nguyễn Đình Tu g.i.ế.c chết, nữ nhân này cũng quá ác độc đi.
Coi như không phải là phụ mẫu ruột cùng ca ca của mình, nhưng đã chiếm đoạt thân nhân nguyên thân, hơn nữa còn hưởng thụ tất cả phúc lợi mà thân nhân mang cho nàng.
Không trông cậy nàng có thể cảm ân, chí ít cũng không thể đối với ân nhân mình lại hạ sát thủ nha.
Quả thực phát rồ.
Bạch Trà Trà chăm chú nhìn vào mắt Nguyễn Đình Tu nói: "Ca ca, muội tin ca ca. Tin tưởng ca ca là người trọng sinh."
"Thật sao? Muội không cảm thấy lời ta nói rất kì lạ, không hợp thói thường sao?"
Nguyễn Đình Tu kích động truy vấn, hắn không nghĩ tới năng lực tiếp nhận của muội muội hắn lại mạnh như vậy, một điểm kinh ngạc đều không có, một mặt bình tĩnh nghiêm túc nói với hắn rằng nàng tin tưởng hắn.
Tâm Hắn đều sắp bị muội muội hòa tan.
Bạch Trà Trà nghiêm túc nói: "Muội không cảm thấy không hợp thói thường, muội tin tưởng từng câu từng chữ mà ca ca nói."
Chính nàng cũng là xuyên sách mà đến, trọng sinh có cái gì mà không hợp thói thường đâu.
Bất quá nàng nghi hoặc hỏi: "Nếu ca ca trọng sinh, vậy phụ mẫu đâu?"
Nguyễn Đình Tu: "......"
Cái này liên quan đến vấn đề thân phận của bọn hắn.
Hắn thành thật nói: "Là phụ mẫu hiến tế sinh mệnh của mình, để thời gian quay lại, ca mới có thể trọng sinh trở về, cho nên phụ mẫu là thật sự đã qua đời."
Nói như vậy, coi như không có bại lộ thân phận đi, nhưng hắn vẫn giải thích một câu: "Mụ mụ là dị năng giả hệ thời gian rất lợi hại, ba ba vì mụ mụ, cho nên......"
Khó trách phụ mẫu không có ở đây.
Bạch Trà Trà nghe xong, vẫn còn có chút nghi hoặc.
Nhưng nàng không nói rõ được là nghi hoặc chỗ nào.
Nghĩ nửa ngày cũng nghĩ không ra, nàng liền không nghĩ nữa.
Không cần phải tự làm khó mình, khi nào nhớ tới lại hỏi ca ca là được.
Bạch Trà Trà lại hỏi: "Vậy ca ca biết Bạch Nhã Ý tại sao lại muốn g.i.ế.c ca ca cùng phụ mẫu không?"
Cái này nếu không có huyết hải thâm cừu gì, thật không thể giải thích loại hành vi g.i.ế.c người cả nhà này.
"Ca ca cũng không biết rõ ràng, cho nên vẫn đang điều tra đây."
Nguyễn Đình Tu kỳ thật trong lòng có chút suy đoán, nhưng hắn không cùng Bạch Trà Trà nói qua, sợ nàng suy nghĩ nhiều.
Chờ hắn tìm được đáp án rồi lại nói với nàng.
Bạch Trà Trà nghĩ đến Hứa Tử Uyên mấy người, thuận miệng hỏi:
"Ca ca, Bạch Nhã Ý thật sự là bị ca ca bắt cóc đi hả?"
Nguyễn Đình Tu không có giấu diếm, nhẹ gật đầu: "Đúng vậy, là ca bắt đi đó, vốn là muốn trước ra tay từ Bạch Nhã Ý, nhìn xem có thể moi ra tin tức gì hữu dụng hay không, kết quả Bạch Nhã Ý cái gì cũng không biết."
Nghĩ đến một chuyện khác, Nguyễn Đình Tu hỏi:
"Muội muội, muội có giữ một khối dây chuyền ngọc thạch đúng không? Là tổ truyền nhà chúng ta, ở kiếp trước muội đem nó cho Bạch Nhã Ý, một kiếp này, Bạch Nhã Ý nói nàng đã trả lại cho muội, có thật là thế không?"
Bạch trà Trà có chút xấu hổ gật đầu, đúng là ở chỗ nàng, nhưng bây giờ cũng xác thực không có.
"Nàng đúng là có trả lại cho muội, nhưng là, muội hiện tại cũng không lấy ra được......"
Nguyễn Đình Tu cưng chiều cười cười: "Nàng ta trả lại cho muội vậy là được rồi, cái kia vốn là chính là đồ vật của muội."
Nhìn xem muội muội ngoan ngoãn ngồi trên ghế sa lon, nghĩ gì đó, hắn vẫn là nhịn không được hỏi: "Khối ngọc thạch kia có phải là đột nhiên biến mất rồi không?"
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương