Xuyên Không Gặp Được Tiểu Phu Quân!

Chương 24



Sau khi nói ra lời này, Khải An bỗng nhiên cảm thấy có chút hối hận. Nhìn xem kìa! Bảo bối của cô sắp tức giận đến phát điên rồi!

Vũ Vân chăm chú xem một lượt các sổ sách, cố ý đánh lừa sự chú ý của bản thân. Trong đầu hắn cứ đinh ninh một từ rằng "Không thể!". Mặc dù đã cố tình hỏi đi hỏi lại nhưng Khải An lại nhất quyết ôm cái suy nghĩ kia vào đầu, hoàn toàn không muốn từ bỏ.

"Anh..." Khải An không nhịn được vẫy vẫy tay trước mặt hắn, trên mặt hiện lên nét cười xảo trá: "Anh không tin vào trực giác của em sao?"

"Không."

"Ơ..." Khải An định nói gì tiếp thì đột nhiên chốt cửa được ai đó mở ra. Không ai khác chính là Dương Đình Lưu. Cô loay hoay định đứng dậy ngay lập tức bị Vũ Vân giữ lại, tay hắn run run quấn chặt eo cô.

Khải An không còn cách nào chỉ đành ngồi yên tại vị trí xem kịch hay.

"Vân." Dương Đình Lưu đặt xấp tài liệu trên bàn, phút chốc liếc mắt sang nữ nhân bên cạnh Vũ Vân. Tuy chỉ là một cái nhìn cũng đủ để hắn chú ý tới.

Vũ Vân không nhanh không chậm gật đầu, lạnh nhạt đáp một tiếng: "Cậu có thể ra ngoài rồi."

Dương Đình Lưu chẳng vội vã, rõ ràng để lộ lưu luyến nhìn hai người một lần nữa mới quay đi.

Sau loạt hành động đáng nghi của hắn ta, Khải An càng thêm khẳng định chắc nịch về suy nghĩ của mình mà càng ra vẻ đắc ý.

Vũ Vân bên cạnh: "..."

Đến trưa, Khải An nói muốn ăn thử cơm tại công ty nên không muốn đi ăn cùng Vũ Vân. Cô gọi thư ký đem đến cho mình một bộ đồ nhân viên không mấy nổi bật để tránh thu hút sự chú ý, vừa mặc vào và đứng trước gương soi. Nhìn thật kỹ vóc dáng chuẩn như model này khiến Khải An không tránh khỏi một trận kinh hô trong lòng.

Cơ thể của nguyên chủ cho dù có mặc gì đi chăng nữa cũng rất là đẹp luôn!

Vũ Vân ngồi ở bàn làm việc trông thấy cô cứ ngắm nghía mãi bộ quần áo nhân viên chẳng mấy xinh đẹp kia mà không khỏi nhíu mày: "Chỉ là một bộ quần áo rẻ tiền, em xem nhiều thế để làm gì?"

Khải An phỉ báng, á à ra dáng tổng tài thế cơ à? Chưa gì đã lên giọng như thế rồi cơ đấy? Không chú ý đến chiếc gương nữa, cô tiến ra cửa: "Vậy em đi đây."

Đại sảnh công ty nhộn nhịp vào giờ nghỉ trưa, có rất nhiều nhân viên làm việc đến quên mất thời gian mà bỏ lỡ vài phút ngắn ngủi để thư giãn này. Khải An phóng ánh nhìn ra xung quanh, từng hàng dài ghế ngồi ở căntin đã chật kín tự bao giờ, cô gian nan loay hoay tìm lấy một chỗ để ngồi. May sao có một vài nhân viên nữ trông thấy cô ngơ ngác mãi vẫn không có chỗ nên gọi cô đến.

Khải An ngồi xuống thở dài một cái: "Cảm ơn mọi người, giờ nghỉ trưa căntin công ty thật sự là đông quá mà! Không có mọi người, tôi thật sự không biết phải làm sao nữa." Có khi Vũ Vân lại bắt cô đến mấy cái nhà hàng nhàm chán đó cũng nên.

"Không sao không sao!" Người vừa cất giọng là người đã gọi cô đến, nàng giới thiệu: "Tôi là Phương Ly, rất vui được làm quen. Còn ở đây là Tường Vân và Trúc Đào."

Khải An gật đầu, vui vẻ lịch sự: "Tôi là Khải An, Lam Khải An."

"Công ty Dương thị nổi tiếng không những có nhiều ưu đãi cho nhân viên mà ngay cả bữa ăn cũng được chú trọng. Để được ngồi ăn ở đây chúng ta đã phải đợi rất lâu để dành chỗ đấy!" Phương Ly liến thoắng trong khi hai người bạn còn lại không có chút động tĩnh nào. Tường Vân có vẻ rất ít nói trong khi Trúc Đào thì có cảm giác như nàng khá ngại ngùng.

Khải An vui vẻ, đây là lần đầu tiên nàng quen được nữ nhân khác ngoài Khả Như ở thế giới này và có vẻ là họ đều sống rất tốt.

Phương Ly lại nói: "Nè nha, còn một lý do khiến căn tin này luôn đông như vậy vào giờ nghỉ trưa, cô có biết đó là gì không?"

Khải An tò mò phối hợp gật đầu: "Không biết. Là gì thế?"

Phương Ly làm động tác khó tin, hai mắt nàng trợn tròn không hiểu: "Cô là nhân viên mới sao? Làm thế nào cô lại không biết được nếu là nhân viên cũ chứ?"

Khải An lại gật đầu: "Phải, tôi là nhân viên mới. Trong công ty có nhiều cái vẫn chưa biết."

Phương Ly giả vờ thở dài một tiếng, sau đó tỏ ra bí hiểm kề sát tai Khải An nói: "Là để ngắm Dương tổng đó!"

"Hả?" Khải An cư nhiên giật mình, chân mày khẽ nhếch lặp lại: "Ngắm Dương tổng?"

"Đúng đúng đúng!"

Tường Vân trừng mắt với Phương Ly thả hai từ cảnh cáo: "Nhiều lời."

Tức thì Phương Ly đáng thương ngồi yên một chỗ không dám náo loạn linh tinh nữa. Tường Vân lại quay sang cô, giọng nói y nhẹ như lông hồng: "Đừng nghe cô ta nói nhảm."

"A, à không sao." Khải An gãi đầu gượng cười. Ngắm cái tên thích nam nhân đó á?

Cô không tin!

Vừa nhắc tào tháo thì tào tháo liền tới, người đàn ông với khí phách hiên ngang và phong thái lãng tử đang dần tiến đến quầy ăn dành cho nhân viên của công ty. Theo như lời của Phương Ly thì hắn thường xuyên đến đây để kiểm tra các món ăn dành cho nhân viên, nếu khẩu phần ăn có bị cắt xén hoặc không lành mạnh sẽ lập tức bị xử phạt.

Quả là một vị sếp nhiệt tình.

Khải An đã nghĩ thế cho tới khi hắn lia mắt qua tới chỗ cô.

Từng bước chân vững vàng nhắm thẳng đến chỗ ngồi của Khải An làm tim cô treo thẳng lên mây, trong lòng Khải An tức thì hoảng loạn. Có khi nào hắn muốn thủ tiêu tình địch không? Hoặc muốn trả đũa cô vì đã đối xử tệ với Vũ Vân suốt thời gian qua không?

Nhiều lập luận suy đoán vô nghĩa được đưa ra, Dương Đình Lưu lại gần cô trong lúc cả trăm ánh mắt đang đổ dồn về phía này. Hắn mở lời: "Thức ăn này đã quá hạn sử dụng rồi." Hắn chỉ vào chén canh gà hầm nóng hổi đang bốc khói đặt cạnh khay cơm của Khải An nói với cấp dưới.

Thoáng chốc tên cấp dưới là người phụ trách khâu kiểm thức ăn cho nhân viên sợ xanh mặt, lắp ba lắp bắp: "Nhanh! Đem toàn bộ canh gà hầm bỏ đi!"

"Làm việc như thế sao đầu bếp Lưu?"

"Tôi, tôi xin lỗi phó giám đốc!"

"Xử lý xong thì cút đi."

Tên cấp dưới hoảng loạn xin tha kèm theo một tràng năn nỉ ỉ ôi thường thấy, Khải An nhìn chén canh đặt trên bàn, chợt thở dài. Chỉ là một chén canh à?

Cũng may cô chưa đụng đến nó, cô thường có thói quen ăn sạch đồ ăn và cơm trước rồi mới uống canh. Không ngờ thói quen này đã giúp cô thoát một lần phiền phức.

Thử nghĩ xem nếu cô bị đau bụng vì ăn cơm ở Dương thị, Vũ Vân có áy náy đến chết không cơ chứ? Cô đúng là sơ sẩy quá...

Mà hành động của tên họ Dương kia càng ngày càng đáng ngờ đến không tưởng! Lúc nãy nếu cô không gặp nguy vì ăn chén canh đó thì cũng xuýt bị Dương Đình Lưu làm hồi hộp đến tăng xông!
Chương trước Chương tiếp