Xuyên Đến Năm 70 Gả Đầu Bếp

Chương 24: Sắm đồ Cưới



Bên kia, mấy người Hoắc Nhung đã trở về nhà, người một nhà ăn sủi cảo vừa nói vừa cười.

Thịt heo trong nhà không nhiều lắm, nhân sủi cảo phần lớn là cải trắng, nhưng Lưu Quế Hương vắt bớt nước trong cải trắng thêm vào nửa bát tóp mỡ béo, tóp mỡ trộn với thịt băm, nhai ở trong miệng vừa giòn vừa thơm, còn không cảm thấy ngấy chút nào.

Hai bạn nhỏ Hoắc Gia Hâm và Hoắc Gia Nhiên thích vô cùng, mỗt người ăn bảy tám cái.

Đảng Thành Quân dùng mấy loại nấm trong núi hầm một nồi thịt gà, gà là Hoắc Nhất Minh mang từ trong thành phố về, một con gà trống lớn tới mười cân, hầm đầy một nồi, bưng lên bàn phải dùng chậu đựng.

Các loại nấm khô có mùi thơm riêng biệt của nấm, nước canh hầm ra vừa đậm vừa thơm, chấm cái gì cũng đều ngon.

Hoắc Nhất Minh lần đầu nếm thử tay nghề Đảng Thành Quân, vừa ăn vừa khen: "Thành Quân tay nghề thật sự không giấu giếm, con chưa từng thử qua thịt ngon như vậy!"

Tống Yến Lan cũng khen không dứt: "Tay nghề này bỏ xa sư phụ trong nhà máy chúng con mười con phố, nếu có thể ở trong nhà máy mở nhà ăn, vậy người ở đó không thể vui mừng hơn."

Hoắc Đại Thành thấy Đảng Thành Quân được khen, cảm thấy trên mặt vinh dự, sờ râu trên cằm cười nói: "Mấy đứa toàn nói những điều dễ nghe."

Tống Yến Lan mặt nghiêm nghị: "Cha, đây không phải là con nói dễ nghe lừa mọi người, tay nghề cậu ấy chính là tốt thật. Đây không phải là dỗ dành."

Chị còn muốn khen, Hoắc Nhất Minh vỗ vai vợ nói: "Em đừng xem thường Thành Quân, trong lòng cậu ấy a, có chủ ý đó."

Tống Yến Lan nghe trong lời của anh như có chuyện, Hoắc Nhất Minh lại không muốn nói, cùng Đảng Thành Quân trao đổi ánh mắt, cười cười không nói nữa.

Chị không hiểu ra sao, nhìn nhìn Hoắc Nhung, Hoắc Nhung càng không rõ.

Giống như giữa đàn ông trong nhà trao đổi với nhau bí mật gì đó mà không để các cô biết thì phải?

Cô nhìn về Đảng Thành Quân, lần đầu tiên anh không nhìn cô, Hoắc Nhung lập tức càng hiếu kì.

Cơm nước xong, Hoắc Nhung mang hai đứa bé vào phòng cô chơi, Tống Yến Lan ở cùng cô, trong nhà tuy rằng phòng không ít, nhưng chăn đệm nhiều như vậy,buổi tối Tống Yến Lan mang hai đứa nhỏ ngủ cùng cô, Hoắc Nhất Minh cùng hai em chen chúc một phòng.

Hoắc Đại Thành cùng vợ giữ Đảng Thành Quân nói chuyện rất lâu, thẳng đến khi trăng lên cao, mới đem chính sự nói xong.

Sắc trời đã khuya, Hoắc Đại Thành dứt khoát giữ anh ở lại, dù sao Hoắc Nhất Minh một người cũng là chen, thêm anh một người cũng không nhiều.

Đảng Thành Quân lại khăng khăng phải về nhà, lúc này trong lòng anh rất vui sướng, đi đường đều bay bổng, đừng nói là lái xe về nhà, ngay cả để anh đi bộ hai vòng, anh cũng có sức dùng không hết.

Hoắc Đại Thành khuyên mấy lần không được, chỉ đành để anh đi.

Khi Đảng Thành Quân đi, Hoắc Nhung cùng các anh tiễn tới cửa, Hoắc Nhị Quân biết hai người chắc chắn có lời muốn nói, liền kéo Hoắc Tam Hưng đi xa một chút, dù sao Đảng Thành Quân hiểu lễ nghĩa, cái gì có thể làm cái gì không cậu ta đều rõ ràng, cũng không cần anh nhọc lòng.

Hoắc Nhung thấy anh một câu cũng không nói, trên mặt viết đầy hưng phấn, sao có thể không biết cái gì, khẳng định đã cùng cha cô và anh cả chọn xong ngày kết hôn của bọn họ, cho nên mới hưng phấn như uống hai cân rượu trắng, hai mắt tỏa ra ánh sáng.

Hai người đứng mặt đối mặt, Đảng Thành Quân đột nhiên không đầu không đuôi nói: "Mồng tám tháng giêng."

Hoắc Nhung lại lập tức hiểu rõ.

Hiện tại đã mười tám tháng chạp, cách năm mới mười ngày, cách mồng tám tháng giêng tất nhiên cũng không xa.

"Anh nhất định trước ngày này, đem toàn bộ phòng ở sửa chữa tốt." Đảng Thành Quân nghiêm túc nói.

Hoắc Nhung có chút ngượng ngùng gật đầu, Đảng Thành Quân nhìn làm trái tim ngứa ngáy, chỉ muốn duỗi tay sờ mặt Hoắc Nhung, lại mười phần kiềm nén lại.

Từ ngày xem mắt đó anh đang đợi, đợi thời gian dài như vậy, không kém mười đến hai mươi ngày này.

Anh phải đợi Hoắc Nhung vào cửa nhà anh, hoàn toàn thành người của anh, anh mới có thể chạm vào cô.

Tuy rằng anh một bụng toàn lời muốn nói với cô, nhưng Hoắc Nhị Quân và Hoắc Tam Hưng còn đang chờ, anh ngượng ngùng để người ta chờ lâu, liền không nói gì nữa, cùng Hoắc Nhung nói hai câu, liền đạp xe giống như bay cưỡi đi rồi.

Lúc này Hoắc Nhung mới theo hai anh quay về phòng.

Hoắc Đại Thành gọi Hoắc Nhung đi, cũng nói với cô về ngày được chọn, sở dĩ chọn mồng tám tháng giêng chẳng những vì đây là ngày hoàng đạo, mà còn vừa vặn hôm đó Hoắc Nhất Minh còn ở nhà.

Nhân lúc đứa lớn ở nhà, cũng vừa lúc năm mới không bận, nhanh chóng đem việc của Hoắc Nhung định ra, ông cũng liền an tâm.

Hoắc Nhung không có ý kiến với ngày được định ra, dù sao thôn Bạch Thủy cách không xa, nếu cô muốn trở về, để Đảng Thành Quân đưa cô về là được.

Hoắc Đại Thành thấy lần này con gái ngoan ngoãn như vậy, cái gì cũng nghe ông, trong lòng cũng vui vẻ. Lại nói ngày kia phải dựa theo công điểm tính toán lương thực, thịt và tiền của năm nay, chờ tiền đến tay, liền để Lưu Quế Hương và Tống Yến Lan mang theo con gái đi công xã mua sắm của hồi môn.

Thành ý của Đảng Thành Quân đã đưa đầy đủ, Hoắc gia bọn họ tự nhiên cũng không thể bạc đãi với của hồi môn.

Thời điểm trong đội phân chia lương thực gạo thịt, Hoắc Nhung không đi, những việc này xưa nay không cần Hoắc Tiểu Dung phải nhọc lòng, cô cũng không hiểu, là Hoắc Nhị Quân đi cùng cha.

Lúc hai người trở về đều rất vui vẻ, nói năm nay được mùa, công điểm có giá trị, sức lao động khỏe mạnh trong nhà lại nhiều, Lưu Quế Hương còn là đội trưởng đội sản xuất nữ, một ngày so với người khác nhiều hơn hai công điểm, cả nhà lớn lớn bé bé được phân thêm hơn hai trăm đồng, còn có hơn hai mươi cân thịt và hơn hai trăm cân lương thực, tuy rằng gạo trắng bột mì không nhiều, phần lớn là lương thực phụ, nhưng cũng đủ để bọn họ vui vẻ.

Hoắc Đại Thành vừa về tới liền gọi vợ vào trong nhà, đưa tất cả tiền cho bà.

"Tôi cùng đại đội mượn cái xe bò, ngày mai bà mang theo Tiểu Dung với Yến Lan, đi công xã đặt mua đồ cho con bé, ngày của Tiểu Dung sắp đến rồi, những đồ nào làm không được thì mua, không đủ lại nói, đừng xót tiền."

Lưu Quế Hương nhận tiền xong, gật gật đầu.

Những cái này đều không cần Hoắc Đại Thành nói, so người khác bà đau lòng con gái hơn.

Nếu không phải Đảng Thành Quân là con rể tốt đáng giá giao phó, bà không nỡ để con gái lấy chồng sớm như vậy.

Đến ngày đi công xã, Hoắc Nhung cùng Tống Yến Lan đều dậy thật sớm, hai nhóc Gia Hâm Và Gia Nhiên còn đang ngủ, Gia Hâm vô cùng thích cô, không ngủ bên cạnh mẹ, thế nào cũng phải chen cùng một chỗ với Hoắc Nhung, ngủ buổi tối bị Hoắc Nhung chen ở góc tường cũng không việc gì, đắp chăn nhỏ ngủ rất ngon.

Tuy rằng mua đồ chủ yếu là ba nữ nhân, nhưng nếu là mua đồ, không có nam nhân chắc chắn không được, Hoắc Nhất Minh muốn ở nhà trông hai đứa nhỏ, Hoắc Tam Hưng liền xung phong nhận việc đi cùng, đánh xe bò tiện thể chuyển đồ.

Nhóm người cười cười nói nói liền đi, nửa đường gặp được người quen, quấn khăn trùm đầu buộc kín mít, cắm đầu đi thẳng, nếu không phải Lưu Quế Hương nhìn bộ dáng đi đường quen mắt của người này, gọi một tiếng theo bản năng người đó quay đầu, Hoắc Nhung cũng không nhận ra được là Trương Thúy Nhi.

"Thúy Nhi? Em cũng muốn đi công xã sao?" Tuy rằng quan hệ của Lưu Quế Hương và Trương Thúy Nhi bình thường, nhưng thấy thím ta một người cắm đầu đi đường, không có người đi cùng, nhịn không được hỏi một câu.



Kết quả Trương Thúy Nhi vừa ngẩng đầu, làm người khác hoảng hốt.

Vừa rồi cách khá xa không thấy rõ, hiện tại tới gần mới thấy được đôi mắt Trương Thúy Nhi sưng tấy dọa người khác, tuy rằng mặt bị khăn trùm đầu che, nhưng vẫn như cũ có thể thấy được chỗ khóe miệng xanh một mảng, như bị người ta đánh.

Lưu Quế hương theo bản năng liền muốn hỏi thím ta đây là bị làm sao.

Tống Yến Lan cùng Hoắc Nhung một trái một phải giữ tay thím ta, thím ta lập tức phản ứng lại.

Cho dù thế nào, lấy tính cách Trương thúy Nhi, khẳng định không muốn bà biết, nếu bà hỏi, nói không chừng còn cảm thấy cả nhà bà muốn bỏ đá xuống giếng, dù trong lòng bà giật mình, nhưng thái độ làm người của Trương Thúy Nhi bà vẫn hiểu rõ, dù tò mò cũng không hỏi.

Giữa mấy người phụ nữ trao đổi ánh mắt lẫn nhau, sau đó động tác nhất trí giả bộ không nhìn thấy cái gì.

Trương Thúy Nhi kéo khăn trùm đầu một cái, đem mặt che đi, ừ một tiếng cũng không nói chuyện.

Lưu Quế Hương có chút hối hận gọi thím ta, lúc này lại hỏi không tốt lúng ta lúng túng, không hỏi thì bà không biết nói cái gì, sớm biết vậy làm như không nhận ra đi luôn thì tốt.

Mặc dù muốn vậy, trong lòng bà cũng đang nói nhỏ, mấy anh em nhà Hoắc Đại Thành tuy rằng không có tiền đồ lớn gì, nhưng có một điểm tốt, người trong thôn đều biết, chính là chưa bao giờ đánh phụ nữ, đánh vợ.

Tính tình Hoắc Đại Sơn không giống Hoắc Đại Thành, cho dù vừa khó chịu vừa thô lỗ, nhưng nhiều nhất ồn ào vài câu với Trương Thúy Nhi, thím ta gả vào nhiều năm như vậy, hai vợ chồng trước tay chưa từng động tay.

Nhưng vết thương này của thím ta, vừa nhìn là biết bị người đánh, tuy tính tình quái gở, không làm bà bảy ưa thích, nhưng hành xử của bà bảy bà hiểu rõ, là người vô cùng bao che khuyết điểm, bà mắng còn có khả năng, người khác nếu muốn ức hiếp, vậy bà tuyệt đối không bằng lòng.

Nếu Trương Thúy Nhi không phải bị Hoắc Đại Sơn đánh, là bị người ngoài ức hiếp, bà bảy sớm đã làm ầm ĩ để toàn thôn đều biết.

Nhưng bên bà không nghe được tin tức mà? Chẳng lẽ bị Hoắc Đại Sơn đánh thật ư? Bà bảy cũng không ngăn cản?

Vì sao chứ?

Lưu Quế Hương biết ngoài miệng không nên hỏi, nhưng trong lòng như con chuột chui vào, lòng tò mò ngứa ngáy.

Trước nay bà mồm miệng nhanh nhảu, lúc này cũng không biết nói gì với Trương Thúy Nhi, chủ yếu là bà quả thật nghĩ không ra Trương Thúy Nhi đã làm gì khiến Hoắc Đại Sơn tức giận tới mức đánh thím ta.

Sớm biết không gọi thím ta, Lưu Quế Hương nghĩ đến lần nữa mà hối hận.

Chỉ tiếc trên đời không có thuốc hối hận, bà gọi cũng gọi rồi, Trương Thúy Nhi cũng đáp lại rồi, tuy rằng cái gì cũng không nói với các bà, vẫn luôn đi cùng các bà không xa không gần đi tới công xã.

Trương Thúy Nhi vẻ mặt đau thương buồn bã không hé răng, làm mấy người Lưu Quế Hương cũng ngượng ngùng lớn tiếng cười đùa, kiềm chế một đường, thật vất vả nhìn thấy hình dáng công xã, Lưu Quế Hương nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng nói.

"Thúy Nhị, bọn chị muốn đi công xã mua ít đồ, đi trước nhé."

Trương Thúy Nhi mất hồn mất vía, cũng không để ý.

Lúc này Lưu Quế Hương cũng không so đo cái này, nghĩ nhất định trong lòng Trương Thúy Nhi khó chịu, dù sao bà nói cũng nói rồi, nghe hay không không quan trọng, bà cũng không muốn nhìn thấy biểu cảm này của Trương Thúy Nhi, nhanh chóng kéo Hoắc Tam Hưng và hai người Hoắc Nhung đi hướng ngược lại.

Cho tới khi không nhìn thấy bóng dáng Trương Thúy Nhi, Lưu Quế Hương mới vuốt ngực thở dài một hơi nói: "Nghẹn chết mẹ rồi, hai vợ chồng này đang êm đẹp sao lại thế này? Nửa đời chưa từng tranh cãi, thế nào già rồi lại xảy ra chuyện này?"

Hoắc Nhung cũng khó hiểu, thật ra cô không có nhiều hiểu biết về cách Hoắc Đại Sơn đối nhân xử thế, chính là cô cảm thấy trạng thái của thím ta không đúng, tuy rằng che giấu như không muốn các cô nhìn thấy, nhưng giống như không chú ý đặc biệt tới vết thương trên người, mất hồn mất vía như là vì chuyện khác.

Tống Yến Lan thì có chút tức giận: "Cho dù thế nào cũng không thể đánh người chứ? Chị thấy khóe miệng thím ấy rách rồi, có phải không thoải mái chỗ nào tới công xã xem vết thương không?"

Lưu Quế Hương cũng cảm thấy vậy, nhưng bà với Trương Thúy Nhi quan hệ thực sự không tốt, đi đến hỏi mấy cái này, hỏi người ta nói không chừng còn oán hận bà nhiều chuyện, nghĩ nói: "Đợi trở về mẹ cùng cha con nói lại, để ông ấy đi hỏi chú Đại Sơn con một chút, dù tính chú ấy hơi khó chịu, nhưng nhiều năm như vậy, nhìn cũng không phải là người đánh vợ chứ?"

Mọi người đều không nghĩ ra lý do, chỉ đành đem chuyện này vứt sang một bên, các cô tới là có việc muốn làm, việc Trương Thúy Nhi chờ trở về rồi nói sau.

Khi mọi người thảo luận, Hoắc Tam Hưng vẫn luôn không nói gì, chờ Lưu Quế Hương cùng Tống Yến Lan dời sự chú ý tới việc khác, anh mới đến bên cạnh Hoắc Nhung nhỏ giọng nói: "Anh cảm thấy chuyện này có khả năng liên quan tới Hoắc Ni."

Hoắc Nhung cũng nghĩ về hướng này một ít, nhưng không nghĩ ra có liên quan gì, lúc này nghe Hoắc Tam Hưng nói vậy, hỏi: "Anh ba, làm sao anh biết có liên quan tới chị ấy?"

Anh nghĩ nghĩ mới nói với Hoắc Nhung: "Ngay sau khi em đính hôn với Thành Quân mấy ngày đi, anh thấy Hoắc Ni, lúc đó đã nửa đêm, mới từ bên ngoài trở về, vẫn là hướng chỗ thanh niên trí thức đi con đường kia."

Mới đầu Hoắc Tam Hưng cũng chưa nhận ra Hoắc Ni, đợi người đi xa mới nhận ra, cũng không để trong lòng, ngày hôm sau dù nghĩ lại cảm thấy không đúng, cũng không có cách nói với người ta. Dù sao Hoắc Ni là một cô gái, còn là em gái anh, anh không thích thì không thích, cũng không thể nói xấu sau lưng chứ, lỡ như không có việc đó, anh nói ra, vậy không phải là hủy hoại danh dự của người ta sao?

Anh Hoắc Tam Hưng không làm được việc như vậy.

Thời gian dài, anh cũng đem chuyện này quên đi, nếu không phải hôm nay gặp phải Trương Thúy Nhi mất hồn mất vía, không chắc anh có thể nhớ tới.

Hoắc Nhung vừa nghe, biểu cảm cũng nghiêm túc hẳn.

Tuy rằng Hoắc Tam Hưng nói còn mờ mịt, nhưng trong chốc lát cô liền hiểu rõ.

Nếu đúng như thế, đại khái có thể hiểu rõ rồi.

Cô có chút một lời khó mà nói hết, không nghĩ tới Hoắc Ni thật sự nghe không lọt lời cô khuyên nhủ, vẫn khăng khăng ở bên Chu Văn Thanh, còn đi con đường cũ của Hoắc Tiểu Dung.

Trong lòng cô nghĩ như vậy, ngoài miệng cái gì cũng không nói, hồi lâu nhìn về Hoắc Tam Hưng: "Anh ba, chuyện này anh không cùng người khác nói chứ?"

Hoắc Tam Hưng gập ngón tay gõ một cái lên đầu cô, nhướng mày nói: "Anh ba là loại người này hay sao? Em cho rằng anh cùng họ Chu kia giống nhau à."

Hoắc Nhung cười cười, cũng cảm thấy bản thân ngu ngốc khi hỏi câu này.

Hoắc Tam Hưng tiếp tục nói: "Yên tâm, anh sẽ không nói, anh lại không thích cô ta, cô ta cũng xem như là em gái anh mà."

Cứ như cùng người lúc trước nói muốn trừng phạt cả Hoắc Ni không phải là anh vậy, Hoắc Nhung thích nhất anh ba cứng miệng mềm lòng này. Nếu là chuyện khác, cô khẳng định sẽ không mềm lòng mà nương tay, nhưng nếu giở trò với danh dự con gái, vậy cô cùng tên cặn bã Chu Văn Thanh kia có gì khác nhau.

Chỉ có điều cô có chút không đồng tình với Hoắc Ni, nếu đã là con đường Hoắc Ni tự mình chọn, vậy đi như thế nào liền phải xem bản thân cô ta.

Cô chỉ có thể coi như việc này chưa nghe thấy, hi vọng là bọn họ hiểu lầm đi.

Hoắc Nhung thở ra một hơi, không nghĩ lại chuyện Hoắc Ni, bắt đầu đi theo đằng sau Lưu Quế Hương tản bộ mua sắm.



Vẫn là lần đầu cô tới công xã, so với thời đại của cô, nơi này lộ ra vẻ tồi tàn lại lạc hậu, nhưng so với Hoắc Nhung đã trải qua mạt thế, nơi này lại tràn đầy sức sống.

Tới gần năm mới, các đại đội vừa mới phát tiền giấy, người tới mua đồ hết sức nhiều.

Tay trái tay phải Hoắc Nhung lần lượt bị mẹ và chị dâu tóm lấy, cả đường đều sợ bị người khác chen vào tách ra.

Hoắc Tam Hưng không đi cùng, anh đánh xe bò, trên đường người chen người tụ tập náo nhiệt không thể đi, liền tìm chỗ đem xe bò dừng ở đó rồi đợi, bản thân nằm trên đó tắm nắng.

Hoắc Nhung một đường vừa đi dạo vừa xem, Lưu Quế Hương trước tiên nhớ kỹ những thứ cần mua, Hoắc Nhung và Đảng Thành Quân muốn tạo thành nhà mới, tuy rằng trong nhà Đảng Thành Quân khẳng định không phải cái gì cũng không có, nhưng hồi môn là hồi môn, là đồ nhà mẹ đẻ trợ giúp, cho dù có cũng muốn mua cái mới.

Cái gì nồi niêu xoong chảo, khăn trải giường vỏ chăn, phích nước nóng giấy đỏ, tất cả đều phải chuẩn bị.

Tống Yến Lan phụ trách xem kiểu dáng, Lưu Quế Hương phụ trách xem chất lượng, ngược lại Hoắc Nhung cái gì cũng không làm, chỉ khi hai người lưỡng lự mới hỏi ý kiến cô.

Hai người phụ nữ bắt đầu mua đồ, sức chiến đấu kia phải gọi là kinh người, cũng mất nửa ngày, những đồ Lưu Quế Hương muốn mua đã mua gần hết, chất ở cửa tràn đầy một đống.

Ngày mùa đông, Lưu Quế Hương cùng Tống Yến Lan đi dạo ra cả người mồ hôi, bà xoa xoa mặt, để Hoắc Nhung và Tống Yến Lan ở chỗ này trông đồ, bà đi gọi Hoắc Tam Hưng tới chuyển đồ.

Hai người đứng ở cửa Cung tiêu xã chờ, Tống Yến Lan độ nhiên ngửi thấy một mùi thơm ngào ngạt của hạt dẻ xào, là từ nhà ăn lớn công xã bên cạnh bay tới, chị bận rộn cả buổi sáng có chút đói bụng, lúc này bị mùi này kích thích ghê gớm, quay đầu nói với Hoắc Nhung: "Tiểu Dung, ăn hạt dẻ xào không?"

Hoắc Nhung vừa nghe, lập tức gật đầu, một đôi mắt to tha thiết mong chờ nhìn chị, làm chị mặt đầy ý cười.

"Em dáng vẻ này nha, cùng Hâm Hâm thấy đồ ăn giống nhau như đúc. Chị đi mua cho chúng ta."

Tống Yến Lan đi mua hạt dẻ, còn lại Hoắc Nhung một mình đứng đó lòng tràn đầy mong chờ.

Cô chờ ăn hạt dẻ, liền nhìn chằm chằm vào cửa nhà ăn công xã, sau khi chị dâu tiến vào, nhóm mấy người từ bên trong đi ra, có một bà cụ lớn tuổi hấp dẫn sự chú ý của cô.

Tuy rằng bà cụ lớn tuổi, nhưng ăn mặc rất chỉnh tề, tóc trắng đầy đầu chải ngay ngắn ở sau đầu, búi thành một búi tóc xinh đẹp. Trong tay cũng ôm một túi hạt dẻ xào, vừa đi vừa cúi đầu ngửi mùi thơm hạt dẻ xào, dường như trong miệng còn lẩm bẩm cái gì đó.

Tầm mắt Hoắc Nhung dõi theo bà cụ một đoạn, khóe mắt nhìn thấy Tống Yến Lan đi ra, trong tay cầm theo một bao lớn hạt dẻ xào, Hoắc Nhung tức khắc không để ý gì khác, vui vẻ tiến lên nghênh đón.

"Mới ra nồi, còn nóng hổi đây, chị thử một hạt, vừa bở vừa ngọt ăn rất ngon, em mau ăn thử."

Tống Yến Lan mở túi giấy dầu đựng hạt hạt dẻ ra, cô duỗi ta vào sờ hai hạt, quả nhiên hạt dẻ còn nóng hầm hập, vỏ ngoài xào trở nên giòn, hai đầu ngón tay dùng sức bóp liền mở miệng. Hoắc Nhung lột một hột ném vào miệng, hạt dẻ trong miệng sột soạt kéo dài tan ra, ngọt ngào, ăn ngon cực kỳ.

Cô nhịn không được muốn khen, nhưng lời còn chưa nói ra, nghe được bên cạnh truyền tới tiếng kinh hô: "Bà nội! Bà làm sao thế? Bà nội!"

Hoắc Nhung quay đầu nhìn, vậy mà là bà cụ cô vừa mới chú ý trước đó.

Bà cụ vừa dùng tay đấm ngực mình, vừa ngẩng đầu dùng sức hít thở, lập tức trên mặt không còn màu máu, chân cũng không có sức, dựa vào đứa bé không ngừng kêu to, lung lay muốn ngã ra đất.

Biến cố này phát sinh rất bất ngờ, người phía trước đều không biết xảy ra cái gì, Hoắc Nhung đã ném hạt dẻ vào ngực chị dâu, chạy bước lớn qua đó.

Hoắc Tam Hưng và Lưu Quế Hương mới tới trước mặt Hoắc Nhung, thì thấy cô quay đầu chạy về đằng kia, còn cho rằng xảy ra chuyện gì sợ hãi, vội vã đẩy đám đông chạy qua, mới thấy cô đang ngồi xổm trước mặt một bà cụ, đang muốn nâng người dậy.

"A! Đây là sao thế?" Lưu Quế Hương đi theo sau Hoắc Tam Hưng, thấy bà cụ ngã trên mặt đất sắc mặt trắng bệch sợ hãi không nhẹ.

Hoắc Nhung không rảnh giải thích nhiều như thế, tuy cô không quá hiểu vấn đề y học, nhưng cũng biết bà cụ này bị nghẹt khí quản, cô vẫy tay Hoắc Tam Hưng một cái, nói: "Anh ba, mau đến, anh giúp em ôm bà ấy lên, em ôm không nổi."

Tuy bà cụ không nặng, nhưng lúc này bản thân đứng không nổi, chỉ dựa vào Hoắc Nhung muốn đứng lên, căn bản cũng đứng không nổi, dứt khoát trượt xuống.

Hoắc Tam Hưng cũng nhìn ra dáng vẻ bà cụ như bị vật làm nghẹn, tuy anh không biết cô muốn làm gì, nhưng vẫn nghe cô, tiến lên một tay đem người đỡ dậy.

Sức nặng của bà cụ bị kéo đi, Hoắc Nhung mới nhẹ nhàng thở ra, kéo tay Hoắc Tam Hưng làm một động tác đặt chỗ dưới lồng ngực bà cụ gần xương sườn, " Mau, tay anh ép chặt, hướng lên phía anh dùng sức."

Lúc này người xung quanh đã đi lên bao vây, bà cụ như là một con cá bị ném ở trên bờ mắc cạn, mắt thấy sắc mặt đã không còn tốt.

"Đây là đang làm gì thế? Mặt bà cụ đều xanh, còn không nhanh chóng đem người tới Sở Vệ sinh đi!"

"Đúng vậy, cô gái này biết cái gì chứ? Còn không chạy nhanh!"

Lưu Quế Hương cũng không biết con gái mình muốn làm gì, nhưng bà tin con gái, nếu cái gì cũng không hiểu, khẳng định con gái không dám trì hoãn cứu mạng người ta.

Hoắc Tam Hưng mặt trầm như nước, một chút cũng không đem lời người xung quanh nói để ở trong lòng, dựa theo phương pháp Hoắc Nhung nói ngừng dùng sức đè ép chặt phổi bà cụ.

Chân bà cụ bị anh buộc chặt không chiếm được chỗ, sắc mặt càng xấu, mắt thấy âm thanh người xung quanh nghị luận càng ngày càng lớn.

Hoắc Tam Hưng đột nhiên dùng sức một cái, bà cụ bất ngờ nghểnh cổ, từ trong miệng nhổ ra vật tròn nhẵn, là một hạt dẻ nguyên vẹn không có nhai vỡ.

Hạt dẻ vừa nhổ ra, khí quản bà cụ tắc nửa ngày cuối cùng hít vào một hơi, bà dùng sức hít hai hơi, gương mặt trắng bệch lập tức bắt đầu khôi phục màu máu.

Hoắc Nhung vội vàng vỗ tay anh ba, nói: "Tốt tốt, không có việc gì."

Thấy bà cụ không có việc gì, Lưu Quế Hương đi theo nghẹn một hơi cuối cùng cũng thở ra: "Thật tốt quá thật tốt quá."

Lúc này, người vây xem hoàn toàn nổ tung.

"Ô, tiểu đồng chí này ở đâu, rất lợi hại nha?"

"Bà cụ bị làm sao? Bị nghẹn hạt dẻ?"

"Đúng vậy, ông không thấy gương mặt vừa rồi, trắng không một chút máu, vẫn là cô gái nhỏ này lợi hại nha, hạt dẻ lớn như vậy, cô ấy để anh trai ấn hai cái liền nhổ ra!"

Mắt thấy bà cụ không có việc gì, âm thanh hoài nghi lập tức biến thành khẳng định, ánh mắt mọi người nhìn Hoắc Nhung cũng hoàn toàn thay đổi, chỉ cảm thấy cô gái này xinh đẹp còn lợi hại.

Bà cụ bị nghẹn nửa ngày, lúc này chỉ lo hít thở không nói nên lời, nhưng tay cũng đã khôi phục sức lực, nắm chặt tay Hoắc Nhung và Hoắc Tam hưng, cảm kích mà bóp bóp.

Hoắc Nhung vỗ vỗ tay bị bà ấy nắm, đang muốn nói chuyện, một nam nhân trung niên hơn hơn 30 tuổi ăn mặc giày da từ bên ngoài đám người chen vào, hỏi: "Mẹ, đây là làm sao thế?"

Đứa bé đứng ở trước mặt bà cụ chưa hết hoảng sợ vừa mới ngừng khóc nhìn thấy người đến, oa một tiếng lại ra sức khóc tiếp.
Chương trước Chương tiếp