Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 27



Khó có được một hôm tâm tình cả hai người đều tốt, hai chị em quyết định cùng nhau chuẩn bị cơm chiều. Làm xong không bao lâu thì Viên Giang Hà cũng đã tan tầm về nhà. Trên tay anh ngoài trừ tập công văn còn có thêm một hộp bánh anh đào mua ở cửa hàng bánh kẹo. Bánh anh đào này còn có mè, vừa giòn vừa thơm, loại bánh này thường được mua cho mấy đứa trẻ ăn.

“Minh Minh, nhìn xem dượng mang cho con món gì ngon nè?”

Kiều Minh không biết bánh anh đào, hình như trước kia nhóc đã ăn qua một lần, nhưng không ai nói cho nhóc biết đây là bánh gì.

Cậu nhóc ngoan ngoãn lắc đầu, Viên Giang Hà ôn nhu xoa đầu Kiều Minh, “Là bánh anh đào, ăn rất ngon.”

Kiều Hoa dọn chén đũa xong, cười nói: “Minh Minh, mau cảm ơn dượng.”

“Cảm ơn dượng ~”

Thanh âm của Kiều Minh mềm mại lại ngọt ngào, Viên Giang Hà kết hôn ba năm không có con, nghe giọng nói của Kiều Minh, trái tim không khỏi ngứa ngáy.

Nếu về sau vợ chồng anh có con, nhất định phải có một đứa bé đáng yêu ngoan ngoãn như Kiều Minh, lúc đó anh có c.h.ế.t cũng không tiếc a!

Nghe nói việc kết hôn của Kiều Hoa đã được xác định, Viên Giang Hà không khỏi cao hứng, anh đến của hàng mua một bình rượu nữ nhi hồng. Sau này Kiều Hoa kết hôn anh không thể uống, hôm nay là ngày vui vẻ, anh nhất định phải uống cho đã.

Bốn người cùng nhau ngồi xuống, Viên Giang Hà phát hiện, những món ăn trên bàn thoạt nhìn không giống như vợ anh nấu.

Vừa hỏi, quả nhiên ~

Kiều Hoa tủm tỉm mà nói: “Cơm chiều hôm nay là do em nấu, chị hai giúp em lặt vặt, hai người mau nếm thử đi, cũng không biết có hợp vị anh chị không nữa?”

Rau hẹ là sáng nay cô mới mua, còn xanh mơn mởn. Cô mua xong thì để ở chỗ mát giữ cho rau tươi. Còn thịt heo là mua hôm qua, trong nhà không thường xuyên ăn thịt, một cân thịt heo mùa đông có thể ăn đến ba bốn lần, đây là đã coi như xa xỉ.

Rau hẹ rửa sạch cắt khúc rồi trộn với thịt heo băm tỏi làm nhân sủi cảo. Gói sủi cảo xong thì đem chiên với mỡ heo. Vừa giòn vừa nóng, ngon đến mức hận không thể nuốt luôn đầu lưỡi.

Lại ăn kèm với cơm trộn khoai tây cà tím, hương vị kia phải nói là số dách. Hơn nữa vì có bỏ mỡ heo nên cà tím ăn càng ngon hơn. Phải nói bữa ăn này quá là ngon!

Kiều Yên có chút ngoài ý muốn, cảm giác em gái mình rất khác trong trí nhớ, biến hóa cũng quá lớn rồi, không chỉ ăn nói tốt hơn mà tay nghề cũng tiến bộ không ít.

“Tay nghề không tồi a, em học khi nào? Em học từ mẹ sao?”

Tay nghề này có chút giống tay nghề của mẹ Kiều. Trước đây, trình độ nấu ăn của Kiều Yên không tốt lắm, sau này lên thành phố tự nấu ăn mới dần tốt lên. Kiều Hoa đây là bị làm sao? Trước đây ở nông thôn mẹ Kiều không cho phép Kiều Hoa xuống bếp, nói cái gì mà hít khói dầu sẽ trở thành bà thím già nên mọi chuyện đều ném cho Kiều Yên làm.

Vẻ mặt Kiều Hoa thản nhiên, nói dối không hề chớp mắt, “Cũng không tính là như vậy, em đây nhìn mẹ rồi tự học.”

“Em được lắm, bản lĩnh không nhỏ, tự học thành tài.” Kiều Yên đương nhiên cũng không hoài nghi.

Viên Giang Hà cũng khen không dứt miệng, “Không tồi, so với chị em làm còn ngon hơn.”

“Ăn ngon là được, em còn sợ hai người không thích.”

“Nhìn em nói kìa.” Kiều Yên cười cười, “Thịt cùng đồ ăn quý như vậy, sao có thể không thích.”

Người lớn vừa ăn vừa trò chuyện, hạt đậu nhỏ Minh Minh vui vẻ ăn cơm, bầu không khí rất hòa thuận.

Nói chuyện phiếm đương nhiên không thoát khỏi nhắc đến việc chung thân đại sự của Kiều Hoa.

“Kiều Hoa, lần này em có nghiêm túc không? Đừng có mấy ngày rồi cùng người ta chia tay.”

“Sẽ không, trước đây em qua loa, nhưng lần này em đã chắc chắn,”

“Lần này chỉ mới gặp mặt một lần, còn chỗ Vương Bân quen lâu hơn, rốt cuộc cái nào mới qua loa?” Kiều Yên liếc mắt nhìn cô một cái.

Kiều Hoa bị nói đến á khẩu, cô ngượng ngùng cười, “Dù sao lần này em rất nghiêm túc.”

Chủ yếu là cô muốn nhanh chóng dọn ra, tiếp tục kéo dài thêm một tháng nữa thì thật có lỗi với anh rể.

Viên Giang Hà gật đầu, anh bưng ly rượu lên uống một ngụm, “Nếu đã quyết định thì cuối tuần này dẫn cậu ấy về đi để anh cùng chị em nhìn một chút.”

“Được.”

“Em liền đáp ứng rồi? Em không hỏi xem cậu ấy có đồng ý không?” Kiều Yên liếc cô thêm lần nữa.

Kiều Hoa tỏ vẻ không sao, nhún nhún vai, “Từ Sơn Tùng chắc là rảnh, anh ấy không đi làm, thời gian có thể linh động được.”

“Cái này không được, ngày mai em hỏi cậu ấy đi. Ai đời lại tự ra quyết định kiểu này. Thật là muốn kí đầu em một cái!”

“Chị, chị đừng nói vậy a.” Kiều Hoa sợ hãi.

Chương trước Chương tiếp