Xuyên Không Gặp Được Tiểu Phu Quân!

Chương 39



"Trời ạ! Cái đống giấy tờ đáng ghét gì thế này?" Lam Khải An kêu lên, chẳng hiểu vì sao từ ngày cô quay lại thế giới này... Công việc hay làm đối với cô cũng chẳng còn tí ý nghĩa nào.

"Thủ tướng..."

"Cút hết ra ngoài cho tôi!" Cô giận dữ quát lớn một tiếng khiến cho đám nhân viên trong bộ máy nhà nước phải giật mình run sợ vội vàng rút lui ra ngoài để bảo toàn tính mạng.

Lam Khải An hậm hực đập mạnh bàn khiến cho đồ vật rơi rớt loảng xoảng vang lên tiếng vỡ nghe thật chói tai. Cô không còn bất kỳ sự kiên nhẫn nào đối với công việc này nữa rồi.

Cô bị quá tải về lượng thông tin trong công việc lẫn tinh thần cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Lam Khải An thực sự vô cùng, vô cùng chán ghét nơi này.

Cô chỉ muốn buông xuôi tất cả, một lần nữa rời bỏ cái nơi gò bó đang gông cổ xiềng xích cô lại.

Cô nhớ Vũ Vân, một nam nhân sẵn sàng vì cô hi sinh tất cả. Còn chưa kịp khiến hắn bất ngờ, cô đã phải bất chợt rời xa thế giới xinh đẹp đáng sống đó.

Tâm trạng của cô vừa nghĩ tới chuyện cũ đã xuống dốc không tài nào chịu được. Không thể ngờ, việc cô bỗng đột nhiên mất đi hắn hoàn toàn không phải là giả. Đã không thể cứu vãn nữa rồi...

Vũ Vân...

Đột nhiên, có một tên nam nhân láu lỉnh từ ngoài xông vào phòng của cô, hai mắt nó sáng như sao trên trời, nụ cười quỷ dị đầy thách thức: "Thủ tướng thì sao chứ? Tôi có thể cưới chị về nhà!"

Lam Khải An: "..."

Nhìn qua có vẻ như là một thằng nhóc nghịch ngợm, nhưng ngũ quan lại vô cùng tuấn tú. Thiếu niên mỉm cười: "Chị có chịu theo tôi về nhà hay không?"

Lam Khải An: "..."

"Không."

Thiếu niên: "..."

"Hả? Cái gì chứ?" Thiếu niên mang màu tóc vàng kim, gương mặt méo mó hờn giận: "Tôi rất giỏi, tôi có thể khiến chị tự hào."

Cô thở dài một cái đứng dậy tiến lại gần thằng nhóc, xoa đầu nó đến khi tóc tai rối xù. Lam Khải An nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Nhóc con, em là ai? Tên gì? Sao lại vào được tới đây?"

"Tôi?" Đôi mắt nó rực sáng nhìn cô, không nhanh không chậm giới thiệu: "Tôi tên là... Vũ Vân."

Lam Khải An: "..."

Quả thật có hơi sững người một chút, cô dụi dụi đôi mắt: "Vũ Vân?"

"Tôi là con trai của một nhà ngoại giao."

"Á!" Một tiếng la khẽ xen vào cuộc trò chuyện của hai người.

Là một tên đàn ông trung niên mang vóc dáng cao ráo, cũng sở hữu một mái tóc vàng kim như thiếu niên. Ông ta tiến vào, vừa gãi đầu vừa buông lời xin lỗi bằng tiếng Anh: "Thật ngại quá, con trai tôi có hơi năng động, đã làm phiền cô rồi."

"Không có gì, hai người có quốc tịch Anh Quốc sao?"

"Phải. Có chuyện gì ư?"

"Không, tôi chỉ tò mò tại sao cậu thiếu niên này lại mang tên theo ngôn ngữ ở nước tôi và còn... Cậu ta muốn cưới tôi về nhà?"

Người đàn ông chợt cứng người ngại ngùng, chậm rì rì trả lời: "Con trai tôi lai hai dòng máu, Vũ Vân là tên của nó khi ở đây... Còn việc nó đòi lấy cô về thì..."

"Làm sao chứ? Con muốn lấy cô ấy về!"

"Nhóc con bao nhiêu tuổi rồi mà lại hống hách đến như thế hả?" Lam Khải An ngồi xuống, đưa tay véo nhẹ lỗ mũi thiếu niên.

"Tôi đã hai mươi lăm rồi! Không phải là nhóc con!" Thiếu niên gạt tay cô ra.

Lam Khải An hơi bị sốc, hắn vốn dĩ cũng chỉ mới thua cô một tuổi mà thôi!

Làm sao lại nhỏ con như thế chứ? Hay là hắn cố tình khai sai tuổi thật? Làm gì có chuyện một thanh niên đã hai mươi lăm tuổi rồi nhưng thân hình lại chẳng khác nào một cậu nhóc cấp hai?

"Lừa người!" Cô kêu lên: "Cậu ta thực sự hai mươi lăm?" Lam Khải An ngước nhìn nhà ngoại giao nước bạn.

Người đàn ông thật thà gật đầu: "Vâng, con tôi đã hai mươi lăm rồi."

Hiện thực khiến cô thật sự phải há mồm kêu a một tiếng. Chuyện này hay ho rồi đây...

"Cậu muốn lấy tôi thật sao? Lấy tôi, cậu phải ở lại đây và phải xa bố cậu đấy! Hai người sẽ cách nhau một khoảng cách rất xa."

Thiếu niên gật đầu không ngần ngại: "Không sao, bố tôi có thể chuyển hẳn đến đây sống. Dù sao, nơi này cũng là quê hương của mẹ tôi."

"Phải không bố?"

Người đàn ông muốn toát mồ hôi hột, cái gan nào của hắn lại to đến mức muốn lấy cả thủ tướng của một nước vậy?

Không nằm trong dự đoán của nhà ngoại giao, Khải An bỗng phá ra cười một tiếng: "Được thôi nhóc con! Nếu cậu muốn!"

"Cái gì?" Cả hai bố con đồng loạt lên tiếng.

"Thì đính hôn chứ cái gì? Không phải cậu nói muốn lấy tôi sao?"

"À thì..." Vũ Vân hơi khớp với suy nghĩ của cô, ngập ngừng hỏi lại: "Cô quyết định nhanh vậy sao? Cô định làm thật?"

"Vậy cậu không muốn?"

"Sao không muốn?" Vũ Vân lập tức giãy lên: "Cô, thật sự rất thú vị đấy!"

Lam Khải An không đùa, để quên đi hình bóng của Vũ Vân trong quá khứ, cô thật sự muốn thành thân.

Mà nhắc đến cậu nhóc đấy, Lam Khải An chỉ biết phì cười không biết nói gì hơn. Ngày cả hai đính hôn, đất nước người này kẻ kia đột nhiên dâng lên mấy trận bàn tán xôn xao trên mạng xã hội. Chung quy chỉ là... Mọi việc đều quá đỗi bất ngờ, bất ngờ đến không thể bất ngờ hơn.

Vũ Vân thực sự rất thông minh, nhưng cũng nhu thuận vô cùng. Tính tình hắn vốn dĩ láu cá và rất năng động nên mọi việc quản lý sổ sách cô đều quăng lên hắn hết thảy.

Thật ra là chỉ muốn tìm cớ kìm hãm lại cái tật quậy phá không đâu của Vũ Vân mà thôi.

Nhưng hắn thì chẳng nghi ngờ gì cả, mặc sức cô quăng lên bao nhiêu hắn đều xử lý một lượt hết bấy nhiêu. Bất chấp mọi độ khó của sổ sách.

"Vũ Vân, em là cái máy à? Làm việc không biết dừng luôn?"

Hắn vẫn chuyên tâm làm, làm đến đổ bệnh.

"Ài, đừng có làm nữa!" Lam Khải An ôm hẳn hắn lên đặt lên đùi mình, cả hai ngồi sau bàn làm việc, một người đóng dấu một người ký tên thay phiên luân chuyển.

"Có mệt hay không?" Lam Khải An hôn lên má hắn một cái yêu thương hỏi han.

Vũ Vân gật nhẹ đầu, tựa người lên người cô, khẽ đáp một tiếng: "Mệt."

"Ngày mai có muốn đi du lịch một chuyến không?"

"Có thể sao? Còn sổ sách..."

"Ài, quay về chị cùng em làm được chưa?" Lam Khải An ôm hắn chặt cứng: "Đi hưởng tuần trăng mật thôi."

Vũ Vân nghe cô nói thì bật cười: "Chúng ta còn chưa làm lễ cưới nữa mà!"

"Ờ ha..." Khóe môi cô nhếch lên: "Vậy thì, sẵn tiện đi làm lễ cưới luôn đi."

Ở nơi... Chỉ có hai người là tôi và cậu mà thôi...
Chương trước Chương tiếp