Xuyên Không Gặp Được Tiểu Phu Quân!
Chương 6: Người Yêu Ngọt Ngào
Khải An trên tay đầy ắp nào là áo khoác, khăn choàng cổ, vớ tay,... hớt hải chạy xuống lầu, đi đến chỗ ghế đá công viên, nơi người kia đang ngồi.
Cô kinh hách, đáy lòng bị giày xéo đến cực điểm.
Lam Khải An tiến tới chỗ hắn, không chút do dự ngồi xổm trước mặt hắn, khóe mắt cô phiếm hồng gọi khẽ một tiếng: "Vũ Vân."
Vũ Vân nhắm mắt, hắn không nhìn cô.
Khải An mặc kệ, cô nhanh lẹ khoác áo lông dày lên người hắn, choàng khăn ấm áp lên cổ hắn, đầy yêu thương mà xỏ vớ tay vào giúp Vũ Vân.
Lúc này, Vũ Vân không thể làm lơ. Hắn nhìn thấy nữ nhân trước mặt, trên người khoác áo mỏng phong phanh, rõ ràng cũng sắp bị gió thổi đến lạnh run nhưng vẫn cố tình chạy ra đây.
Hắn nhịn không được, đứng lên kéo tay cô: "Vào nhà."
Khải An ngạc nhiên, nhưng dần dần gương mặt cô trở nên hòa hoãn thầm thở phào một hơi.
Đến lúc cô vào tới nhà, dây cảm giác trong người cô mới nổi dậy, cảm tưởng như cả người dần biến thành một cây kem rồi.
Nhưng Khải An là ai!?
Cô không phải là nguyên chủ!!
Cô đương nhiên muốn mình on top rồi?
Thủ tướng chứ đâu phải nữ nhân mềm yếu ẻo lả chứ!?
Chẳng mấy chốc thân nhiệt trên người cô cũng ổn định ấm áp.
Còn nhớ kiếp trước, trước khi lên được chức thủ tướng Khải An đã phải tắm mình trong bão tuyết, nhảy nhót trong cái nắng kinh người ở sa mạc, bay qua vùng ẩm thấp để phục kích quân địch,... Cái thời tiết này ăn thua gì với cô chứ?
Mà...
Ngược lại, chàng trai trẻ tuổi kia đối lập hoàn toàn với Khải An.
Thân thể hắn vô cùng suy nhược, còn tự cao ngồi trong biển tuyết một khoảng thời gian rõ dài. Lúc nãy ngoan cường cái gì?
Nếu nói Khải An là cây kem, thì hắn chính là tảng băng!!
"Hắt xì." Vũ Vân mặt đỏ ưng ửng, hai tay không ngừng chà xát.
Khải An đau lòng muốn chết, chạy vào bếp nấu nước nóng cho hắn ngâm chân.
"Haizz..." Khải An thở dài, xoa xoa lòng bàn chân trắng nõn của hắn, có khi còn trắng hơn tay của Khải An nữa ấy.
"Anh à." Khải An lẩm bẩm lầu bầu một mình than thở: "Em xin lỗi."
Vũ Vân: "..." Hắn kinh ngạc nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu cô, không ngờ tới đó là lời mà Khải An sẽ nói ra.
"Lần sau đừng tự hành hạ bản thân như vậy nữa mà." Im lặng một chút lại bồi thêm một câu: "Em sẽ đau lòng lắm."
Vũ Vân trầm mặc không nói gì, Khải An trong mắt hắn lúc này đúng là kỳ lạ.
Cô gieo cho hắn hi vọng, rồi chẳng một chút luyến tiếc dập tắt hoàn toàn hi vọng đó. Rồi lại gieo cho hắn hi vọng,... Vũ Vân đến giờ vẫn không thể biết được suy nghĩ của nữ nhân dịu dàng trước mặt hắn hiện tại.
"Anh đừng suy nghĩ nhiều, em sẽ không liên quan đến Lưu Mặc nữa. Lúc nãy em cho y vào nhà, là em không muốn y nghi ngờ."
Lòng Vũ Vân lạnh giá.
Sợ người kia nghi ngờ chứ không phải hắn à?
Khải An chẳng hề hay biết mặt Vũ Vân đã lạnh đi, rất vô tư massage bàn chân cho hắn rồi cũng rất vô tư đem nước bẩn đổ đi.
Cô đi đến bên cạnh hắn, ngồi xuống hỏi: "Lúc nãy anh ăn có no không?"
Vũ Vân chán ghét gật đầu, hắn cảm thấy mệt mỏi với người đang đối diện hắn. Chỉ đơn giản là hắn không hiểu được cô.
"Anh không vui?" Trực giác mách bảo cô đã nói cái gì đó khiến chồng cô giận mất rồi.
Vũ Vân: "..."
"Anh ơi?" Khải An tròn mắt nhìn nam nhân tuấn tú trước mặt, mềm giọng gọi nhỏ.
Ầy da.
Hình như cô lỡ lời gì rồi...
Khải An lật não tìm lại kí ức một thời xưa cũ vừa trải qua cách đây mấy phút.
Ủa, cái IQ hơn người của cô ở kiếp trước đâu rồi nha!!?
Tưởng nhớ lại lúc trước, cô thiệt là ngầu bá cháy.
Cái gì mà chỉ có thể nhìn mặt liền biết người đối diện đang nghĩ tới chuyện gì, cái gì mà có thể đoán được suy nghĩ của người khác như thần???
Ơ...
Vậy sao cô không đoán được suy nghĩ của hắn vậy kìa?
"Anh ơi, em nói sai gì rồi sao?"
"..." Sắc thái hắn vẫn chung thủy lạnh nhạt.
Khải An một trăm phần trăm kiên nhẫn không biết mệt: "Hay là anh không thích Lưu Mặc?"
Vũ Vân sững sờ, giây tiếp theo hắn hung hăng kéo tay Khải An, mạnh bạo đè cô xuống sofa.
"Em đang thách thức sự kiên nhẫn của tôi?"
Khải An giật mình, ngu ngơ một hồi vẫn không hiểu hắn phát tiết cái gì. Nhưng Khải An vẫn nhịn xuống, dùng giọng mỏng nhẹ làm hòa: "Em không có nói là tương lai sẽ tiếp tục qua lại với y mà!?"
"Anh giận dỗi cái gì!?"
Vũ Vân im lặng.
À, phải rồi. Hắn làm gì được quyền tức giận chứ?
Ngay cả khi người hắn yêu nhất qua lại với người khác,...hắn cũng không được quyền tức giận.
Khải An tốt nhất là khai báo đàng hoàng, rành mạch. Một hơi giải thích: "Lưu Mặc đang nắm giữ cổ phần thứ hai trong công ty em. Em không muốn bứt dây động rừng! Cho nên, anh đừng hiểu lầm em mà!!"
Vũ Vân: "..."
Hắn... hình như suy nghĩ quá nhiều rồi.
Vũ Vân nhẹ nhàng bỏ tay cô ra, chưa được bao lâu... bỗng nhiên hắn ho khù khụ làm Khải An đứng tim. Suýt chút nữa đã khóc toáng lên.
"Anh không sao chứ!?" Khải An giúp hắn thuận khí, giọng nói mềm nhũn đến cực điểm.
"Anh đừng giận mà, em chỉ thích mỗi mình anh thôi..." Cô vứt sạch liêm sỉ, cúi đầu cọ cọ vào người hắn.
Gương mặt nhỏ bé khả ái lại thập phần đáng yêu. Đôi mắt to tròn ngập nước và đôi môi mỏng màu hồng mím chặt chính thức đánh đổ hoàn toàn ý chí còn sót lại của Vũ Vân.
Không thể phủ nhận,... Hắn là kẻ không có tiền đồ nhất từ trước đến nay.
"Em định giải quyết y thế nào?"
Khải An: "..."
Chà chà...
Anh xã cô không nhịn được rồi hả?
Khải An cảm thấy... Hình như cô lấy nhầm bình giấm chua big size rồi á.
Ù ôi... Kệ đi.
Giấm chua thì giấm chua...
Đỡ hơn không có người bể giấm chua vì mình...
Khải An một bước đạp lên mây!
...
Giáng sinh đến thật nhanh vào thành phố Khải An đang sinh sống. Từ trước đến nay, Khải An chưa bao giờ có khái niệm về lễ giáng sinh, trong mắt cô nó cũng chẳng còn ý nghĩa nào ngoài một ngày lễ.
Nhưng, hiện tại thì khác.
Người thích cô sẽ đón giáng sinh cùng cô.
Căn nhà to lớn được trang hoàng lấp lánh các dải ruy băng, dây kim tuyến cũng được treo kín tường.
Mới sáng sớm cô đã qua phòng đánh thức anh xã của cô bằng một nụ hôn nóng bỏng.
Và vâng, vẫn là bị hôn cho tỉnh.
Vũ Vân trong giấc mộng cảm nhận được một vật thể lạ đang xâm chiếm, công kích lên môi mình. Nó ấm nóng lại mềm mại. Đôi khi còn cắn hắn nữa!
Vũ Vân vừa mở mắt, gương mặt phóng đại của cô nàng đã thành công làm hắn phát hoảng.
Hôm nay Khải An mặc nguyên trang phục giáng sinh đỏ rực.
Cô đội mũ ông già noel, đeo bộ râu trắng giả, trên tay cầm những hạt châu đủ sắc màu đẹp đẽ.
"Anh ơi, dậy trang trí cây thông noel với em đi."
Vũ Vân nhìn bộ dáng ngốc nghếch của cô lúc này thì không nhịn được cười, hắn xuống giường hỏi: "Hôm nay em không đến công ty à?"
Khải An thoải mái đáp lời: "Em là cấp trên, muốn nghỉ ngày nào liền nghỉ ngày đó!"
Vũ Vân không nói nên lời, mặc dù hắn cũng chẳng để ý lắm. Cô cứ lười biếng, cứ vui vẻ tinh nghịch... Tập đoàn Dương thị vẫn ở phía sau chống đỡ cho cô.
Tập đoàn Dương thị như thế nào mà Vũ Vân có thể chắc chắn như vậy?
Chính là, dùng "một tay che trời, một tay lấp bể" để hình dung.
--Tác giả có lời muốn nói: Đang đăng chương bị làm cụt hứng, nên không đăng tiếp được nữa.
Lúc đầu định là 1600w nhưng mà có người mắc cười quá nên mất hứng viết tiếp:)
Xin lỗi mọi người bấm theo dõi tác phẩm nhiều!!
Cô kinh hách, đáy lòng bị giày xéo đến cực điểm.
Lam Khải An tiến tới chỗ hắn, không chút do dự ngồi xổm trước mặt hắn, khóe mắt cô phiếm hồng gọi khẽ một tiếng: "Vũ Vân."
Vũ Vân nhắm mắt, hắn không nhìn cô.
Khải An mặc kệ, cô nhanh lẹ khoác áo lông dày lên người hắn, choàng khăn ấm áp lên cổ hắn, đầy yêu thương mà xỏ vớ tay vào giúp Vũ Vân.
Lúc này, Vũ Vân không thể làm lơ. Hắn nhìn thấy nữ nhân trước mặt, trên người khoác áo mỏng phong phanh, rõ ràng cũng sắp bị gió thổi đến lạnh run nhưng vẫn cố tình chạy ra đây.
Hắn nhịn không được, đứng lên kéo tay cô: "Vào nhà."
Khải An ngạc nhiên, nhưng dần dần gương mặt cô trở nên hòa hoãn thầm thở phào một hơi.
Đến lúc cô vào tới nhà, dây cảm giác trong người cô mới nổi dậy, cảm tưởng như cả người dần biến thành một cây kem rồi.
Nhưng Khải An là ai!?
Cô không phải là nguyên chủ!!
Cô đương nhiên muốn mình on top rồi?
Thủ tướng chứ đâu phải nữ nhân mềm yếu ẻo lả chứ!?
Chẳng mấy chốc thân nhiệt trên người cô cũng ổn định ấm áp.
Còn nhớ kiếp trước, trước khi lên được chức thủ tướng Khải An đã phải tắm mình trong bão tuyết, nhảy nhót trong cái nắng kinh người ở sa mạc, bay qua vùng ẩm thấp để phục kích quân địch,... Cái thời tiết này ăn thua gì với cô chứ?
Mà...
Ngược lại, chàng trai trẻ tuổi kia đối lập hoàn toàn với Khải An.
Thân thể hắn vô cùng suy nhược, còn tự cao ngồi trong biển tuyết một khoảng thời gian rõ dài. Lúc nãy ngoan cường cái gì?
Nếu nói Khải An là cây kem, thì hắn chính là tảng băng!!
"Hắt xì." Vũ Vân mặt đỏ ưng ửng, hai tay không ngừng chà xát.
Khải An đau lòng muốn chết, chạy vào bếp nấu nước nóng cho hắn ngâm chân.
"Haizz..." Khải An thở dài, xoa xoa lòng bàn chân trắng nõn của hắn, có khi còn trắng hơn tay của Khải An nữa ấy.
"Anh à." Khải An lẩm bẩm lầu bầu một mình than thở: "Em xin lỗi."
Vũ Vân: "..." Hắn kinh ngạc nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu cô, không ngờ tới đó là lời mà Khải An sẽ nói ra.
"Lần sau đừng tự hành hạ bản thân như vậy nữa mà." Im lặng một chút lại bồi thêm một câu: "Em sẽ đau lòng lắm."
Vũ Vân trầm mặc không nói gì, Khải An trong mắt hắn lúc này đúng là kỳ lạ.
Cô gieo cho hắn hi vọng, rồi chẳng một chút luyến tiếc dập tắt hoàn toàn hi vọng đó. Rồi lại gieo cho hắn hi vọng,... Vũ Vân đến giờ vẫn không thể biết được suy nghĩ của nữ nhân dịu dàng trước mặt hắn hiện tại.
"Anh đừng suy nghĩ nhiều, em sẽ không liên quan đến Lưu Mặc nữa. Lúc nãy em cho y vào nhà, là em không muốn y nghi ngờ."
Lòng Vũ Vân lạnh giá.
Sợ người kia nghi ngờ chứ không phải hắn à?
Khải An chẳng hề hay biết mặt Vũ Vân đã lạnh đi, rất vô tư massage bàn chân cho hắn rồi cũng rất vô tư đem nước bẩn đổ đi.
Cô đi đến bên cạnh hắn, ngồi xuống hỏi: "Lúc nãy anh ăn có no không?"
Vũ Vân chán ghét gật đầu, hắn cảm thấy mệt mỏi với người đang đối diện hắn. Chỉ đơn giản là hắn không hiểu được cô.
"Anh không vui?" Trực giác mách bảo cô đã nói cái gì đó khiến chồng cô giận mất rồi.
Vũ Vân: "..."
"Anh ơi?" Khải An tròn mắt nhìn nam nhân tuấn tú trước mặt, mềm giọng gọi nhỏ.
Ầy da.
Hình như cô lỡ lời gì rồi...
Khải An lật não tìm lại kí ức một thời xưa cũ vừa trải qua cách đây mấy phút.
Ủa, cái IQ hơn người của cô ở kiếp trước đâu rồi nha!!?
Tưởng nhớ lại lúc trước, cô thiệt là ngầu bá cháy.
Cái gì mà chỉ có thể nhìn mặt liền biết người đối diện đang nghĩ tới chuyện gì, cái gì mà có thể đoán được suy nghĩ của người khác như thần???
Ơ...
Vậy sao cô không đoán được suy nghĩ của hắn vậy kìa?
"Anh ơi, em nói sai gì rồi sao?"
"..." Sắc thái hắn vẫn chung thủy lạnh nhạt.
Khải An một trăm phần trăm kiên nhẫn không biết mệt: "Hay là anh không thích Lưu Mặc?"
Vũ Vân sững sờ, giây tiếp theo hắn hung hăng kéo tay Khải An, mạnh bạo đè cô xuống sofa.
"Em đang thách thức sự kiên nhẫn của tôi?"
Khải An giật mình, ngu ngơ một hồi vẫn không hiểu hắn phát tiết cái gì. Nhưng Khải An vẫn nhịn xuống, dùng giọng mỏng nhẹ làm hòa: "Em không có nói là tương lai sẽ tiếp tục qua lại với y mà!?"
"Anh giận dỗi cái gì!?"
Vũ Vân im lặng.
À, phải rồi. Hắn làm gì được quyền tức giận chứ?
Ngay cả khi người hắn yêu nhất qua lại với người khác,...hắn cũng không được quyền tức giận.
Khải An tốt nhất là khai báo đàng hoàng, rành mạch. Một hơi giải thích: "Lưu Mặc đang nắm giữ cổ phần thứ hai trong công ty em. Em không muốn bứt dây động rừng! Cho nên, anh đừng hiểu lầm em mà!!"
Vũ Vân: "..."
Hắn... hình như suy nghĩ quá nhiều rồi.
Vũ Vân nhẹ nhàng bỏ tay cô ra, chưa được bao lâu... bỗng nhiên hắn ho khù khụ làm Khải An đứng tim. Suýt chút nữa đã khóc toáng lên.
"Anh không sao chứ!?" Khải An giúp hắn thuận khí, giọng nói mềm nhũn đến cực điểm.
"Anh đừng giận mà, em chỉ thích mỗi mình anh thôi..." Cô vứt sạch liêm sỉ, cúi đầu cọ cọ vào người hắn.
Gương mặt nhỏ bé khả ái lại thập phần đáng yêu. Đôi mắt to tròn ngập nước và đôi môi mỏng màu hồng mím chặt chính thức đánh đổ hoàn toàn ý chí còn sót lại của Vũ Vân.
Không thể phủ nhận,... Hắn là kẻ không có tiền đồ nhất từ trước đến nay.
"Em định giải quyết y thế nào?"
Khải An: "..."
Chà chà...
Anh xã cô không nhịn được rồi hả?
Khải An cảm thấy... Hình như cô lấy nhầm bình giấm chua big size rồi á.
Ù ôi... Kệ đi.
Giấm chua thì giấm chua...
Đỡ hơn không có người bể giấm chua vì mình...
Khải An một bước đạp lên mây!
...
Giáng sinh đến thật nhanh vào thành phố Khải An đang sinh sống. Từ trước đến nay, Khải An chưa bao giờ có khái niệm về lễ giáng sinh, trong mắt cô nó cũng chẳng còn ý nghĩa nào ngoài một ngày lễ.
Nhưng, hiện tại thì khác.
Người thích cô sẽ đón giáng sinh cùng cô.
Căn nhà to lớn được trang hoàng lấp lánh các dải ruy băng, dây kim tuyến cũng được treo kín tường.
Mới sáng sớm cô đã qua phòng đánh thức anh xã của cô bằng một nụ hôn nóng bỏng.
Và vâng, vẫn là bị hôn cho tỉnh.
Vũ Vân trong giấc mộng cảm nhận được một vật thể lạ đang xâm chiếm, công kích lên môi mình. Nó ấm nóng lại mềm mại. Đôi khi còn cắn hắn nữa!
Vũ Vân vừa mở mắt, gương mặt phóng đại của cô nàng đã thành công làm hắn phát hoảng.
Hôm nay Khải An mặc nguyên trang phục giáng sinh đỏ rực.
Cô đội mũ ông già noel, đeo bộ râu trắng giả, trên tay cầm những hạt châu đủ sắc màu đẹp đẽ.
"Anh ơi, dậy trang trí cây thông noel với em đi."
Vũ Vân nhìn bộ dáng ngốc nghếch của cô lúc này thì không nhịn được cười, hắn xuống giường hỏi: "Hôm nay em không đến công ty à?"
Khải An thoải mái đáp lời: "Em là cấp trên, muốn nghỉ ngày nào liền nghỉ ngày đó!"
Vũ Vân không nói nên lời, mặc dù hắn cũng chẳng để ý lắm. Cô cứ lười biếng, cứ vui vẻ tinh nghịch... Tập đoàn Dương thị vẫn ở phía sau chống đỡ cho cô.
Tập đoàn Dương thị như thế nào mà Vũ Vân có thể chắc chắn như vậy?
Chính là, dùng "một tay che trời, một tay lấp bể" để hình dung.
--Tác giả có lời muốn nói: Đang đăng chương bị làm cụt hứng, nên không đăng tiếp được nữa.
Lúc đầu định là 1600w nhưng mà có người mắc cười quá nên mất hứng viết tiếp:)
Xin lỗi mọi người bấm theo dõi tác phẩm nhiều!!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương