Xuyên Không Nữ Chủ Tu Tiên Chậm Thôi

Chương 1: Xuyên qua



“Đầu đau quá”

Uyển Ngưng tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, hé mắt nhìn khu rừng kinh ngạc :” Không phải cô đang tăng ca sao? Đây là đâu? Sao cô lại ở đây?”

Đang định đứng dậy, cô phát hiện không đúng lắm, đưa đôi tay ra phía trước: “ Ngắn cũn!!! Bị thu nhỏ rồi!!!”, cả bộ quần áo thời cổ đại này. Cô bỗng nhiên ý thức được mình không phải nhỏ lại mà là xuyên không rồi.

Một luồng sáng chui vào trong đầu cô, là kí ức của cơ thể này sao? Cơ thể một bé gái cũng tên Uyển Ngưng, từ lúc ý thức được đã không còn ba mẹ, cô bé được một ông lão tốt bụng nuôi dưỡng. Vì không có ba mẹ nên bị khinh thường, bạn bè bắt nạt. Hôm nay vì chạy trốn đám người bắt nạt cô mà trượt chân té xuống vách núi cũng chính như thế mà cô có cơ hội xuyên qua

Sau khi tiếp thu kí ức của cơ thể này, Uyển Ngưng biết được cô gái nhỏ này thật đáng thương. Được rồi, nguyện vọng duy nhất của cô bé này là sống thật tốt, không bị người khác khinh thường cô sẽ thay chủ nhân khối thân thể này hoàn thành

Thông qua ký ức của cô bé, lục địa này tên là Thương Lan là nơi mọi người thức tỉnh linh căn tu luyện. Cô đang ở thành Thanh Ngân một tòa thành nhỏ trong đại lục Thương Lan. Nơi đây 5 tuổi thức tỉnh linh căn, 7 tuổi bắt đầu luyện khí. Nhưng cơ thể này chưa từng thức tỉnh linh căn, cũng vì như thế mà bị bạn bè bắt nạt.

“Làm sao đây? Không phải xuyên qua nên cho nàng hưởng một chút bàn tay vàng sao. Bây giờ cả linh căn còn chưa thức tỉnh”

Vừa dứt lời, nàng cảm thấy toàn thân chợt lạnh một cách khó hiểu, đan điền âm ỉ đau. Đây là tại sao, sau một nén nhang cơn đau dịu lại, nằm lăn ra mặt đất, chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì thấy lôi vân trên trời chớp giật. Tự nhiên nàng có dự cảm chẳng lành

“ Khoan đã, từ từ, aaaaaaa” đạo thiên lôi liền đánh xuống

“Không lẽ ta ngày đầu xuyên qua liền chết đi như vậy sao? Rốt cuộc nàng đã tạo nghiệt gì mà ông trời lại giáng thiên lôi” Uyển Ngưng chính thức ngất xỉu.



Ở một nơi xa, giọng nói của lão giả vang lên:” Thiên địa dị tượng sao! Không biết là ai. Thế giới gần đây không được ổn định lắm. Hazzz”, tiếng thở dài cuối cùng như hòa tan vào trong đất trời, giống như chưa từng xuất hiện.

“Tê aa” đau quá, cả người đều ê ẩm, nhưng mà mình chưa chết sao? Omg mình chắc chắn là người hiện đại đầu tiên bị sét đánh mà không chết. Lồm cồm bò dậy, Uyển Ngưng nhìn một lượt cơ thể mình. Một chữ thôi “rách”, không chết là tốt rồi, không chết là tốt rồi.

Uyển Ngưng lê thân hình nhỏ bé của mình nương theo kí ức trở về nhà. Nhà nàng chính là ngôi nhà nhỏ trên núi này,

Lúc này có ông lão bước ra:” A đầu về rồi sao. Làm sao mà lại thương thành thế này?”

Đây là Lữ gia tốt bụng nhận nuôi cô nhóc này, tình cảm như của khối cơ thể còn đọng lại nghẹn ngào gọi:” Gia gia”

Lữ gia như cảm nhận được điều gì:” Con, con thức tỉnh linh căn rồi”

Uyển Ngưng không hiểu gia gia đang nói gì, Lữ gia dắt cô vào nhà lấy ra viên thạch nghiệm linh căn: “ Con vừa mới thức tỉnh linh căn, đặt tay lên đây ta xem thử là thuộc tính gì?”

Uyển Ngưng đặt tay lên theo lời ông liền nhìn thấy linh thạch biến thành màu xanh là thủy thuộc tính sao. Đóng băng lại rồi

Lữ gia đứng bên cạnh xem nở nụ cười:” Tốt lắm là băng thuộc tính. Mặc dù thức tỉnh trễ hơn người khác nhưng con lại thức tỉnh thuộc tính biến dị. Tốt. Khoan đã sao lại có tia sét xung quanh, này là sao?”

Uyển Ngưng nhìn lôi điện bên trong thất thần, lúc đó nàng bỗng bị sét đánh, thức tỉnh nó liền xuất hiện sao!! Không biết nên vui hay buồn đây
Chương trước Chương tiếp