Xuyên Đến Mạt Thế, Từ Chối Làm Bia Đỡ Đạn
Chương 98: Sớm thông báo
Bạch Trà Trà vui vẻ vuốt ve lông trên thân bánh nhân đậu.
Sờ soạng một hồi sờ ra một chút chất lỏng dính trên người bánh nhân đậu.
Hẳn là m.á.u của động vật biến dị khác văng lên.
Nguyên con dê nướng không có chín nhanh như vậy, Bạch Trà Trà lấy ra bồn tắm, nhường cho bánh nhân đậu tắm rửa trước.
Tắm rửa sạch sẽ xong sấy khô, trực tiếp đem bánh nhân đậu ôm vào trong lồng n.g.ự.c của mình.
Mây Dịch cọ đến bên cạnh Tống Yến, nhìn xem Bạch Trà Trà rồi chậc chậc hai tiếng, sau đó nói với Tống Yến:
"Ngươi đừng trách ta nhiều chuyện, nói thật, địa vị ngươi hiện tại trong suy nghĩ Trà Trà, khả năng còn không quan trọng bằng vật nhỏ kia của nàng."
Mây Dịch nói xong cũng tranh thủ thời gian chạy đến bên người Bạch Trà Trà ngồi xuống, tìm kiếm cảm giác an toàn.
Hắn sợ Tống Yến thẹn quá hoá giận thu thập hắn.
Tống Yến ngược lại không có tức giận, bởi vì hắn biết những lời Mây Dịch nói là hoàn toàn chính xác.
Chính hắn hiểu được, cũng nhìn thấy được là như vậy.
Hắn thấy vẫn là phải suy nghĩ kỹ hơn, lúc đầu tính nhờ Mây Dịch tư vấn kinh nghiệm, mà giờ hắn thấy Mây Dịch so với hắn còn không đáng tin cậy hơn, không trông cậy được, hiện tại càng quan trọng hơn là mạt thế đến thời kì cuối rồi.
Chỉ cần hắn một mực đi theo bên người Bạch Trà Trà, không để cho người khác có cơ hội chen chân vào, hắn liền có thể từ từ ôm mỹ nhân vào lòng.
Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, hắn quyết định sẽ tấn công Bạch Trà Trà một cách từ từ.
Không cần phải hấp tấp vội vã, hắn thời gian là không thiếu.
Trà Trà còn nhỏ đâu.
Hắn chỉ cần im lặng đối tốt với nàng, sớm muộn cũng có một ngày, Trà Trà sẽ nhận ra hắn tốt như thế nào, hắn có thể đợi nàng!
Tống Yến sắc mặt hòa hoãn, tâm trạng bình tĩnh ổn định.
Mây Dịch nhìn Tống Yến không có bị hắn làm cho tức giận. Lá gan biến lớn không ít, chẳng biết từ lúc nào lại vây quanh bên người Tống Yến.
Hắn không sợ chết, nhỏ giọng hỏi: "Tống Yến, ngươi có phải đang chuyển sang biện pháp mưa dầm thấm lâu, nước chảy đá mòn?
Tống Yến nhíu mày nhìn về phía Mây Dịch, Mây Dịch đắc ý nói: "Ha ha, bị ta nói trúng rồi? Ta còn có thể không hiểu rõ ngươi sao."
Hắn thần thần bí tiến đến bên tai Tống Yến, tiếp tục nói: "Thế nhưng, Trà Trà muội muội nói, thỏ không ăn cỏ gần hang a ~"
Lời này đương nhiên là hắn bịa chuyện ra thôi.....
"Phanh ——"
Lần này, Tống Yến chịu không nổi nữa một chân đá bay Mây Dịch một cước.
Tống Yến đem xiên thịt nướng trong tay để qua một bên, trực tiếp đứng dậy đi đến trước mặt Mây Dịch, trên cánh tay hắn nổi đầy gân xanh, một tay xách cổ Mây Dịch lên, sử dụng dị năng không gian đổi thành, cả hai liền biến mất trước mắt Bạch Trà Trà cùng Bạch Lộ.
"......"
Luôn có một kẻ không biết chữ c.h.ế.t viết như thế nào. Không tìm đường c.h.ế.t không được.
Mây Dịch vì cái miệng của hắn mà phải bỏ ra đại giới.
Bị Tống Yến hung hăng đánh một trận nhừ tử.
Khi trở về.
Một người mặt mũi bầm dập, một người thần thái khí thoải mái.
Bạch Trà Trà: "......"
Bạch Lộ: "......"
Hai người không hiểu chuyện gì, đại khái chính là tương ái tương sát trong truyền thuyết đi~
Mây Dịch tiếp tục đi nướng dê nguyên con.
Lúc nướng, mùi thịt dê thơm nồng nàn, rất nhanh liền để Mây Dịch quên đi nỗi đau thống khổ lúc bị đánh.
Bốn người một hổ vui sướng ăn một bữa dê nướng nguyên con.
Có bánh nhân đậu tọa trấn, chung quanh mặc dù có biến dị thú nhìn chằm chằm, nhưng không có con nào dám xông lên phía trước.
Tại tận thế, khó có thể hưởng thụ một phen sống ở dã ngoại vui vẻ như vậy.
Ban đêm Tống Yến cùng Mây Dịch phòng thủ tới nửa đêm, từ nửa đêm đến sáng là Bạch Trà Trà cùng Bạch Lộ đến canh gác.
Bốn người từng nhóm gác đêm nghỉ ngơi.
Một đêm an ổn đến hừng đông.
Sau khi ăn sáng xong, thu thập xong xuôi đồ vật rồi tiếp tục đi đường.
Buổi chiều bọn hắn có thể dừng ở thị trấn đường cao tốc.
-
Văn phòng căn cứ Đế đô. Một cái lão nhân tóc hơi bạc, tinh thần phấn chấn, kích động nói: "Đình Tu, những điều ngươi nói đều là thật sao? Ngươi tìm được muội muội ngươi, cũng tìm được Tống Yến luôn rồi? Hai người bọn họ hiện tại đang trên đường đi đến đế đô căn cứ?"
Nam nhân yêu nghiệt tóc bạch kim mặc trên người một thân quần áo thoải mái, lười biếng ngồi ở trên ghế sa lon, nhẹ gật đầu: "Đúng vậy, Tống gia gia."
Tống Vân Thiên dạo qua một vòng, nói liên tục ba chữ tốt, mới nhìn lên hướng nam nhân tóc bạch kim đang ngồi trên ghế sa lon tóc.
"Ngươi nói ngươi muốn đi đón bọn hắn?"
Nguyễn Đình Tu gật gật đầu: "Virus Zombie đột nhiên xuất hiện, ta hoài nghi phía sau có người đang mưu đồ cái gì, ta mặc dù tìm được muội muội, nhưng vẫn chưa có trùng phùng cùng nàng, sợ phía sau có người gây bất lợi cho nàng."
Tống Vân Thiên trầm tư một hồi nói: "Căn cứ có ta tọa trấn, không cần lo lắng, chỉ là, không biết hai người bọn họ đã đi tới nơi nào rồi, nếu giờ ngươi xuất phát thì ngươi nên đi đâu để tìm bọn hắn?"
Nguyễn Đình Tu không có nhiều lời, chỉ nói: "Rồi sẽ tìm được thôi."
Tống Vân Thiên nhìn bộ dáng hắn đã quyết định đi, cũng không nói gì thêm, dặn dò vài câu liền khoát tay nói: "Đi đi, đi sớm về sớm, ta ở căn cứ chờ các ngươi trở về."
Lúc muội muội Nguyễn Đình Tu bị lạc mất thời điểm, phụ mẫu Nguyễn gia cũng xảy ra chuyện đều đã qua đời, giờ đây Nguyễn gia chỉ còn lại Nguyễn Đình Tu một cây độc đinh.
Hiện tại Nguyễn Đình Tu bức thiết muốn gặp được muội muội cũng là điều dễ hiểu.
Hắn cũng vậy, cũng bức thiết muốn gặp được độc tôn hắn Tống Yến.
-
A Thị căn cứ.
Từ sau khi Bạch Nhã Ý mất tích, Hứa Tử Uyên cảm giác cả người nhẹ nhàng hơn rất nhiều, giống như cả người mới vừa tháo ra gồng xích quanh người vậy.
Trước kia đối với Bạch Nhã Ý có chút ý nghĩ kỳ kỳ quái quái, dục vọng không giải thích được cũng được biến mất.
Hắn không còn chấp nhất, ánh mắt mãi dõi theo trên người Bạch Nhã Ý nữa. Thậm chí bởi vì căn cứ có quá nhiều việc cần giải quyết, bận bận rộn rộng cả ngày thời gian, hắn đã triệt để đem Bạch Nhã Ý người này quên luôn.
Mặc dù hắn hoài nghi là do bọn người đến từ đế đô căn cứ bắt Bạch Nhã Ý đi, nhưng hắn suy nghĩ hồi lâu, sau cùng vẫn là không có đi tìm người.
Hắn sợ một may hắn cứu được Bạch Nhã Ý về thì tâm lý hắn lại trở nên không bình thường như lúc trước. Thật sợ hãi a!
Người tóc bạch kim của đế đô căn cứ đã nói thẳng ra Bạch Trà Trà là muội muội của hắn, như vậy hẳn sẽ không quan tâm đến Bạch Nhã Ý như thế nào.
Lui một bước tiến một dặm, coi như người của đế đô căn cứ kia thật sự đối với Bạch Nhã Ý có làm gì, thì hắn cũng không thể là vì Bạch Nhã Ý một người, đến toàn bộ căn cứ cùng đế đô căn cứ đối nghịch được.
Đem công việc gần đây đều xử lý xong xuôi, sắc trời cũng đã rất muộn.
Hứa Tử Uyên rửa mặt xong, tựa như thường ngày trở về phòng nghỉ ngơi.
Cả tòa biệt thự đều an tĩnh lại.
Bên ngoài mưa rơi xuống tí tách tí tách, ánh trăng cũng bị mây đen che khuất hoàn toàn.
Trong đêm tối, ngay cả giơ cả bàn tay cũng không thấy rõ ngón.
Không gian yên lặng như tờ.
Một đạo thân ảnh cao lớn mặc lên áo choàng màu đen, đi nghênh ngang, đẩy ra cửa phòng ngủ của Hứa Tử Uyên.
Hắn nhìn chằm chằm Hứa Tử Uyên đang nằm ngủ say trên giường, lộ ra một nụ cười tà ác: "Phế vật!"
Sau đó đưa tay đặt trên trán Hứa Tử Uyên.
Nam nhân trên giường thống khổ cau mày, qua một hồi lâu mới khôi phục bình thường.
Thân ảnh nam nhân mặc áo choàng màu đen lui lại hai bước, nhìn từ trên xuống Hứa Tử Uyên đang nằm ở trên giường, ý vị thâm trường nói: "Hi vọng lần này ngươi không làm ta ta thất vọng!"
Nói xong rời đi không một tiếng động.
Cả tòa biệt thự mọi người đều lâm vào giấc ngủ sâu, không ai phát hiện dị thường.
Hôm sau, trời vừa sáng.
Hứa Tử Uyên xoa hai huyệt thái dương đang đâu ê ẩm rời giường, hắn đơn giản rửa mặt một phen, không kịp ăn điểm tâm, nhay lập tức muốn đi gặp Lê Đại Nho trưởng căn cứ.
Lê Đại Nho đang luyện công buổi sáng ở sân.
Nhìn thấy Hứa Tử Uyên tới, lập tức gọi: "Tiểu Hứa a."
Hứa Tử Uyên sắc mặt còn có chút âm trầm, hắn trầm giọng gọi một tiếng "Trưởng căn cứ."
Liền mở miệng nói tiếp: "Đế đô căn cứ thực khinh người quá đáng, đội viên đội Thất Sát chúng ta Bạch Nhã Ý đã bị mất tích vô căn cớ, khẳng định cùng bọn hắn không thoát khỏi liên quan! Trưởng căn cứ, xin hãy cho phép ta dẫn đội đi đế đô căn cứ đòi một lời giải thích!"
Lê Đại Nho kinh ngạc không thôi, hắn nghi hoặc có chút không hiểu nhìn Hứa Tử Uyên, hỏi: "Đội viên đội Thất Sát các ngươi Bạch Nhã Ý đã bị mất tích? Đây là chuyện khi nào? Ta sao lại chưa từng nghe ngươi nhắc đến a?"
Hứa Tử Uyên dừng lại, hắn nhớ kỹ hắn từng cùng trưởng căn cứ đã từng nói qua việc này nha, đầu óc ong ong thực sự đau đến kịch liệt, hắn nghĩ mãi không ra, nên thôi đành nói tiếp: "Mấy ngày nay thân thể ta có chút không thoải mái, đại khái là ta quên cùng ngài nói qua đi, chính là những người đến từ đế đô căn cứ ngày đó bắt đi mất."
Lê Đại Nho hỏi: "Vậy ngươi có chứng cớ gì có thể chứng minh là do bọn hắn đế đô căn cứ bắt đi không? Vạn nhất không phải, hiểu lầm người ta cũng không tốt."
Hứa Tử Uyên kiên trì nói: "Ta dẫn người đi đế đô căn cứ điều tra một phen, nếu như là ta đoán sai, ta tự mình xin lỗi. Nếu như không có tính sai, nhất định phải để cho đế đô căn cứ cho một lời giải thích!"
Lê Đại Nho cảm thấy cách làm của Hứa Tử Uyên quá mức lỗ mãng, đế đô căn cứ cũng không phải dễ khi dễ.
Hắn khuyên nhủ: "Ta nhìn thân thể ngươi có vẻ không quá dễ chịu, hay là chờ thân thể ngươi tốt hơn một chút lại nói tiếp."
Hứa Tử Uyên khó được kiên trì cùng cường ngạnh nói: "Không cần, ta nhất định phải vì đội viên của ta lấy lại công đạo, nếu không, ta cái đội trưởng này còn có uy tín gì nữa. Đội viên làm sao an tâm ở lại trong đội ngũ của ta nữa."
Lê Đại Nho cũng không nói gì thêm, chỉ giao phó khuyên hắn nên hành sự cẩn thận bình tĩnh, không nên vọng động mà phạm phải sai lầm.
Hứa Tử Uyên sau khi rời đi, Lê Đại Nho lập tức dùng điện thoại vô tuyến liên hệ với đế đô căn cứ, đem tình huống sớm thông báo một phen.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương