Xuyên Không Gặp Được Tiểu Phu Quân!
Chương 19: Anh Không Muốn Gặp Em
Đèn ở phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt, trái tim Khải An đang treo lơ lửng rốt cục cũng có vài phút thả lỏng.
Bác sĩ tiến ra, bằng một thái độ không hài lòng. Bác sĩ hỏi: "Người nhà bệnh nhân đâu?"
"Tôi! Tôi đây ạ." Khải An vội đứng dậy.
Bác sĩ mắng cô một tràng nào là không biết hắn bị bệnh hay gì để hắn uống rượu linh tinh... Nhưng ánh mắt của Khải An lại không tập trung mà lơ đễnh nhìn vào phòng bệnh.
Vị bác sĩ nọ thở dài lắc đầu, lòng thầm nghĩ giới trẻ hiện nay đang nghĩ cái gì ông cũng không hiểu. Cứ thích đem sức khỏe ra chơi đùa như vậy sao?
Qua lớp cửa kính, Khải An nhìn vào thân ảnh đang nằm trên giường, lòng đau như cắt. Lúc đó phải chăng là cô không nên hành xử tồi tệ như thế? Cô lắc đầu, bản thân rõ ràng là không làm sai.
Cô muốn cắt đứt mọi thứ với hắn là bởi vì hắn không tin tưởng cô. Bởi vì không tin tưởng nên mới lừa dối cô. Khải An làm vậy thì sai cái gì chứ?
Nhưng trái tim cô thì vô cùng khó chịu. Cô không hiểu tại sao bản thân lại khó chịu như thế, cô không muốn thấy hắn bị bệnh, không muốn hắn vì cô mà dày vò.
Cảm giác vừa yêu vừa hận thật chẳng dễ dàng chút nào.
Khóe mắt Khải An ướt đẫm, môi mỏng khẽ mím. Trong đầu hỗn loạn như cuộn chỉ bị người ta làm rối, không biết kế tiếp bản thân phải làm gì.
Cô được bác sĩ cho mặc đồ bảo hộ và có thể vào thăm hắn. Nhìn ngắm gương mặt kia một lần thêm một lần bị cô dày vò mà bản thân tự trách cả buổi trời.
Cuối cùng Vũ Vân cũng tỉnh lại khoảng vào giữa trưa, Khải An kinh hách rót cho hắn một cốc nước luống cuống nói: "Anh khát chưa? Có muốn uống..."
"Đi đi." Vũ Vân bất ngờ nhắm chặt mắt: "Cô đi đi. Đừng ở lại đây."
"Vân, anh..."
"Làm ơn đi cho! Tôi không muốn nhìn thấy cô nữa." Vũ Vân quát lên, theo sau đó là một tràng ho sặc sụa, Khải An cuống cuồng: "Anh, anh đừng tức giận! Em đi! Em đi ngay."
Vũ Vân không đáp, hắn quay mặt đi.
Khải An biết hiện tại bản thân là dư thừa, cô cầm lấy áo khoác tiến ra cửa. Cô cũng không còn dứt khoát như trước, ngập ngừng vài giây lại quay đầu. Đáng tiếc là, hắn không còn cản cô lại nữa.
Khải An bỏ ra ngoài, đóng cửa lại. Nước mắt nhịn không được tuôn rơi, cô dựa vào cửa phòng bệnh nức nở, khe khẽ than một tiếng: "Chết tiệt."
Bên trong phòng bệnh yên ắng, trái tim Vũ Vân đã nát tan đau đớn. Những giọt máu chậm rãi rỉ ra, hắn lắc đầu: "Có lẽ..."
Lần này là thật sự kết thúc.
Hắn đã quá mệt mỏi, hắn yêu cô nhưng hắn cũng không còn sức để theo đuổi một người vừa phũ phàng lại vừa tuyệt tình. Càng không nói đến, Khải An là một người ích kỷ.
Cô không hề biết chuyện đó.
...
Khải An thẫn thờ bước ra khỏi bệnh viện, dạo bước trên vỉa hè. Bỗng nhiên có tiếng gọi của một người phụ nữ vang lên, hình như là gọi tên cô. Khải An quay lại, hóa ra là Khả Như.
Khả Như chạy đến: "Mày làm gì ở đây thế? Xe đâu?"
"Xe..." Cô lặp lại: "Tao đến đây bằng taxi."
"Taxi? Mà Vũ Vân anh ấy đâu rồi?" Khả Như ngó quanh: "Không đi cùng mày à?"
"Không." Khải An một mạch bước đi.
"Ê!... Con nhỏ này, mày làm sao vậy hả?"
...
"Thì ra chuyện là như thế." Khả Như uống một ngụm nước ép hoa quả, lại thở dài: "Sao mà mày ngu như vậy chứ?"
"Hả?" Khải An cau mày: "Mắc gì chửi tao?"
Khả Như: "Lúc trước mày đi ve vãn hết đứa này đến thằng kia tao đã thấy mày không ra gì rồi. Hiện giờ tao lại thấy mày ngu một cách lạ kỳ."
"Này!" Khải An gằn giọng, khó chịu trừng mắt nhìn nàng. Dù biết là Khả Như dùng những lời đó mắng nguyên chủ nhưng cô vẫn cảm thấy không vui. Cô rốt cục có làm sai cái gì đâu chứ?
"Sao? Mày không hài lòng? Người ngoài có thể nể tình mày. Nhưng tao thì không! Tao ở bên cạnh mày từ nhỏ đến lớn, cũng có thể xem như là chị mày đó!" Khả Như ung dung uống tiếp một ngụm nước, vẻ ngoài nàng tuy yêu kiều nhưng tính cách lại vô cùng thẳng thắn. Mà thẳng thắn đôi khi cũng hay mất lòng. Nàng không quan tâm chuyện đó, nàng chỉ muốn làm cho cái người vô tâm trước mắt này phải nhận ra sai lầm của chính mình mà thôi.
"Mày có biết là mày ích kỷ lắm hay không? Vũ Vân thích mày, anh ta cũng không quản lộ ra hết tâm tư với mày. Mày còn chẳng biết?"
"Tại sao mày cứ ôm khư khư cái suy nghĩ anh ta lừa dối mày vào lòng? Mày muốn tìm cớ? Hay ngay từ đầu mày đã không thật lòng thích anh ta?" Lời Khả Như đanh thép đến mức khiến Khải An muốn câm nín, và sự thật đã chứng minh... cô không thể cãi lại Khả Như.
Bởi vì lời nàng nói không sai.
Cô muốn tìm một lý do để rời xa hắn ư? Cái cớ lừa mình dối người này quả nhiên không hiệu nghiệm. Cô chỉ đang cố cho bản thân biết rằng, đàn ông trên đời này đều không đáng tin.
Mặc dù cô thích hắn nhưng bóng ma tâm lý về những người đàn ông liên tục hiện lên trong đầu cô. Mặc dù cô biết Vũ Vân không phải loại người đó, nhưng cô lại không ngăn được khi suy nghĩ về nó.
Rốt cục là cô đang muốn làm gì?
Đánh đồng người mình yêu với những gã đàn ông tởm lợm từng làm nhục cô hay sao?
Khải An mang một quá khứ đau thương, đau đến nỗi cô chỉ muốn mình phải thật nhanh đứng trên đỉnh vinh quang. Mục đích không có gì khác hơn ngoài hành hạ lũ đàn ông biếи ŧɦái man rợ đã từng khiến cô trở thành một kẻ sống chết không rõ.
...
Cô sinh ra trong một gia đình khá giả, không nói là quá giàu có nhưng tuyệt đối không thiếu thốn.
Ba cô là một gã đàn ông đào hoa, sáng tối một tay ôm năm sáu nữ nhân vào lòng. Vì gã có tiền nên cũng không thiếu nữ nhân dâng hết tất cả mọi thứ cho hắn.
Mẹ cô cũng là một trong số đó.
Bà yêu gã từ cái nhìn đầu tiên. Một nam nhân phong trần lãng tử, trên mặt lúc nào cũng treo một nụ cười tươi mát. Nói trắng ra chính là, bà thích gã qua vẻ bề ngoài kia mà không hề để ý đến cái bản tính thích ăn "phở" của gã.
Bà theo đuổi gã, mà gã đến với bà là bằng cái thái độ "bố thí". Gã không quan tâm đến cảm nhận của bà, chứng nào tật nấy ngày ngày qua lại với mấy thiếu nữ xinh đẹp.
Rồi một ngày, mẹ Khải An phát hiện bản thân mình đã có thai cô. Bà biết cái thai này do ai, nên bà quyết định tìm hắn nói rõ... Sau một lúc giải thích, câu trả lời của gã khiến bà sững sờ tại chỗ.
Gã không nhận.
Ông bà ngoại hay tin cũng ngất đi ngất lại mấy lần nhưng cuối cùng vì thương con thương cháu, không muốn đứa trẻ sinh ra mà không có ba, chỉ đành đến tận nhà gã cầu gã lấy bà.
Gã tuy làm giá nhưng cuối cùng cũng đồng ý, dù sao lúc đó mẹ Khải An thật sự là không hề thua kém gì những con đàn bà tô son điểm phấn bên đường mà gã qua lại.
Ngày cưới, nhà chồng không những không đến rước dâu mà họ còn bắt mẹ cô tự mình đi qua.
Bà cố gắng nhẫn nhục ở trong gia đình đó không quá lâu. Vừa sinh cô ra thì bị băng huyết mà qua đời.
Cô chính thức trở thành đứa trẻ không ai cần.
Bác sĩ tiến ra, bằng một thái độ không hài lòng. Bác sĩ hỏi: "Người nhà bệnh nhân đâu?"
"Tôi! Tôi đây ạ." Khải An vội đứng dậy.
Bác sĩ mắng cô một tràng nào là không biết hắn bị bệnh hay gì để hắn uống rượu linh tinh... Nhưng ánh mắt của Khải An lại không tập trung mà lơ đễnh nhìn vào phòng bệnh.
Vị bác sĩ nọ thở dài lắc đầu, lòng thầm nghĩ giới trẻ hiện nay đang nghĩ cái gì ông cũng không hiểu. Cứ thích đem sức khỏe ra chơi đùa như vậy sao?
Qua lớp cửa kính, Khải An nhìn vào thân ảnh đang nằm trên giường, lòng đau như cắt. Lúc đó phải chăng là cô không nên hành xử tồi tệ như thế? Cô lắc đầu, bản thân rõ ràng là không làm sai.
Cô muốn cắt đứt mọi thứ với hắn là bởi vì hắn không tin tưởng cô. Bởi vì không tin tưởng nên mới lừa dối cô. Khải An làm vậy thì sai cái gì chứ?
Nhưng trái tim cô thì vô cùng khó chịu. Cô không hiểu tại sao bản thân lại khó chịu như thế, cô không muốn thấy hắn bị bệnh, không muốn hắn vì cô mà dày vò.
Cảm giác vừa yêu vừa hận thật chẳng dễ dàng chút nào.
Khóe mắt Khải An ướt đẫm, môi mỏng khẽ mím. Trong đầu hỗn loạn như cuộn chỉ bị người ta làm rối, không biết kế tiếp bản thân phải làm gì.
Cô được bác sĩ cho mặc đồ bảo hộ và có thể vào thăm hắn. Nhìn ngắm gương mặt kia một lần thêm một lần bị cô dày vò mà bản thân tự trách cả buổi trời.
Cuối cùng Vũ Vân cũng tỉnh lại khoảng vào giữa trưa, Khải An kinh hách rót cho hắn một cốc nước luống cuống nói: "Anh khát chưa? Có muốn uống..."
"Đi đi." Vũ Vân bất ngờ nhắm chặt mắt: "Cô đi đi. Đừng ở lại đây."
"Vân, anh..."
"Làm ơn đi cho! Tôi không muốn nhìn thấy cô nữa." Vũ Vân quát lên, theo sau đó là một tràng ho sặc sụa, Khải An cuống cuồng: "Anh, anh đừng tức giận! Em đi! Em đi ngay."
Vũ Vân không đáp, hắn quay mặt đi.
Khải An biết hiện tại bản thân là dư thừa, cô cầm lấy áo khoác tiến ra cửa. Cô cũng không còn dứt khoát như trước, ngập ngừng vài giây lại quay đầu. Đáng tiếc là, hắn không còn cản cô lại nữa.
Khải An bỏ ra ngoài, đóng cửa lại. Nước mắt nhịn không được tuôn rơi, cô dựa vào cửa phòng bệnh nức nở, khe khẽ than một tiếng: "Chết tiệt."
Bên trong phòng bệnh yên ắng, trái tim Vũ Vân đã nát tan đau đớn. Những giọt máu chậm rãi rỉ ra, hắn lắc đầu: "Có lẽ..."
Lần này là thật sự kết thúc.
Hắn đã quá mệt mỏi, hắn yêu cô nhưng hắn cũng không còn sức để theo đuổi một người vừa phũ phàng lại vừa tuyệt tình. Càng không nói đến, Khải An là một người ích kỷ.
Cô không hề biết chuyện đó.
...
Khải An thẫn thờ bước ra khỏi bệnh viện, dạo bước trên vỉa hè. Bỗng nhiên có tiếng gọi của một người phụ nữ vang lên, hình như là gọi tên cô. Khải An quay lại, hóa ra là Khả Như.
Khả Như chạy đến: "Mày làm gì ở đây thế? Xe đâu?"
"Xe..." Cô lặp lại: "Tao đến đây bằng taxi."
"Taxi? Mà Vũ Vân anh ấy đâu rồi?" Khả Như ngó quanh: "Không đi cùng mày à?"
"Không." Khải An một mạch bước đi.
"Ê!... Con nhỏ này, mày làm sao vậy hả?"
...
"Thì ra chuyện là như thế." Khả Như uống một ngụm nước ép hoa quả, lại thở dài: "Sao mà mày ngu như vậy chứ?"
"Hả?" Khải An cau mày: "Mắc gì chửi tao?"
Khả Như: "Lúc trước mày đi ve vãn hết đứa này đến thằng kia tao đã thấy mày không ra gì rồi. Hiện giờ tao lại thấy mày ngu một cách lạ kỳ."
"Này!" Khải An gằn giọng, khó chịu trừng mắt nhìn nàng. Dù biết là Khả Như dùng những lời đó mắng nguyên chủ nhưng cô vẫn cảm thấy không vui. Cô rốt cục có làm sai cái gì đâu chứ?
"Sao? Mày không hài lòng? Người ngoài có thể nể tình mày. Nhưng tao thì không! Tao ở bên cạnh mày từ nhỏ đến lớn, cũng có thể xem như là chị mày đó!" Khả Như ung dung uống tiếp một ngụm nước, vẻ ngoài nàng tuy yêu kiều nhưng tính cách lại vô cùng thẳng thắn. Mà thẳng thắn đôi khi cũng hay mất lòng. Nàng không quan tâm chuyện đó, nàng chỉ muốn làm cho cái người vô tâm trước mắt này phải nhận ra sai lầm của chính mình mà thôi.
"Mày có biết là mày ích kỷ lắm hay không? Vũ Vân thích mày, anh ta cũng không quản lộ ra hết tâm tư với mày. Mày còn chẳng biết?"
"Tại sao mày cứ ôm khư khư cái suy nghĩ anh ta lừa dối mày vào lòng? Mày muốn tìm cớ? Hay ngay từ đầu mày đã không thật lòng thích anh ta?" Lời Khả Như đanh thép đến mức khiến Khải An muốn câm nín, và sự thật đã chứng minh... cô không thể cãi lại Khả Như.
Bởi vì lời nàng nói không sai.
Cô muốn tìm một lý do để rời xa hắn ư? Cái cớ lừa mình dối người này quả nhiên không hiệu nghiệm. Cô chỉ đang cố cho bản thân biết rằng, đàn ông trên đời này đều không đáng tin.
Mặc dù cô thích hắn nhưng bóng ma tâm lý về những người đàn ông liên tục hiện lên trong đầu cô. Mặc dù cô biết Vũ Vân không phải loại người đó, nhưng cô lại không ngăn được khi suy nghĩ về nó.
Rốt cục là cô đang muốn làm gì?
Đánh đồng người mình yêu với những gã đàn ông tởm lợm từng làm nhục cô hay sao?
Khải An mang một quá khứ đau thương, đau đến nỗi cô chỉ muốn mình phải thật nhanh đứng trên đỉnh vinh quang. Mục đích không có gì khác hơn ngoài hành hạ lũ đàn ông biếи ŧɦái man rợ đã từng khiến cô trở thành một kẻ sống chết không rõ.
...
Cô sinh ra trong một gia đình khá giả, không nói là quá giàu có nhưng tuyệt đối không thiếu thốn.
Ba cô là một gã đàn ông đào hoa, sáng tối một tay ôm năm sáu nữ nhân vào lòng. Vì gã có tiền nên cũng không thiếu nữ nhân dâng hết tất cả mọi thứ cho hắn.
Mẹ cô cũng là một trong số đó.
Bà yêu gã từ cái nhìn đầu tiên. Một nam nhân phong trần lãng tử, trên mặt lúc nào cũng treo một nụ cười tươi mát. Nói trắng ra chính là, bà thích gã qua vẻ bề ngoài kia mà không hề để ý đến cái bản tính thích ăn "phở" của gã.
Bà theo đuổi gã, mà gã đến với bà là bằng cái thái độ "bố thí". Gã không quan tâm đến cảm nhận của bà, chứng nào tật nấy ngày ngày qua lại với mấy thiếu nữ xinh đẹp.
Rồi một ngày, mẹ Khải An phát hiện bản thân mình đã có thai cô. Bà biết cái thai này do ai, nên bà quyết định tìm hắn nói rõ... Sau một lúc giải thích, câu trả lời của gã khiến bà sững sờ tại chỗ.
Gã không nhận.
Ông bà ngoại hay tin cũng ngất đi ngất lại mấy lần nhưng cuối cùng vì thương con thương cháu, không muốn đứa trẻ sinh ra mà không có ba, chỉ đành đến tận nhà gã cầu gã lấy bà.
Gã tuy làm giá nhưng cuối cùng cũng đồng ý, dù sao lúc đó mẹ Khải An thật sự là không hề thua kém gì những con đàn bà tô son điểm phấn bên đường mà gã qua lại.
Ngày cưới, nhà chồng không những không đến rước dâu mà họ còn bắt mẹ cô tự mình đi qua.
Bà cố gắng nhẫn nhục ở trong gia đình đó không quá lâu. Vừa sinh cô ra thì bị băng huyết mà qua đời.
Cô chính thức trở thành đứa trẻ không ai cần.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương