Xuyên Không Nữ Chủ Tu Tiên Chậm Thôi
Chương 37: Lão gia chủ
“Tiểu Ngưng Ngưng ba tên này giải quyết thế nào?”
Uyển Ngưng ôm Tiểu Hắc vê vuốt ve bộ lông mượt:” Tạm thời tha cho họ, sau này vào chiến trường lại tìm họ tính sổ”
Thanh Ngân thành này nàng không thể giết chết tuyển thủ tham gia Thương Lan chiến, nhưng đến chiến trường, không có thực lực phải trả giá bằng mạng sống. Dứt lời nàng cùng Tiểu Hắc đi về khách điếm, đêm nay nàng bị thương phải cho Hồng Liên tỷ leo cây rồi.
Phủ thành chủ lúc này, Hải Ngao đang thông báo tình hình cho Nam Cung Lễ:” Không thấy nha đầu kia đâu, Tam Qủy cũng bị đánh chết. Không ngờ người đứng sau chuyện này lại là ba tên trong chi chiến. Thành chủ chuyện này nên giải quyết thế nào?”
Nam Cung Lễ thở dài:” Nhờ có lão Triệu gia giúp đỡ, nha đầu kia không sao. Ba tên kia không thể giết”
“Chỉ sợ nha đầu kia cảm thấy bất bình. Dù sao nàng cũng bị ám sát”
Âm thanh bất ngờ vang lên:” Các ngươi đánh giá thấp nha đầu kia. Ngay cả tiểu thú bên cạnh nàng cũng đánh bại được ba tên nhãi đó. Nếu muốn giết nàng đã sớm ra tay. Nha đầu đó là đang đợi vào chiến trường mới giải quyết”
Hải Ngao như bừng tỉnh:” Vào chiến trường rồi chính là đao kiếm vô tình, có thể giết họ mà không một ai biết. Nha đầu này thực sự chỉ có mười lăm tuổi thôi sao”
Nam Cung Lễ hướng lão giả nói:” Triệu lão gia chủ lần này đa tạ người ra tay cứu giúp”
“Ha hả. Ta cũng không làm gì trừ tên Lão Đại bị ta giết. Hai tên kia đều là nhóc con kia đánh chết”
“Đều là nàng đánh chết! Nàng có thể đánh chết trúc cơ hậu kì!”
Nam Cung Lễ ngồi xuống ghế phía sau:” Thanh Ngân thành năm nay thực sự có hy vọng rồi”
Sau khi sắp xếp mọi việc, trong sảnh chỉ còn lại Nam Cung Lễ và lão giả. Lúc này Nam Cung Lễ mới lên tiếng:” Nghe nói lão gia chủ Triệu gia xuất quan ta thiệt không tin, không ngờ lại có thể gặp mặt ngài ở đây”
“Ta có chút chuyện cần xác nhận, lão già Nam Cung đó vẫn chưa trở về sao?”
“Phụ thân bao năm vẫn không có tin tức, ngoại trừ vài bức thư được gửi về xác nhận ông vẫn còn trên đời. Vãn bối cũng không có cách liên lạc với ông ấy”
Ông trầm mặc một chút lại nói:” Chuyện tối nay đừng cho ai biết. Ta đi trước, khi nào có tin tức về hắn thông báo ta một tiếng”
Nam Cung Lễ gật đầu, tiễn lão giả.
Lão gia chủ Triệu gia Triệu Nhân ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, thở dài:” Lão Nam Cung ngươi rốt cuộc ở đâu, con gái của lão đại xuất hiện rồi. Ngươi mau trở lại đi.”
Triệu gia
“Phụ thân người trở lại rồi, có gặp được nha đầu đó không”
“Đã thấy”
“Vậy nàng…”
Triệu Nhân nhìn nhi tử mình:” Thiên nhi, ta chờ đợi trăm năm nay rốt cuộc cũng thấy hy vọng”
Nghe được câu nói của phụ thân mình Triệu Thiên liền chấn kinh. Nàng thực sự là con của người ấy sao. Cũng phải, chỉ có người kia mới có thể sinh ra một thiên tài như vậy
“Tiểu Bắc có thể đi theo nàng là chuyện tốt”
“Nhi tử hiểu rõ”
“Chuyện của nàng không thể nói ra ngoài, năm đó người kia biến mất không rõ nguyên do sợ rằng có đại sự xảy ra.”
…
Thiên Bảo Đường.
“Tiểu thư, nha đầu kia không sao. Người chúng ta phái đi nói đã nhìn thấy lão gia chủ Triệu gia”
Hồng Liên uống ngụm trà, khẽ hỏi:” Là ông ấy cứu muội muội!”
“Đúng là ông ấy cứu nhưng lúc đó nha đầu kia cũng giải quyết được nhị quỷ. Thực lực này quá mạnh rồi”
Hồng Liên mân mê ly trà, hỏi một câu:” Lục Lão. Thực lực của các đại thành đã đến trình độ nào rồi?”
“Theo tin mới nhất của Thiên Bảo Đường, dẫn đầu bây giờ là Lục Thành của Thương Hành thành, Nham Vũ của Thương Dục thành, Hoàng Khải Thương Phù thành cả ba người này đều trúc cơ hậu kì. Những người còn lại trong đội ngũ thấp nhất là cửu cấp luyện thể”
Môi mỏng khẽ nhếch:” Vốn dĩ thực lực họ cách xa tiểu thành nhưng bây giờ tiểu muội lại đánh chết hai trúc cơ hậu kì. Không phân cao thấp rồi. Lục Lão nhanh chóng phong tỏa tin tức tối nay, chuyện thực lực muội ấy không thể lộ ra. Người của các thành khác có lẽ vẫn còn thám thính gần đây”
“Vâng tiểu thư, bên phía phủ thành chủ cũng đang tận lực che giấu chuyện này”
Bóng Lục Lão khuất sau cánh cửa, Hồng Liên ngắm ánh trăng trên đầu:” Ánh trăng sáng nhiều người ngước nhìn, nhưng thứ ánh sáng chói lọi của mặt trời lại khiến người ta cúi đầu. Rốt cuộc muội sẽ trở thành cái nào. Tỷ rất mong chờ”
Diệp gia.
Diệp Minh bẩm báo với gia chủ:” Gia chủ, Uyển Ngưng nha đầu quả thực bị tam quỷ truy sát nhưng nàng không sao. Nghe nói là Triệu lão gia chủ cứu nàng”
“Không sao là tốt. Chuyện này đừng quấy rầy Hải nhi, không biết nó còn quậy ra trò gì”
Nhớ lại những hành động của thiếu gia nhà mình Diệp Minh quyết định im lặng. Thiếu gia từ lúc về đã bị gia chủ bắt đi bế quan trùng kích trúc cơ, nếu biết Uyển nha đầu bị ám sát chắc chắn sẽ quậy đến long trời lở đất mất
Cuối cùng một đêm đầy kinh hách cũng qua đi.
Uyển Ngưng ôm Tiểu Hắc vê vuốt ve bộ lông mượt:” Tạm thời tha cho họ, sau này vào chiến trường lại tìm họ tính sổ”
Thanh Ngân thành này nàng không thể giết chết tuyển thủ tham gia Thương Lan chiến, nhưng đến chiến trường, không có thực lực phải trả giá bằng mạng sống. Dứt lời nàng cùng Tiểu Hắc đi về khách điếm, đêm nay nàng bị thương phải cho Hồng Liên tỷ leo cây rồi.
Phủ thành chủ lúc này, Hải Ngao đang thông báo tình hình cho Nam Cung Lễ:” Không thấy nha đầu kia đâu, Tam Qủy cũng bị đánh chết. Không ngờ người đứng sau chuyện này lại là ba tên trong chi chiến. Thành chủ chuyện này nên giải quyết thế nào?”
Nam Cung Lễ thở dài:” Nhờ có lão Triệu gia giúp đỡ, nha đầu kia không sao. Ba tên kia không thể giết”
“Chỉ sợ nha đầu kia cảm thấy bất bình. Dù sao nàng cũng bị ám sát”
Âm thanh bất ngờ vang lên:” Các ngươi đánh giá thấp nha đầu kia. Ngay cả tiểu thú bên cạnh nàng cũng đánh bại được ba tên nhãi đó. Nếu muốn giết nàng đã sớm ra tay. Nha đầu đó là đang đợi vào chiến trường mới giải quyết”
Hải Ngao như bừng tỉnh:” Vào chiến trường rồi chính là đao kiếm vô tình, có thể giết họ mà không một ai biết. Nha đầu này thực sự chỉ có mười lăm tuổi thôi sao”
Nam Cung Lễ hướng lão giả nói:” Triệu lão gia chủ lần này đa tạ người ra tay cứu giúp”
“Ha hả. Ta cũng không làm gì trừ tên Lão Đại bị ta giết. Hai tên kia đều là nhóc con kia đánh chết”
“Đều là nàng đánh chết! Nàng có thể đánh chết trúc cơ hậu kì!”
Nam Cung Lễ ngồi xuống ghế phía sau:” Thanh Ngân thành năm nay thực sự có hy vọng rồi”
Sau khi sắp xếp mọi việc, trong sảnh chỉ còn lại Nam Cung Lễ và lão giả. Lúc này Nam Cung Lễ mới lên tiếng:” Nghe nói lão gia chủ Triệu gia xuất quan ta thiệt không tin, không ngờ lại có thể gặp mặt ngài ở đây”
“Ta có chút chuyện cần xác nhận, lão già Nam Cung đó vẫn chưa trở về sao?”
“Phụ thân bao năm vẫn không có tin tức, ngoại trừ vài bức thư được gửi về xác nhận ông vẫn còn trên đời. Vãn bối cũng không có cách liên lạc với ông ấy”
Ông trầm mặc một chút lại nói:” Chuyện tối nay đừng cho ai biết. Ta đi trước, khi nào có tin tức về hắn thông báo ta một tiếng”
Nam Cung Lễ gật đầu, tiễn lão giả.
Lão gia chủ Triệu gia Triệu Nhân ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, thở dài:” Lão Nam Cung ngươi rốt cuộc ở đâu, con gái của lão đại xuất hiện rồi. Ngươi mau trở lại đi.”
Triệu gia
“Phụ thân người trở lại rồi, có gặp được nha đầu đó không”
“Đã thấy”
“Vậy nàng…”
Triệu Nhân nhìn nhi tử mình:” Thiên nhi, ta chờ đợi trăm năm nay rốt cuộc cũng thấy hy vọng”
Nghe được câu nói của phụ thân mình Triệu Thiên liền chấn kinh. Nàng thực sự là con của người ấy sao. Cũng phải, chỉ có người kia mới có thể sinh ra một thiên tài như vậy
“Tiểu Bắc có thể đi theo nàng là chuyện tốt”
“Nhi tử hiểu rõ”
“Chuyện của nàng không thể nói ra ngoài, năm đó người kia biến mất không rõ nguyên do sợ rằng có đại sự xảy ra.”
…
Thiên Bảo Đường.
“Tiểu thư, nha đầu kia không sao. Người chúng ta phái đi nói đã nhìn thấy lão gia chủ Triệu gia”
Hồng Liên uống ngụm trà, khẽ hỏi:” Là ông ấy cứu muội muội!”
“Đúng là ông ấy cứu nhưng lúc đó nha đầu kia cũng giải quyết được nhị quỷ. Thực lực này quá mạnh rồi”
Hồng Liên mân mê ly trà, hỏi một câu:” Lục Lão. Thực lực của các đại thành đã đến trình độ nào rồi?”
“Theo tin mới nhất của Thiên Bảo Đường, dẫn đầu bây giờ là Lục Thành của Thương Hành thành, Nham Vũ của Thương Dục thành, Hoàng Khải Thương Phù thành cả ba người này đều trúc cơ hậu kì. Những người còn lại trong đội ngũ thấp nhất là cửu cấp luyện thể”
Môi mỏng khẽ nhếch:” Vốn dĩ thực lực họ cách xa tiểu thành nhưng bây giờ tiểu muội lại đánh chết hai trúc cơ hậu kì. Không phân cao thấp rồi. Lục Lão nhanh chóng phong tỏa tin tức tối nay, chuyện thực lực muội ấy không thể lộ ra. Người của các thành khác có lẽ vẫn còn thám thính gần đây”
“Vâng tiểu thư, bên phía phủ thành chủ cũng đang tận lực che giấu chuyện này”
Bóng Lục Lão khuất sau cánh cửa, Hồng Liên ngắm ánh trăng trên đầu:” Ánh trăng sáng nhiều người ngước nhìn, nhưng thứ ánh sáng chói lọi của mặt trời lại khiến người ta cúi đầu. Rốt cuộc muội sẽ trở thành cái nào. Tỷ rất mong chờ”
Diệp gia.
Diệp Minh bẩm báo với gia chủ:” Gia chủ, Uyển Ngưng nha đầu quả thực bị tam quỷ truy sát nhưng nàng không sao. Nghe nói là Triệu lão gia chủ cứu nàng”
“Không sao là tốt. Chuyện này đừng quấy rầy Hải nhi, không biết nó còn quậy ra trò gì”
Nhớ lại những hành động của thiếu gia nhà mình Diệp Minh quyết định im lặng. Thiếu gia từ lúc về đã bị gia chủ bắt đi bế quan trùng kích trúc cơ, nếu biết Uyển nha đầu bị ám sát chắc chắn sẽ quậy đến long trời lở đất mất
Cuối cùng một đêm đầy kinh hách cũng qua đi.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương