Xuyên Không Nữ Chủ Tu Tiên Chậm Thôi
Chương 43: Khảo nghiệm
Như vượt khỏi phạm vi tấn công, những cái cây bắt đầu yên tĩnh trở lại. Uyển Ngưng cùng Tiểu Hắc đứng đối diện cổ thụ. Cuối cùng cũng tìm thấy ngươi
Trên cành của cổ thụ, một cô bé khoảng năm sáu tuổi đang đong đưa chân nhỏ nhìn bọn họ:” Là các ngươi phá hủy khu rừng của ta”
Nghe sư phụ nói yêu thụ này mới mở linh trí, không ngờ lại chỉ là một tiểu hài năm sáu tuổi, nhưng thực lực này còn trên cả nàng
“Tiểu yêu thụ, rốt cuộc ngươi nhốt chúng ta ở đây làm gì?” Yêu thụ này tự hấp thu linh khí mở linh trí cũng chưa hại người, đây là điều nàng thắc mắc
Tay nhỏ yêu thụ chỉ vào Tiểu Hắc:” Ta muốn con yêu thú đó”
Muốn Tiểu Hắc!!?
Uyển Ngưng chưa kịp nói thú nào đó đã nhao nhao cãi:” Cái cây xấu xí, đừng nghĩ tu vi cao hơn thì ép ta nhé, Tiểu Hắc chỉ có thể đi với Tiểu Ngưng Ngưng, ngươi đừng mơ mộng hảo huyền”
“Xấu xí!! Ngươi nói ai xấu xí, cái tên đen thui nhà ngươi cũng chẳng đẹp còn dám nói ta xấu xí”
“Ngươi mới đen, ta rõ rãng rất dễ thương”
“Ngươi chính là đồ đen xì xấu xí” cô nhóc trên cây tức giận khiến cả khuôn mặt đỏ bừng lên
Uyển Ngưng bị bỏ quên, nàng nhớ mình đến đây để thu phục cổ thụ này, lại giải thoát đám người Nam Cung Trạch kia, sao lại thành trông đám con nhỏ cãi nhau rồi
“Khoan đã, tại sao ngươi lại muốn Tiểu Hắc?”
Tiểu Yêu Thụ lại ngồi xuống, có chút đáng thương nói:” Các ngươi ở lại chơi với ta”
Uyển Ngưng sửng sốt, tiểu yêu này thế nhưng vì cô đơn nên mới nhốt bọn nàng ở đây:” Ngươi đã ở đây bao lâu rồi?”
“Không nhớ rõ, từ khi ý thức được cũng đã qua trăm năm”
Tiểu Hắc cũng hiểu một chút về sinh linh này liền hỏi:” Tại sao ngươi lại ở đây. Không phải sau khi khai linh trí ngươi có thể rời đi sao?”
“Ta cũng rất muốn, nhưng ta có nhiệm vụ của riêng mình, nhiệm vụ từ thời thiên cổ. Ta phải đợi được người thông qua khảo nghiệm mới có thể rời đi”
“Vì vậy ngươi mới nhốt mọi người ở đây”
Tiểu Yêu Thụ dẩu môi:” Đúng vậy a, nhưng loài người thật kém cỏi chẳng có ai thông qua khảo nghiệm cả. Hại ta ở đây suốt trăm năm”
Uyển Ngưng cảm nhận được sự cô đơn nồng đậm toát ra từ yêu thụ:” Nếu đã như vậy, chi bằng để ta đến thử xem”
“Tiểu Ngưng Ngưng lỡ như yêu thụ này lừa chúng ta phải làm sao. Nàng thoát được lại giết chúng ta không phải thành công cốc sao?”
“Hừ. Ngươi đừng tưởng ta không nghe thấy, người có thể thông qua khảo nghiệm ta không được động đến, đây là mệnh lệnh”
“Vậy nếu không thông qua sẽ thế nào?”
Khuôn mặt yêu thụ trầm xuống:” Đương nhiên đoạn kí ức này sẽ bị xóa vĩnh viễn, tu vi của ngươi cũng không thể thăng tiến được nữa”
“Độc ác như vậy”
“Nếu ngươi không dám chỉ cần để lại tiểu thú cho ta là được, ta sẽ không ép buộc ngươi”
Uyển Ngưng nhìn thẳng vào yêu thụ:” Tiểu Hắc là bạn của ta, đương nhiên sẽ không để nó chịu ủy khuất, ta chấp nhận khảo nghiệm”
Tiểu Yêu Thụ có chút sửng sốt, nhưng rất nhanh thu lại ánh mắt:” Được, ngươi chỉ cần đi vào trong thân cổ thụ khảo nghiệm tự khắc bắt đầu”
Uyển Ngưng không chút do dự đi vào, cảm thấy cổ lực lượng mạnh mẽ bao phủ người nàng. Bên ngoài Tiểu Hắc thấy nàng biến mất liền hốt hoảng:” Ngươi mang màng đi đâu?”
Thụ Yêu không nhanh không chậm nói:” Đừng lo lắng, cổ thụ đưa nàng ấy đến không gian khảo nghiệm”
Nhìn Tiểu Hắc không chút lo lắng, liền hỏi:” Ngươi tin rằng nàng sẽ vượt qua khảo nghiệm sao?”
“Đương nhiên rồi, Tiểu Ngưng Ngưng không gì là không thể”
“Ta thấy là ngươi bị nàng lừa đến không còn thứ gì. Huyết mạch của ngươi rất cao, lại đi theo nhân loại đúng là ngu ngốc”
“Tiểu Ngưng Ngưng rất mạnh, chắc chắn có thể thông qua khảo nghiệm của ngươi”
Yêu Thụ cười khanh khách:” Ta có thể nhìn ra nhân loại đó thiên phú rất cao nhưng khảo nghiệm này chưa từng thiếu những người như vậy, thiên phú không phải là vấn đề”
Tiểu Hắc nghe vậy liền xù lông:” Ngươi mới ngu ngốc, Tiểu Ngưng Ngưng khác tất cả mọi người, nàng nổ lực hơn ai hết, thiên phú gì đó nếu không nổ lực cũng chẳng có gì. Ngươi không đi theo nàng sẽ không cảm nhận được những thứ này. Nếu ngươi muốn rời khỏi đây thì nên tin vào nàng”
Tiểu Yêu Linh không nói gì, lặng lẽ nhìn về cổ thụ. Trăm năm có thể là rất ngắn, nhưng đối với nàng chưa từng nhìn thế giới bên ngoài, trăm năm này chính là địa ngục. Sự cô đơn tịch mịch của nơi này quá đáng sợ, nàng không muốn ở nơi này một chút nào. Biết đâu nhân loại này thực sự có thể giúp nàng. Trong mắt tiểu yêu thụ lóe lên niềm tin nho nhỏ
“Nè đen xì, ngươi kể cho ta về thế giới bên ngoài đi”
“Ngươi nói ai đen xì, hừ ta không muốn kể cho ngươi”
“Không những đen mà còn nhỏ mọn nữa, sau này Tiểu Ngưng Ngưng của ngươi trở lại ta sẽ nói hết chuyện xấu của ngươi cho nàng, để xem nàng có cần ngươi nữa không”
“Ngươi, xem như ngươi lợi hại” Tiểu Hắc hừ lạnh một tiếng
Trên cành của cổ thụ, một cô bé khoảng năm sáu tuổi đang đong đưa chân nhỏ nhìn bọn họ:” Là các ngươi phá hủy khu rừng của ta”
Nghe sư phụ nói yêu thụ này mới mở linh trí, không ngờ lại chỉ là một tiểu hài năm sáu tuổi, nhưng thực lực này còn trên cả nàng
“Tiểu yêu thụ, rốt cuộc ngươi nhốt chúng ta ở đây làm gì?” Yêu thụ này tự hấp thu linh khí mở linh trí cũng chưa hại người, đây là điều nàng thắc mắc
Tay nhỏ yêu thụ chỉ vào Tiểu Hắc:” Ta muốn con yêu thú đó”
Muốn Tiểu Hắc!!?
Uyển Ngưng chưa kịp nói thú nào đó đã nhao nhao cãi:” Cái cây xấu xí, đừng nghĩ tu vi cao hơn thì ép ta nhé, Tiểu Hắc chỉ có thể đi với Tiểu Ngưng Ngưng, ngươi đừng mơ mộng hảo huyền”
“Xấu xí!! Ngươi nói ai xấu xí, cái tên đen thui nhà ngươi cũng chẳng đẹp còn dám nói ta xấu xí”
“Ngươi mới đen, ta rõ rãng rất dễ thương”
“Ngươi chính là đồ đen xì xấu xí” cô nhóc trên cây tức giận khiến cả khuôn mặt đỏ bừng lên
Uyển Ngưng bị bỏ quên, nàng nhớ mình đến đây để thu phục cổ thụ này, lại giải thoát đám người Nam Cung Trạch kia, sao lại thành trông đám con nhỏ cãi nhau rồi
“Khoan đã, tại sao ngươi lại muốn Tiểu Hắc?”
Tiểu Yêu Thụ lại ngồi xuống, có chút đáng thương nói:” Các ngươi ở lại chơi với ta”
Uyển Ngưng sửng sốt, tiểu yêu này thế nhưng vì cô đơn nên mới nhốt bọn nàng ở đây:” Ngươi đã ở đây bao lâu rồi?”
“Không nhớ rõ, từ khi ý thức được cũng đã qua trăm năm”
Tiểu Hắc cũng hiểu một chút về sinh linh này liền hỏi:” Tại sao ngươi lại ở đây. Không phải sau khi khai linh trí ngươi có thể rời đi sao?”
“Ta cũng rất muốn, nhưng ta có nhiệm vụ của riêng mình, nhiệm vụ từ thời thiên cổ. Ta phải đợi được người thông qua khảo nghiệm mới có thể rời đi”
“Vì vậy ngươi mới nhốt mọi người ở đây”
Tiểu Yêu Thụ dẩu môi:” Đúng vậy a, nhưng loài người thật kém cỏi chẳng có ai thông qua khảo nghiệm cả. Hại ta ở đây suốt trăm năm”
Uyển Ngưng cảm nhận được sự cô đơn nồng đậm toát ra từ yêu thụ:” Nếu đã như vậy, chi bằng để ta đến thử xem”
“Tiểu Ngưng Ngưng lỡ như yêu thụ này lừa chúng ta phải làm sao. Nàng thoát được lại giết chúng ta không phải thành công cốc sao?”
“Hừ. Ngươi đừng tưởng ta không nghe thấy, người có thể thông qua khảo nghiệm ta không được động đến, đây là mệnh lệnh”
“Vậy nếu không thông qua sẽ thế nào?”
Khuôn mặt yêu thụ trầm xuống:” Đương nhiên đoạn kí ức này sẽ bị xóa vĩnh viễn, tu vi của ngươi cũng không thể thăng tiến được nữa”
“Độc ác như vậy”
“Nếu ngươi không dám chỉ cần để lại tiểu thú cho ta là được, ta sẽ không ép buộc ngươi”
Uyển Ngưng nhìn thẳng vào yêu thụ:” Tiểu Hắc là bạn của ta, đương nhiên sẽ không để nó chịu ủy khuất, ta chấp nhận khảo nghiệm”
Tiểu Yêu Thụ có chút sửng sốt, nhưng rất nhanh thu lại ánh mắt:” Được, ngươi chỉ cần đi vào trong thân cổ thụ khảo nghiệm tự khắc bắt đầu”
Uyển Ngưng không chút do dự đi vào, cảm thấy cổ lực lượng mạnh mẽ bao phủ người nàng. Bên ngoài Tiểu Hắc thấy nàng biến mất liền hốt hoảng:” Ngươi mang màng đi đâu?”
Thụ Yêu không nhanh không chậm nói:” Đừng lo lắng, cổ thụ đưa nàng ấy đến không gian khảo nghiệm”
Nhìn Tiểu Hắc không chút lo lắng, liền hỏi:” Ngươi tin rằng nàng sẽ vượt qua khảo nghiệm sao?”
“Đương nhiên rồi, Tiểu Ngưng Ngưng không gì là không thể”
“Ta thấy là ngươi bị nàng lừa đến không còn thứ gì. Huyết mạch của ngươi rất cao, lại đi theo nhân loại đúng là ngu ngốc”
“Tiểu Ngưng Ngưng rất mạnh, chắc chắn có thể thông qua khảo nghiệm của ngươi”
Yêu Thụ cười khanh khách:” Ta có thể nhìn ra nhân loại đó thiên phú rất cao nhưng khảo nghiệm này chưa từng thiếu những người như vậy, thiên phú không phải là vấn đề”
Tiểu Hắc nghe vậy liền xù lông:” Ngươi mới ngu ngốc, Tiểu Ngưng Ngưng khác tất cả mọi người, nàng nổ lực hơn ai hết, thiên phú gì đó nếu không nổ lực cũng chẳng có gì. Ngươi không đi theo nàng sẽ không cảm nhận được những thứ này. Nếu ngươi muốn rời khỏi đây thì nên tin vào nàng”
Tiểu Yêu Linh không nói gì, lặng lẽ nhìn về cổ thụ. Trăm năm có thể là rất ngắn, nhưng đối với nàng chưa từng nhìn thế giới bên ngoài, trăm năm này chính là địa ngục. Sự cô đơn tịch mịch của nơi này quá đáng sợ, nàng không muốn ở nơi này một chút nào. Biết đâu nhân loại này thực sự có thể giúp nàng. Trong mắt tiểu yêu thụ lóe lên niềm tin nho nhỏ
“Nè đen xì, ngươi kể cho ta về thế giới bên ngoài đi”
“Ngươi nói ai đen xì, hừ ta không muốn kể cho ngươi”
“Không những đen mà còn nhỏ mọn nữa, sau này Tiểu Ngưng Ngưng của ngươi trở lại ta sẽ nói hết chuyện xấu của ngươi cho nàng, để xem nàng có cần ngươi nữa không”
“Ngươi, xem như ngươi lợi hại” Tiểu Hắc hừ lạnh một tiếng
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương