Xuyên Không Nữ Chủ Tu Tiên Chậm Thôi
Chương 6: Tứ đại gia tộc
“Lục lão, thật kì lạ chúng ta đã đi vào bên trong sơn mạch rồi sao vẫn không gặp bất kì một yêu thú nào” Hồng Liên lên tiếng
Lục Bạch trầm ngâm:” Tiểu thư nói đúng, ngoại trừ ngoài rìa sơn mạch gặp một vài yêu thú cấp một thì chúng ta hầu như không nhìn thấy yêu thú khác”
“Cẩn thận chút. Chúng ta đi, đến nơi tọa lạc của bảo vật trước” Không khí vì phát hiện vấn đề này mà trở nên căng thẳng
Uyển Ngưng nhìn dấu chân yêu thú để lại dưới mặt đất, không chỉ của một con. Nhìn về phía trong sơn mạch, nếu nàng đoán không nhầm thì bọn chúng đều chạy sâu trong sơn mạch rồi. Bảo vật này rốt cuộc là cái gì
“Hồng Liên tỷ, tỷ có biết trong sơn mạch là bảo vật gì không?” Nàng tiến lên hỏi
Hồng Liên lắc đầu:” Tình báo của chúng ta chỉ có thể tìm ra tọa lạc của bảo vật, không thể tiến vào sâu hơn, nơi đó tồn tại kết giới”
Uyển Ngưng đang muốn hỏi thêm bỗng một âm thanh cắt ngang
“Đến rồi” Là Trương Tam luyện khí thất cảnh của bong binh đoàn
Uyển Ngưng quét mắt nhìn sang:” Trúc cơ kỳ thêm Lục lão là năm người, còn không ít luyện khí cửu cảnh nha. Là các đại gia tộc sao”
Lâm Lạc ban đầu canh giữ bên ngoài sơn mạch cũng xuất hiện ở đây, tiến lên chào hỏi:” Hồng Liên tiểu thư, Lục trưởng lão đến rồi”
Lục Bạch cười cười:” Không nhanh bằng các vị a”
Diệp Minh cười hướng Lục lão ôm quyền:” Không dám không dám, bảo vật lâu rồi mới xuất thế còn ở Thanh Ngân trấn ta. Ai cũng tò mò về nó. Haha”
“Ta còn tưởng là ai. Thì ra là Diệp Minh tên nhóc nhà họ Diệp ngươi cũng Trúc Cơ rồi” Giong nói quái gở vang lên.
“Triệu Nhan bà bà, bao năm vẫn như thế, tính tình như vậy sao có thể khiến Triệu gia chủ yêu mến” Diệp Minh cười khẩy
“Hừ”
Triệu Nhan có tâm tư khó nói với đại ca mình là chuyện trấn Thanh Ngân đều biết. Chỉ trách bà ta quá cố chấp
“Thiêm mỗ đến trễ xin các vị lượng thứ” Giọng nói vừa kết thúc, thân ảnh Hạ Thiêm liền xuất hiện. Hướng về phía Lão Lục ôm quyền
Lâm Lạc thấy Hạ Thiêm liền nói:” Thiêm huynh trên đường gặp chuyện gì sao? Với thực lực của Hạ gia sao có thể đến muộn”
“Ha hả chẳng qua trên đường tiểu bối nhà ta gặp chút kì ngộ mà đột phá, chậm trễ chút thời gian của đội ngũ” Hạ Thiêm như trách móc thế nhưng là đang khoe tiểu bối
Diệp Minh cũng góp vui:” Hạ tiểu thư năm nay 16 tuổi mà đã đột phá thất cảnh đúng là nhân tài hiếm có. Đáng tiếc Diệp gia chúng ta không có phước phần như vậy, Diệp Hải kém cỏi chỉ mới đột phá thất cảnh”
Triệu Nhan hừ lạnh:” Ngươi còn không phải đang nói Diệp Hải chỉ mới 15 tuổi đã thất cảnh sao? Thanh Ngân chi chiến năm nay, quán quân sẽ nằm trong tay Triệu gia ta”
“Triệu gia các ngươi dựa vào gì mà nắm quán quân. Lâm gia ta cũng không phải quả hồng mềm tùy người nắn bóp. Chúng ta đợi đến Thanh Ngân chi chiến”
Hồng Liên nhìn Uyển Ngưng đứng bên cạnh nghe họ đấu võ mồm buồn cười hỏi:” Đệ xem trong đám con cháu thế gia đó ai mạnh nhất”
Uyển Ngưng cười hì hì đáp:” Liên tỷ tỷ, thực lực ta yếu kém không thể nhìn ra. Nhưng cảm thấy người bên Lâm gia kia có vẻ rất mạnh” Trong đầu nàng không ngừng xoay chuyển, nhìn hắn lạnh lùng như vậy, trong truyện tu tiên kiếp trước có nói những người như vậy rất nguy hiểm.
“Theo thông tin ta nhận được Lâm Hoành năm nay 16 hai tháng trước đã đột phá luyện thể bát cảnh, Lâm gia có được thiên tài này nắm chắc mười vị trí đầu chi chiến. Nhưng, Triệu gia này mới chính là ngọa hổ, Triệu Bắc cũng bước chân vào bát cảnh, hắn nhỏ hơn Lâm Hoành một tuổi”
Thế mà bị mình đoán trúng, tiểu thuyết tu tiên mãi đỉnh. Uyển Ngưng không ngừng hò hét trong lòng
Hồng Liên dừng lại một chút ý vị thâm trường nhìn nàng:” Không biết năm nay chi chiến có đầu hắc mã nào không? Nếu có hẳn rất thú vị a”
“Ha ha, Hồng Liên tỷ tỷ đang nói về gì a? Hắc mã, ngựa ô sao? Ta cũng chưa nhìn thấy chúng bao giờ”
Hồng Liên cười đến phong tình vạn chủng:” Đệ đệ thật thú vị. Chúng ta chuẩn bị mở ra cấm chế thôi”. Nói rồi Hồng Liên đi đến chỗ Lão Lục
Phù, Uyển Ngưng thở phào, có chút đắc ý giả ngu thì ai lại nàng chứ. Nhưng cảm giác bị nhìn thấu thật không tốt lắm. Rốt cuộc sao vị Hồng Liên kia lại chú ý nàng.
Lục Bạch trầm ngâm:” Tiểu thư nói đúng, ngoại trừ ngoài rìa sơn mạch gặp một vài yêu thú cấp một thì chúng ta hầu như không nhìn thấy yêu thú khác”
“Cẩn thận chút. Chúng ta đi, đến nơi tọa lạc của bảo vật trước” Không khí vì phát hiện vấn đề này mà trở nên căng thẳng
Uyển Ngưng nhìn dấu chân yêu thú để lại dưới mặt đất, không chỉ của một con. Nhìn về phía trong sơn mạch, nếu nàng đoán không nhầm thì bọn chúng đều chạy sâu trong sơn mạch rồi. Bảo vật này rốt cuộc là cái gì
“Hồng Liên tỷ, tỷ có biết trong sơn mạch là bảo vật gì không?” Nàng tiến lên hỏi
Hồng Liên lắc đầu:” Tình báo của chúng ta chỉ có thể tìm ra tọa lạc của bảo vật, không thể tiến vào sâu hơn, nơi đó tồn tại kết giới”
Uyển Ngưng đang muốn hỏi thêm bỗng một âm thanh cắt ngang
“Đến rồi” Là Trương Tam luyện khí thất cảnh của bong binh đoàn
Uyển Ngưng quét mắt nhìn sang:” Trúc cơ kỳ thêm Lục lão là năm người, còn không ít luyện khí cửu cảnh nha. Là các đại gia tộc sao”
Lâm Lạc ban đầu canh giữ bên ngoài sơn mạch cũng xuất hiện ở đây, tiến lên chào hỏi:” Hồng Liên tiểu thư, Lục trưởng lão đến rồi”
Lục Bạch cười cười:” Không nhanh bằng các vị a”
Diệp Minh cười hướng Lục lão ôm quyền:” Không dám không dám, bảo vật lâu rồi mới xuất thế còn ở Thanh Ngân trấn ta. Ai cũng tò mò về nó. Haha”
“Ta còn tưởng là ai. Thì ra là Diệp Minh tên nhóc nhà họ Diệp ngươi cũng Trúc Cơ rồi” Giong nói quái gở vang lên.
“Triệu Nhan bà bà, bao năm vẫn như thế, tính tình như vậy sao có thể khiến Triệu gia chủ yêu mến” Diệp Minh cười khẩy
“Hừ”
Triệu Nhan có tâm tư khó nói với đại ca mình là chuyện trấn Thanh Ngân đều biết. Chỉ trách bà ta quá cố chấp
“Thiêm mỗ đến trễ xin các vị lượng thứ” Giọng nói vừa kết thúc, thân ảnh Hạ Thiêm liền xuất hiện. Hướng về phía Lão Lục ôm quyền
Lâm Lạc thấy Hạ Thiêm liền nói:” Thiêm huynh trên đường gặp chuyện gì sao? Với thực lực của Hạ gia sao có thể đến muộn”
“Ha hả chẳng qua trên đường tiểu bối nhà ta gặp chút kì ngộ mà đột phá, chậm trễ chút thời gian của đội ngũ” Hạ Thiêm như trách móc thế nhưng là đang khoe tiểu bối
Diệp Minh cũng góp vui:” Hạ tiểu thư năm nay 16 tuổi mà đã đột phá thất cảnh đúng là nhân tài hiếm có. Đáng tiếc Diệp gia chúng ta không có phước phần như vậy, Diệp Hải kém cỏi chỉ mới đột phá thất cảnh”
Triệu Nhan hừ lạnh:” Ngươi còn không phải đang nói Diệp Hải chỉ mới 15 tuổi đã thất cảnh sao? Thanh Ngân chi chiến năm nay, quán quân sẽ nằm trong tay Triệu gia ta”
“Triệu gia các ngươi dựa vào gì mà nắm quán quân. Lâm gia ta cũng không phải quả hồng mềm tùy người nắn bóp. Chúng ta đợi đến Thanh Ngân chi chiến”
Hồng Liên nhìn Uyển Ngưng đứng bên cạnh nghe họ đấu võ mồm buồn cười hỏi:” Đệ xem trong đám con cháu thế gia đó ai mạnh nhất”
Uyển Ngưng cười hì hì đáp:” Liên tỷ tỷ, thực lực ta yếu kém không thể nhìn ra. Nhưng cảm thấy người bên Lâm gia kia có vẻ rất mạnh” Trong đầu nàng không ngừng xoay chuyển, nhìn hắn lạnh lùng như vậy, trong truyện tu tiên kiếp trước có nói những người như vậy rất nguy hiểm.
“Theo thông tin ta nhận được Lâm Hoành năm nay 16 hai tháng trước đã đột phá luyện thể bát cảnh, Lâm gia có được thiên tài này nắm chắc mười vị trí đầu chi chiến. Nhưng, Triệu gia này mới chính là ngọa hổ, Triệu Bắc cũng bước chân vào bát cảnh, hắn nhỏ hơn Lâm Hoành một tuổi”
Thế mà bị mình đoán trúng, tiểu thuyết tu tiên mãi đỉnh. Uyển Ngưng không ngừng hò hét trong lòng
Hồng Liên dừng lại một chút ý vị thâm trường nhìn nàng:” Không biết năm nay chi chiến có đầu hắc mã nào không? Nếu có hẳn rất thú vị a”
“Ha ha, Hồng Liên tỷ tỷ đang nói về gì a? Hắc mã, ngựa ô sao? Ta cũng chưa nhìn thấy chúng bao giờ”
Hồng Liên cười đến phong tình vạn chủng:” Đệ đệ thật thú vị. Chúng ta chuẩn bị mở ra cấm chế thôi”. Nói rồi Hồng Liên đi đến chỗ Lão Lục
Phù, Uyển Ngưng thở phào, có chút đắc ý giả ngu thì ai lại nàng chứ. Nhưng cảm giác bị nhìn thấu thật không tốt lắm. Rốt cuộc sao vị Hồng Liên kia lại chú ý nàng.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương