Xuyên Đến Mạt Thế, Từ Chối Làm Bia Đỡ Đạn
Chương 120: Huyết bộc
Giữa trưa.
Bạch Trà Trà gọi Tống Yến tới.
Nguyễn Đình Tu gọi Nam Cung Dạ cùng Thất Dạ Tuyết tới.
"A Yến, Cung Dạ, Dạ Tuyết, thật xin lỗi, quan hệ chúng ta tốt như vậy, ta lại che giấu thân phận của mình......"
Không đợi Nguyễn Đình Tu nói xong, Nam Cung Dạ liền ngắt lời: "Không cần xin lỗi, lão đại không có làm gì sai, nếu như không phải bởi vì tận thế tiến đến, coi như ngươi có cùng chúng ta nói ngươi là hấp huyết quỷ, chúng ta cũng sẽ không tin tưởng."
Thất Dạ Tuyết gật gật đầu: " Thân phận này của lão đại có chút đặc thù, đã thuộc về tồn tại trong truyền thuyết, cho nên hoàn toàn không cần xin lỗi, ngươi không có nghĩa vụ nhất định phải nói cho chúng ta biết."
Tròng mắt Tống Yến xoay chuyển, nói lời ra càng làm người ta kinh ngạc: "Đêm qua ta nghiêm túc suy nghĩ một đêm, ta muốn hỏi, ta có thể gia nhập hấp huyết quỷ nhất tộc các ngươi hay không?"
Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Tống Yến, há hốc mồm.
Nam Cung Dạ nhìn chằm chằm Tống Yến, giống như là ngộ ra cái gì, cũng hỏi: "Hấp huyết quỷ có phải là bất lão bất tử? Các ngươi muốn uống m.á.u không? Uống m.á.u động vật được không? Hay bắt buộc phải là máu người mới chịu? Hiện tại trên đời hấp huyết quỷ còn nhiều không? Có phải bị các ngươi cắn một cái liền trở thành hấp huyết quỷ hay không? Lão đại, giả bộ ngươi cắn thử ta một cái xem như thế nào đi?"
Nguyễn Đình Tu:......
Bạch Trà Trà:......
Qua một hồi lâu, Nguyễn Đình Tu mới tìm về được thanh âm của mình.
Hắn hắng giọng một cái, mới chậm rãi nói: "Thuần chủng hấp huyết quỷ chỉ có ta cùng muội muội, hấp huyết quỷ tồn tại là một cái bí mật, không thể nói ra, nếu không sẽ nguy hiểm đến an nguy của ta cùng muội muội.
Chúng ta có tổ huấn, không thể tổn thương nhân loại, cũng không thể bại lộ bản thân mình, bởi vì chúng ta cũng muốn giống như người bình thường, hảo hảo sinh hoạt trên vùng đất này. Chúng ta có biện pháp của mình, không cần hút m.á.u cũng có thể sống được.
Hôm nay gọi các ngươi tới, chủ yếu là hi vọng các ngươi có thể quên đi chuyện này, ta và muội muội, chúng ta sẽ đem ký ức đoạn thời gian này của ba người các ngươi xóa bỏ, hi vọng các ngươi có thể hiểu được."
Bọn hắn kỳ thật có thể bất tri bất giác xóa bỏ đoạn ký ức này, nhưng tất cả mọi người là bằng hữu tốt của nhau, Nguyễn Đình Tu cảm thấy đã là bạn tốt thì nên tương hỗ tôn trọng lẫn nhau.
Hắn nguyện ý quang minh chính đại nói ra, vì bọn họ xóa bỏ đoạn ký ức này, là tôn trọng lớn nhất đối bọn hắn.
Tống Yến cùng Nam Cung Dạ bọn hắn đều có thể hiểu được dụng tâm lương khổ của Nguyễn Đình Tu, cho nên bọn hắn có thể lý giải.
Thất Dạ Tuyết bước lên cười nói: "Trước bắt đầu từ ta đi, thân phận là cái gì đều không trọng yếu, trọng yếu ngươi chính là lão đại của chúng ta, chúng ta tin tưởng ngươi."
Nguyễn Đình Tu gật đầu, nhìn về phía Bạch Trà Trà.
Bạch Trà Trà để cho Thất Dạ Tuyết nhắm mắt lại, phóng thích tinh thần dị năng xâm nhập vào đại não Thất Dạ Tuyết.
Nàng hiện tại đã là max cấp tinh thần lực, cho nên thao tác phi thường nhẹ nhõm.
Rất nhanh liền đem ký ức liên quan tới thân phận bọn hắn xóa bỏ.
Thất Dạ Tuyết rất nhanh mở to mắt.
Nam Cung Dạ vội vàng áp sát tới hỏi: " Thất Dạ Tuyết, ngươi biết lão đại chúng ta không phải người không?"
Thất Dạ Tuyết không hiểu, liếc hắn một cái, sau đó nói với Nguyễn Đình Tu: "Lão đại, Nam Cung Dạ mắng ngươi không phải người."
Có thể thấy được Thất Dạ Tuyết nói phi thường chân thành.
Nam Cung Dạ không thể tin nhìn Thất Dạ Tuyết một chút, không nghĩ tới Trà Trà lại lợi hại như vậy, thật sự có thể xóa bỏ ký ức.
Nhìn xem Thất Dạ Tuyết hiện tại, Nam Cung Dạ có chút không nghĩ tới nàng sẽ cáo trạng hắn với lão đại. Xem ra là mất kí ức thật rồi.
Nguyễn Đình Tu cười cười, nói với Thất Dạ Tuyết: " Dạ Tuyết, ngươi đi về trước đi, ta tìm Nam Cung Dạ còn có chút việc."
"Được."
Thất Dạ Tuyết gật đầu liền rời đi.
Bạch Trà Trà hỏi Tống Yến cùng Nam Cung Dạ: "Hai ngươi ai tới trước."
Hai người đều không nói lời nào. Bạch Trà Trà cũng không thúc giục, chờ bọn hắn mở miệng.
Qua một hồi lâu, Tống Yến mới nói: "Trà Trà, ngươi có phải đã đã thức tỉnh rồi hay không?"
Bạch Trà Trà cũng không giấu diếm, trực tiếp đem con mắt biến thành bộ dáng hấp huyết quỷ.
Tống Yến ngơ ngác nhìn cặp mắt đen nhánh kia, lần nữa thỉnh cầu nói: "Trà Trà, đem ta cũng biến thành hấp huyết quỷ đi."
Nguyễn Đình Tu nói: "Ta cùng muội muội là huyết mạch thuần huyết hấp huyết quỷ, nhưng ngươi là nhân loại, coi như có đem ngươi biến thành hấp huyết quỷ, cũng không thể nào biến ngươi hoàn toàn giống chúng ta được, về mặt bản chất là không giống nhau. Ngươi chỉ có thể trở thành huyết bộc của ta hoặc của muội muội ta, cứ như vậy ngươi cũng nguyện ý sao?"
Tống Yến trịnh trọng gật đầu: "Nguyện ý."
Bạch Trà Trà không hiểu hỏi: "Vì cái gì?"
Tống Yến có chút trầm mặc.
Nguyễn Đình Tu nghiêm túc nói: "Đây là việc hệ trọng, liên quan đến tương lai sau này của ngươi. Nếu quả thật trở thành huyết bộc, liền không có biện pháp biến trở lại làm nhân loại đâu, đây không phải trò đùa, nếu như ngươi không nói rõ ràng, vẫn là nhanh để Trà Trà đem ký ức ngươi xóa đi."
Tống Yến mặt lạnh nghĩ một hồi, sau khi hạ quyết tâm, hắn ngước mắt nhìn lên Bạch Trà Trà, chân thành nói: "Bởi vì ta thích ngươi, Trà Trà, cho nên ta muốn trở thành huyết bộc của ngươi, có thể chứ?"
Nguyễn Đình Tu lập tức đứng lên, tức đến mặt mũi đỏ rần: "Tống Yến, ta đem ngươi trở thành huynh đệ, ngươi lại nhớ thương muội muội ta?"
Hắn vừa mới cùng muội muội đoàn tụ không bao lâu, anh em trúc mã của hắn muốn cùng hắn đoạt muội muội, này ai có thể chịu được a?
Bạch Trà Trà cũng ngây ngẩn cả người.
Nàng không nghĩ tới Tống Yến vậy mà thích nàng. Nhưng nàng hiện tại không có nghĩ tới yêu đương sự tình.
Thích một người không có sai, nàng có thể cảm nhận được sự chân thành của Tống Yến, hắn là nghiêm túc, không phải nói đùa.
Chuyện này quá mức đột ngột, nàng căn bản không có nghĩ tới, nhưng nàng cũng không thể dây dưa không rõ với Tống Yến.
Nàng nên dùng thái độ đoan chính để xử lý chuyện này, không nên chà đạp chân tâm của bất kì người nào.
Bạch Trà Trà giữ chặt Nguyễn Đình Tu đang phẫn nộ.
Nàng quay qua nhìn Tống Yến, nghiêm túc đáp lại nói: "Tống Yến, chuyện này quá đột ngột, ta chưa từng cân nhắc đến chuyện yêu đương, cho nên hiện tại ta không cách nào đưa ra đáp án cho ngươi.
Ta cũng không thể xác định được ngươi sẽ thích ta bao lâu, vạn nhất ngươi sau khi trở thành huyết bộc lại hối hận thì phải làm sao?"
Tống Yến nhìn chăm chú vào mắt Bạch Trà Trà, chân thành nói: "Ta tuyệt đối sẽ không hối hận."
Mặc dù thái độ Tống Yến rất kiên quyết, nhưng Bạch Trà Trà vẫn bình tĩnh nói: "Như vậy đi, ta trước đem trí nhớ của ngươi xóa bỏ, chờ sau khi tận thế kết thúc, nếu như ngươi vẫn còn thích ta, ta nguyện ý cùng ngươi thử một lần.
Nếu như hai người chúng ta đến cuối cùng vẫn có thể xác định được, ta đáp ứng ngươi, sẽ chủ động một lần nữa nói cho ngươi nghe về thân phận của ta, đến lúc đó nếu như ngươi vẫn muốn trở thành huyết bộc, ta sẽ giúp ngươi toại nguyện, được không?"
Bạch Trà Trà cân nhắc rất chu đáo, đều chừa đường lui cho cả hai.
Tống Yến không cách nào cự tuyệt, đành phải đồng ý.
Hắn thật vất vả mới thích một nữ hài tử như thế, sẽ không dễ dàng từ bỏ, cho nên hắn có lòng tin sẽ đả động được Bạch Trà Trà.
Vừa rồi nghe Bạch Trà Trà nói xong, cũng làm cho hắn có chút tự tin.
Bởi vì Trà Trà nói, nàng nguyện ý cùng với hắn thử một lần.
Điều này nói rõ, chỉ cần hắn vẫn giữ nguyên hi vọng, nàng nguyện ý cho hắn cơ hội, như vậy là tốt rồi.
Bạch Trà Trà đối với Tống Yến ấn tượng xác thực không tệ, nhưng tạm thời vẫn chưa đạt đến mức gọi là thích.
Nhưng nếu quả thật cần tìm một nam nhân sống chung cùng nàng, người đầu tiên nàng cân nhắc sẽ là Tống Yến.
Dù sao nam nhân này tự thân cũng mang đầy đủ ưu tú, dáng dấp lại rất ưu việt, lại là bạn từ bé với ca ca, nhân phẩm không tệ, đáng giá tín nhiệm, mấu chốt còn thích nàng.
Bên người có tài nguyên ưu tú như vậy, nàng làm gì bỏ gần tìm xa làm gì cho mất công. Cho nên nàng nguyện ý thử một lần.
Nếu như cuối cùng nàng vẫn không cách nào thích Tống Yến, cùng lắm thì nàng liền cùng ca ca nàng chuyển sang nơi khác sinh hoạt, đến lúc đó lại đem toàn bộ ký ức liên quan tới nàng trong đầu Tống yến xóa bỏ, để hắn bắt đầu lại từ đầu là xong.
Bạch Trà Trà sau khi suy nghĩ cẩn thận, nhìn về phía người còn lại Nam Cung Dạ không nói gì nãy giờ: "Ngươi nghĩ xong chưa?"
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương