Xuyên Đến Mạt Thế, Từ Chối Làm Bia Đỡ Đạn
Chương 107: Xây nhà
Rất nhanh, Bạch Lộ bọn họ cũng đều nhận được tin tức Bạch Trà Trà ở trong căn cứ xây nhà mới.
Ban đêm, Bạch Trà Trà xung phong xuống bếp, mời mọi người ăn cơm.
Bạch Lộ, Mây Dịch, Tống Yến, Nguyễn Đình Tu, Nam Cung Dạ, Nhạc Chính Vũ, Thất Dạ Tuyết thậm chí còn có Tống Vân Thiên, tất cả mọi người đều tới.
Nhìn xem một đám người trẻ tuổi vui vẻ hòa thuận, Tống Vân Thiên vui mừng cười.
Hắn nhìn Tống Yến nói: "Nếu không phải tận thế, ta cũng sớm nên về hưu dưỡng lão, ngày ngày trồng rau nuôi cá, tận hưởng thú vui điền viên, nhìn con cháu vui vẻ an hưởng tuổi già."
Không biết đời này của hắn, còn có thể đợi được cảnh ôm cháu hay không.
"Vẫn là Trà Trà biết hưởng thụ a."
Mây Dịch cũng chua xót nói theo.
Hắn cùng Tống Yến vừa về đến, liền bị Tống Vân Thiên bắt đi viện nghiên cứu làm việc.
Tống lão gia trước đó đã bất mãn với việc Tống Yến theo học ngành sinh vật học, hiện tại biết hắn tôn nhi Tống Yến tại virus học đặc biệt có thiên phú, hắn cũng bình thường trở lại.
Chỉ cần có thể vì nhân loại làm cống hiến, học cái gì cũng được, không còn quan trọng nữa.
Hai người mấy hôm nay đều bận bù đầu. Ban ngày thì cùng những người trong viện nghiên cứu trao đổi số liệu, cùng nhau nghiên cứu virus Zombie.
Về sau hắn mỗi ngày đều phải ngâm mình trong viện nghiên cứu công tác.
Ngẫm lại bản thân, quay qua nhìn lại Bạch Trà Trà.
Ai, người so với người thật làm người ta tức chết.
Hắn càng thêm ra sức, cố gắng làm nghiên cứu, tranh thủ sớm ngày kết thúc tận thế, có thể sớm ngày xin nghỉ hưu sớm, hưởng thụ cuộc sống ính hoạt.
Tống Yến áy náy nhìn Tống Vân Thiên, thấp giọng nói: "Chờ kết thúc tận thế, gia gia liền có thể an tâm về hưu."
Như nghĩ tới điều gì, hắn nhìn về phía Bạch Trà Trà.
"Ta muốn theo ngươi thương lượng vấn đề."
"Chuyện gì?"
Bạch Trà Trà nhìn Tống Yến một bộ muốn nói lại thôi, thúc giục nói: "Muốn gì nói thẳng đi, ngại ngùng cái gì."
"Ngươi có thể giúp ta xây một cái phòng ốc giống như vậy ở bên cạnh, ta muốn cùng gia gia ở nơi này, gia gia của ta rất thích."
Tống Yến kỳ thật có chút xấu hổ, nhưng nghĩ tới gia gia, hắn vẫn là mặt dày mày dạn nói.
Kỳ thật hắn còn có một chút tư tâm, chính là muốn ở gần Bạch Trà Trà hơn một chút. Hắn biết Bạch Trà Trà lúc ấy tại làng du lịch thu vào rất nhiều biệt thự dạng này.
"Ta cũng muốn! Ta cũng muốn!"
Bạch Lộ ở bên cạnh hỗ trợ bưng đồ ăn, vừa vặn nghe được, cũng liền vội nói: "Trà Trà, ngươi cùng ngươi ca ở, ta ở nhà ngươi mãi cũng không tiện, nhưng ta lại không muốn cách ngươi quá xa, vậy ngươi cũng xây một cái nhà giống như vầy cho ta đi, ta sẽ ở sát vách nhà ngươi? Ta dùng tinh hạch gán nợ có thể chứ?"
Tống Yến cũng liền vội nói: "Ta cũng dùng tinh hạch gán nợ."
Bạch Trà Trà bất đắc dĩ, không nghĩ tới tất cả mọi người chọn trúng phòng ốc của nàng, nàng nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy có hai cái hàng xóm cũng rất tốt, liền đáp ứng.
Sau bữa ăn.
Bạch Trà Trà lập tức khởi công, rất nhanh một trái một phải xây hai cái biệt thự giống nhau như đúc.
Bên trái là Tống Yến.
Bên phải là Bạch Lộ.
Tống Vân Thiên vui đến cười tít mắt, hắn trước khi ăn cơm liền thuận miệng nói nói, không nghĩ tới sau bữa ăn, liền có hẳn một ngôi biệt thự cho hắn một phần.
Đáng tiếc hắn chỉ có thể ngẫu nhiên trở về ở một chút, không thể ở thường xuyên, bởi vì hắn còn có rất nhiều sự tình cần phải xử lý.
Hắn đã nghĩ kỹ, thời điểm bận rộn hắn liền ở trong khu biệt thự, lúc nhàn nhã ít việc liền đến nơi này ở.
Tống Yến mang theo Tống Vân Thiên tham quan một phen, phát hiện trong biệt thự cái gì cũng có, thế là đêm đó ngay lập tức trực tiếp vào ở.
Bạch Lộ cũng rất kích động.
Không nghĩ tới mình tại tận thế còn có thể sở hữu cho mình một cái phòng ốc, mà hàng xóm sát vách lại chính là tỷ muội tốt nhất của mình.
Nàng hiện tại cảm giác nhân sinh đạt tới đỉnh phong, c.h.ế.t không hối tiếc.
Hận không thể hát vang một khúc, để có thể biểu đạt một chút cảm xúc kích động của nàng.
Nguyễn Đình Tu trở về khu biệt thự cũ thu thập đồ vật, bắt đầu dọn nhà.
Mặc dù cái nhà mới này cái gì cũng có, nhưng khu biệt thự cũ bên kia có một vài thứ muốn chuyển tới. Về sau nơi này chính là nhà mới của hắn cùng muội muội, nơi nào có muội muội nơi đó mới là nhà.
Về phần khu biệt thự cũ kia, hắn chuyển đồ vật xong, sẽ trả lại cho căn cứ, để căn cứ đem phòng ở cho những người khác cần thuê.
Nam Cung Dạ ba người ngược lại thấy cũng không khác biệt gì, bọn hắn ở căn cứ bồi dưỡng động thực vật hoang dã, cách nơi này không xa, muốn tìm lão đại liền có thể đến bất cứ lúc nào.
Lão đại cũng tùy thời có thể đi tìm bọn họ.
Chỉ có Mây Dịch một người chịu tổn thương.
Hắn cũng rất thích nơi này, cũng muốn ở đây nha.
Mặc dù viện nghiên cứu có ký túc xá cho công nhân viên, nhưng mà hắn không thích.
Tống Yến là có gia gia ở cùng, hắn không thể một mực ở tại nhà Tống Yến mãi được.
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy ở đây, chỉ có Bạch Lộ cùng hắn đồng bệnh tương liên, đều vô thân vô cố không ràng buộc.
Cho nên hắn cùng Bạch Lộ thương lượng.
"Bạch Lộ, một mình ngươi ở trong một biệt thự lớn như vậy, khẳng định sẽ rất sợ hãi đi? Hay ta đến ở ghép với ngươi nha?"
"Ta có thể share một nửa tiền phòng a, giúp ngươi cùng Trà Trà một nửa tinh hạch thế nào?"
"Không thể nào, không thể nào? Chúng ta đồng sinh cộng tử một chặng đường dài như thế, chẳng lẽ một điểm tình đồng đội chiến hữu cũng đều không có sao? Ngươi thật sự nhẫn tâm nhìn thấy ta không nơi để đi, không có chỗ để ở sao?"
"Đáng thương ta, một con người cô đơn mang bao nhiêu nổi sầu, ngàn dặm xa xôi đi vào đế đô căn cứ, ở đây vẫn là không có chỗ cho ta dung thân, nguyên bản ta còn tưởng là......"
Bạch Lộ vốn không định phản ứng hắn, nàng đương nhiên biết Mây Dịch không có đáng thương đến mức khoa trương như vậy, hắn khóc lóc kể lể đều là làm lố lên thôi, nhưng thật sự là bị hắn làm phiền khó chịu, cuối cùng đành phải gật đầu đồng ý.
Hai người tương đương với bạn cùng phòng, một người gánh chịu một nửa tiền thuê nhà.
Mây Dịch đủ hài lòng gật đầu, hắn rốt cục yên tĩnh.
Vui vẻ tiến vào gian phòng của mình.
Bạch Lộ bật cười, có đôi khi nàng cảm giác thấy Mây Dịch thật rất ngây thơ.
Một người ở xác thực có chút vắng vẻ, có thêm bạn cùng phòng cũng rất tốt, nghĩ như vậy, Bạch Lộ rất nhanh liền thản nhiên tiếp nhận việc mình có thêm một người bạn cùng phòng.
Bạch Trà Trà giúp Nguyễn Đình Tu đem tất cả mọi thứ đều thu thập xong, đang lúc chuẩn bị nghỉ ngơi, mới đột nhiên cảm giác giống như thiếu thứ gì.
Nàng đến trưa nay tất cả đều bận rộn xây nhà, nấu cơm, dọn nhà, làm sao lại đem bánh nhân đậu quên đi......
Đã trễ như vậy, bánh nhân đậu đi đông lâm rừng rậm lâu như thế, làm sao còn chưa có trở lại?
Bạch Trà Trà không yên lòng, lập tức liền muốn đi đông lâm rừng rậm tìm bánh nhân đậu.
Nguyễn Đình Tu biết Bạch Trà Trà hay ôm một con mèo quýt nhỏ, không nghĩ tới tiểu gia hỏa này lá gan lại lớn như vậy, dám chạy vào đông lâm rừng rậm.
Hắn không yên lòng để Bạch Trà Trà một người đi vào địa phương nguy hiểm như thế, liền muốn cùng đi với nàng.
Bạch Trà Trà không có cự tuyệt, ca ca của nàng có thể đi cùng nàng là tốt nhất, dù sao nàng đối với đông lâm rừng rậm cũng không quen thuộc mấy.
Nhưng ca ca nàng không giống nàng, trước đó ca ca nàng hay đi đông lâm rừng rậm đánh dã, có người dẫn đường quen thuộc vẫn là tiện hơn.
Hai huynh muội vội vội vàng vàng chuẩn bị đi ra ngoài.
Tống Yến vốn là muốn đi tìm Mây Dịch, nhìn thấy bọn hắn đi ra ngoài, sau khi hỏi thăm, hắn cũng quyết định đi cùng.
Nguyễn Đình Tu dẫn đường, ba người cùng một chỗ tiến vào đông lâm rừng rậm.
Nguyên bản bên ngoài sẽ có một chút biến dị thú cỡ nhỏ, nhưng không biết vì nguyên nhân gì, một con biến dị thú cũng đều không có nhìn thấy.
Ba người đi vào bên trong, ước chừng mười mấy phút, đột nhiên nghe từ trong chỗ sâu rừng rậm truyền đến một tiếng dã thú gầm thét.
Còn kèm theo những tiếng gào thét của dã thú khác.
Giống như là nhóm biến dị thú đang đánh nhau.
"Đi vào trong liền rất nguy hiểm, muội muội, không thể lại đi vào bên trong."
Nguyễn Đình Tu đưa tay ngăn Bạch Trà Trà đang muốn tiếp tục đi vào trong lại.
Bạch Trà Trà trong lòng rất gấp, nếu như nàng không nghe lầm, tiếng rống giận vừa rồi kia giống như là âm thanh của bánh nhân đậu.
Nhưng nàng biết ca ca của nàng nói không sai, không thể lại đi vào sâu bên trong, trên bản đồ năng lượng của nàng biểu hiện phía trước là một mảng lớn chấm nhỏ.
Bánh nhân đậu có thể ẩn thân, còn có thể thuấn di cùng thôn phệ, liền xem như đánh không lại biến dị thú khác, chạy trốn tuyệt đối là không có vấn đề.
Nàng vẫn là nên tin tưởng bánh nhân đậu mới đúng.
Nhịn xuống nội tâm lo nghĩ, nàng ép buộc mình phải cho bánh nhân đậu một chút thời gian.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương