Xuyên Đến Mạt Thế, Từ Chối Làm Bia Đỡ Đạn

Chương 16: Không gian phát hiện mới










"Không có a, ta khoẻ mà, chỉ là có chút mệt rã rời, liền muốn ngủ thêm một hồi mà thôi."

Bạch Trà Trà trong miệng còn nhai lấy đồ ăn, hai cái quai hàm phình lên, nhìn đặc biệt đáng yêu.

Bạch Nhã Ý nghe nàng nói như vậy, cũng không tốt nói lại cái gì, chỉ đành nói: "Ân, ngươi không có việc gì liền tốt."

Liêu Hiểu Vũ liếc Trà Trà nhìn giống thỏ trắng nhỏ đang ăn cà rốt, nhịn không được, dùng đũa kẹp cho Bạch Trà Trà một đũa xào cà rốt.

"Trà Trà, nhìn ngươi gầy quá, ăn nhiều một chút."

Bạch Trà Trà đang ăn chợt dừng lại, trong lòng liếc mắt, nhưng cũng không có cự tuyệt đũa thức ăn kia.

"Cảm ơn."

Lễ phép vẫn là phải có.

Liêu Hiểu Vũ này cùng trong nguyên tác biến hóa không khác biệt, trong nguyên tác, hắn là người yêu ghét rõ ràng, yêu thì tìm những thứ tốt nhất dâng lên, ghét ai thì cũng thể hiện ra mặt.

Trong nguyên tác thì Liêu Hiểu Vũ rất ghét nguyên thân. Mặc dù không có làm ra hành động đánh đập làm tổn thương thân thể nguyên thân, nhưng thường xuyên chế giễu mỉa mai nguyên thân, dùng ngôn ngữ công kích.

Luôn luôn gọi nguyên thân bình hoa phế vật.

Nguyên thân mỗi lần đều thương tâm vụng trộm lau nước mắt.

Mặc dù nàng không phải nguyên thân, Liêu Hiểu Vũ cũng không có giống như nguyên tác đối xử như thế với nàng.

Nhưng lại nghĩ đến mình chiếm dụng thân thể của Bạch Trà Trà, nàng liền không cách nào thực tình đối đãi với những người từng tổn thương qua nguyên thân, mặc dù hiện tại mọi việc đều chưa xảy ra, đều chỉ là chuyện đã từng xảy ra trong sách, như thế cũng không được.

Nàng chỉ có thể làm bạn bè xã giao, không quá nhiệt tình cũng không quá lạnh nhạt, không thể nhiều hơn nữa.

Đến thời cơ thích hợp, nàng liền rời đi cái đội ngũ này.

-

Sau bữa ăn, mọi người hoàn toàn như trước đây trở về phòng của mình nghỉ ngơi.

Bạch Trà Trà vẫn là đến bên trong không gian tiếp tục huấn luyện.

Mưa đen qua đi, tốc độ tiến hóa của biến dị động thực vật cùng Zombie so các dị năng giả nhanh hơn rất nhiều, cho nên nàng một khắc cũng không dám thư giãn.

Đêm đó, quả táo hồng lại bị nàng ăn một cái, còn lại 3 quả.

Chỉ là quả táo hồng thứ ba này mặc dù để nàng cảm giác mệt mỏi biến mất, nhưng cũng không có tăng lên lực lượng cùng tốc độ của nàng.

Có vẻ quả táo hồng không còn tăng lên lực lượng hệ cùng tốc độ hệ dị năng nữa a.

Còn lại ba quả táo, nàng cũng không nỡ ăn hết. Lần nữa cảm thấy thân thể huấn luyện đạt đến cực hạn, Bạch trà trà liền trở về phòng nghỉ ngơi.

Mưa đen đã rơi một ngày hai đêm rồi, tiếp thêm một ngày mưa, giờ đã là hai ngày hai đêm.

Ban đêm Bạch Trà Trà ngủ ngon, cho nên buổi sáng rất sớm đã tỉnh.

Hôm nay là nàng, Bạch Nhã Ý, còn có Ngô Tình Tình trực nhật.

Nàng không có nằm ỳ trên giường, tỉnh liền trực tiếp rời giường xuống lầu.

Bạch Nhã Ý đang trong phòng bếp nấu cháo, nấu canh bí đỏ.

"Trà Trà, lại xào hai chút thức ăn liền có thể ăn cơm a."

"Giúp ta rửa củ cải, ta ướp gia vị một chút, làm củ cải muối chua ăn với cơm."

Bạch Trà Trà vén tay áo lên bắt đầu rửa củ cải, nàng phát hiện Bạch Nhã Ý đặc biệt thích chỉ huy nàng làm việc.

Bất quá nguyên thân cũng chỉ có Bạch Nhã Ý là bạn, đương nhiên vẫn luôn là Bạch Nhã Ý nói gì làm đó, kỳ thật nguyên thân nội tâm cũng là rất sợ hãi mất đi người bạn duy nhất này.

Ngô Tình Tình tại phòng bếp dạo qua một vòng, biết mình không biết làm cơm, liền cũng không đi vào làm loạn.

Nàng cùng Liêu Hiểu Vũ đồng dạng, lựa chọn phụ trách rửa chén.

Hứa Tử Uyên bọn hắn cũng bắt đầu lục tục ngo ngoe rời giường rửa mặt.

Sau khi ăn xong bữa sáng, Bạch Trà Trà theo thường lệ trở về phòng.

Những người khác thì tụ lại với nhau, Liêu Hiểu Vũ chủ trương tổ chức, tìm được hai bộ bài poker ở trên kệ tủ, rủ mọi người ở phòng khách chơi bài để thời gian nhanh trôi qua.

"Trận mưa không thấy có khuynh hướng thuyên giảm, rốt cuộc muốn mưa bao lâu mới ngừng đây." Ngô Tình Tình bên cạnh xóc bài bên cạnh phàn nàn.

Bạch Nhã Ý không có đánh, ngồi ở bên cạnh nhìn mấy người khác chơi, cũng nói theo:

"Bên trong không gian của ta trước đó chứa đựng rau quả cũng không nhiều, còn có thể lại ăn hai ngày, chúng ta cũng chỉ có thể ăn một chút hoa quả khô hoặc là mì ăn liền."

"Sau này đoán chừng sẽ rất khó tìm được rau quả tươi hoặc các loại thịt."

Trần Văn Kha suy nghĩ một chút nói:

"Căn cứ viện nghiên cứu khẳng định sẽ nhằm vào những vấn đề này để nghiên cứu, chờ chúng ta đến A Thị căn cứ, nếu như thấy lại nghĩ biện pháp thu thập nhiều một chút."

"Cũng chỉ có thể làm vậy."

Liêu Hiểu Vũ đánh bài có chút không quan tâm.

"Trà Trà sao không cùng chúng ta chơi đùa nha? Trừ lúc ăn cơm ra, thời gian còn lại nàng liền không có ở cùng chúng ta quá năm phút."

Ngô Tình Tình ngược lại khá hài lòng với Bạch Trà Trà, phải biết thức thời như thế, nàng ta trưởng thành bộ dáng xinh đẹp như vậy mà còn lởn vởn xuất hiện trước mặt Tử Uyên ca ca của nàng, lúc đó nàng mới bị tức chết.

Bạch Nhã Ý kỳ thật cũng cảm thấy Bạch Trà Trà có chút kỳ quái, dù sao Bạch Trà Trà trước kia đều là rất dính nàng, nàng đi nơi nào nàng ta ở nơi đó, như hình với bóng.

Hiện tại cũng không biết nguyên nhân ra sao, cảm giác tồn tại đặc biệt thấp, để nàng một người dưới lầu, cũng không đến phụ giúp nàng như trước.

Mặc dù trong lòng bất mãn, nhưng vẫn là ấm giọng giải thích nói: "Để lát nữa ta cùng với nàng trò chuyện một chút, nàng đại khái là còn không thích ứng kịp đi, dù sao nàng từ nhỏ tính cách liền tương đối hướng nội quái gở, lời ta nói nàng có thể nghe lọt chút."

Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng kỳ thật trong lòng Bạch Nhã Ý cũng không chắc chắn, nàng luôn cảm thấy Bạch Trà Trà hiện tại đã thoát ly khống chế của nàng, không còn nghe nàng lời nói giống như trước.

Nghĩ đến đây, nàng cũng không có tâm tư ở lại nơi này nhìn mọi người đánh bài, ánh mắt luôn luôn không yên lòng hướng trên lầu quét.

Ngô Tình Tình chú ý tới ánh mắt Hứa Tử Uyên cũng hầu như là lơ đãng hướng trên lầu quét, cái này khiến trong nội tâm nàng có chút khó chịu.

Bạch Trà Trà người đều không ở nơi này, những người này đều vẫn chú ý đến nàng ta như vậy sao, nữ nhân này đến cùng có gì tốt.

Vậy đại khái chính là phạm tiện tâm lý đi, càng hờ hững lạnh lùng càng để cho người khác để tâm.

Giống nàng loại này hoạt bát đáng yêu, ngược lại làm cho người ta phiền.

Kỳ thật Ngô Tình Tình có chút nghĩ nhiều rồi, Hứa Tử Uyên chỉ là chú ý tới Bạch Nhã Ý luôn luôn hướng trên lầu nhìn, cho là nàng đang lo lắng Bạch Trà Trà, cho nên mới đưa mắt theo hướng trên lầu liếc mấy cái thôi.

-

Dưới lầu mấy người đang suy nghĩ gì, Bạch Trà Trà cũng không biết.

Bởi vì hiện tại nàng đã bị không gian bên trong biến hóa cho làm choáng váng đầu óc.

Vừa tiến đến không gian, nàng liền phát hiện, nguyên bản trên cây táo chỉ còn lại 3 quả táo hồng, vậy mà giờ biến thành 6 quả táo hồng.

Nàng đi xung quanh cây ăn quả dạo qua một vòng, lại đi xem gà bên trong hàng rào gà.

Hôm qua rõ ràng bị nàng ăn một con, theo lý thuyết hẳn là còn lại năm con gà mới đúng, bây giờ lại thay đổi thành vẫn là sáu con gà.

Nàng lại đi xem chỗ hôm qua nàng đào hai củ khoai tây, quả nhiên cũng đã khôi phục nguyên dạng.

Nàng không tin ở đây có quỷ, lại đi xem phòng bếp trong nhà tranh, đồ gia vị còn có củi lửa.

Mặc dù hôm qua nàng chỉ làm một món ăn, nhưng củi lửa cũng tiêu hao không ít, dù sao gà hầm khoai tây bị nàng nấu ròng rã một giờ đồng hồ.

Kết quả hiện tại đừng nói đồ gia vị, ngay cả củi lửa đều khôi phục nguyên dạng, tựa như là nàng căn bản chưa từng sử dụng qua!

Nàng cực kỳ kinh ngạc, nhanh chân chạy đến chỗ cất bình gốm sứ đựng thịt gà hôm qua.

Bình gốm vẫn còn ở chỗ cũ, bên trong gà hầm khoai tây còn bốc hơi nóng, nóng như mới bắt từ trên bếp xuống, không có nguội đi.

Trời ạ!

Bạch Trà Trà ngồi dưới cây táo hồng nhìn chằm chằm sáu quả táo hồng ngẩn người ra.

Đây quả thực giống như đang nằm mơ vậy.

Nếu như không phải thịt gà hầm khoai tây vẫn còn đang hiện trước mặt, có thể chứng minh nàng hôm qua xác thực dùng đồ vật bên trong không gian, nàng cũng thật sự tin rằng những điều mình làm hôm qua đều chỉ giấc mộng, do nàng tự tưởng tượng ra.

Nếu như những điều này không phải là mơ, như vậy chỉ có một cái khả năng.

Đó chính là không gian thần kỳ này lại có thể tự thiết lập lại!

Nếu là như vậy, nàng rốt cuộc minh bạch, vì cái gì đồ vật bên trong không gian số lượng đều phi thường có hạn.



Chương trước Chương tiếp