Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn
Chương 3
Vương Bân không hiểu, trước đây Kiều Hoa lúc nào cũng vâng vâng dạ dạ với anh ta, là một con thỏ nhỏ đáng yêu, bây giờ lại bị cái gì k1ch thích mà như pháo nổ thế này?
Kiều Hoa lúc nãy phảng phất không phải là Kiều Hoa mà anh ta quen biết.
Nhưng bất luận cho dù anh ta cố gắng đánh giá muốn tìm ra chỗ nào không thích hợp, thì Kiều Hoa vẫn chính là Kiều Hoa. Cô vẫn thướt tha, xinh đẹp, đôi mắt vẫn sinh động, đẹp đến mức diễm lệ, chỉ cần ai nhìn cô một cái trong lòng liền nhớ mãi không quên.
Nữ nhân mềm yếu như vậy, sao rơi xuống nước, tính tình liền quay ngoắt 180 độ vậy?
Không khí dần căng thẳng, hai người nháo quá lớn dẫn đến thu hút ánh mắt của các công nhân trong xưởng. Bởi vì có quá nhiều người nhìn, nên Vương Bân không thể phát tác, gương mặt anh ta vặn vẹo, bày ra bộ dạng uy hiếp. Nhưng cố tình Kiều Hoa không phải là Kiều Hoa trước đây, cô vẫn bày ra thái độ cường ngạnh mà nhìn Vương Bân.
Thấy Vương Bân nhất quyết phải làm đến cùng, Kiều Hoa cố ý nói lớn: “Mấy ngày trước tôi bị ai đẩy mà rơi xuống nước? Anh còn không biết cái hồ này sâu thế nào đâu! Vốn dĩ cho rằng chúng ta hảo tụ hảo tán tôi không thèm truy cứu trách nhiệm với anh, anh thì hay rồi, còn muốn dở trò lưu manh? Anh muốn vô đồn ngồi uống trà với cảnh sát phải không?”
Thời đại này, lưu manh chính là một tội lớn, nếu nghiêm trọng thì có thể bị tử hình như chơi, chính vì vậy, Vương Bân nào dám mang cái tội này trên lưng.
Trong lòng run rẩy, ánh mắt ầm trầm mà nhìn cô. Anh ta còn có thể nói cái gì, vốn dĩ chuyện này là anh ta đuối lý, nói không chừng nữ nhân này điên lên có thể đem anh ta vào đồn công an thiệt đây!
Làm sao Vương Bân dám mang tiền đồ của mình ra đùa giỡn…
Chính là, con mẹ nó, anh ta nghẹn khuất a, Vương Bân anh đây sao có thể để cho nữ nhân tùy ý trêu đùa?
Không nghĩ ra cách, anh ta cắn chặt răng, trong mắt đầy tơ máu, lộ ra bộ dạng uy hiếp, còn cố ý đè thấp âm thanh, miễn bàn có bao nhiêu buồn cười.
“Kiều Hoa, chúng ta làm gì có chuyện hảo tụ hảo tán, nếu cô muốn như thế, có bản lĩnh như thế, thì đừng làm ở đây nữa!”
Kiều Hoa đang đau đầu tìm lý do từ chức, vừa vặn, Vương Bân tự cho cô một bậc thang để đi xuống.
Cô hung hăng cởi tạp dề ra, ném vào mặt Vương Bân, vỗ vỗ hai bàn tay vào nhau để phủi bụi, tiêu sai rời đi: “Không làm thì không làm!”
==================
Hơi nước dùng để nấu kén tràn ngập khắp phân xưởng, những nữ công nhân chân tay lanh lẹ mà đem những sợi tơ cuốn lại thành cây tơ trắng tinh, cuốn xong một cây tơ thì thuần thúc dùng răng cưa cắt đứt tơ tằm. Những nữ công nhân này quen việc đến mức có thể vừa làm vừa buôn chuyện. “Cãi nhau?”
“Hình như là.”
“Hai người bọn họ nháo chuyện gì?”
“Ai ai, ra rồi kìa, cô ta ra rồi kìa!”
Ánh mắt mọi người đều nhìn qua phòng nhân sự.
“Nha, sao cô ta đạp cửa bỏ đi, thật sự từ chức rồi?”
Có một nữ công nhân không ngồi yên nổi, chạy theo hướng Kiều Hoa rời đi, không quá hai phút liền chạy về.
“Đi rồi! Tôi thấy cô ta ra khỏi xưởng rồi!”
“Nha! Thật không tin được!”
“Tôi nghe nói là cô ta dựa vào quan hệ với Vương Bân mới được tiến vào, sao có thể bỏ đi được?”
“Không chỉ từ chức đâu, cô ta còn cho Vương Bân một bạt tai đó! Cô xem, mặt anh ta bây giờ còn sưng như heo kìa, từ từ để tôi cười cái đã, ha ha….”
“Ai, các cô hồi nãy không nghe cô ta nói gì sao? Cô ta nói Vương Bân dở trò lưu manh! Không phải hai người này đang trong giai đoạn tìm hiểu để tiến đến hôn nhân sao?”
“Ai mà biết, nói không chừng người nhà cô ta thấy mắt mũi Vương Bân xấu như vậy thì chê.”
Chỉ một chốc lát, chuyện của Kiều Hoa và Vương Bân trở thành đề tài bàn tán nóng hổi. Toàn phân xưởng đều đang bàn tán xôn xao về chuyện này.
Bất quá chuyện này chẳng có quan hệ gì với Kiều Hoa, bởi vì cô chỉ là làm thời vụ, nên trưởng phòng nhân sự hỏi cũng thèm hỏi, trực tiếp phê duyệt yêu cầu nghỉ việc của cô. Mặc dù công việc này Kiều Hoa không muốn làm nhưng có khối người khác muốn làm kia kìa.
Vương Bân vốn cho rằng Kiều Hoa chỉ đang diễn cho mình xem, anh ta liền đứng trước cửa chờ. Anh ta không ngờ tới, Kiều Hoa vào phòng nhân sự chưa đến 5 phút, khi đi ra đã không còn là công nhân của xưởng ươm.
Anh ta không tin mà vọt vào phòng nhân sự để hỏi. Sau khi nhận được câu trả lời của trưởng phòng nhân sự là Kiều Hoa thật sự từ chức, thì anh ta vội chạy ra đuổi theo, nhưng lúc này người đã đi khỏi.
Kiều Hoa lúc nãy phảng phất không phải là Kiều Hoa mà anh ta quen biết.
Nhưng bất luận cho dù anh ta cố gắng đánh giá muốn tìm ra chỗ nào không thích hợp, thì Kiều Hoa vẫn chính là Kiều Hoa. Cô vẫn thướt tha, xinh đẹp, đôi mắt vẫn sinh động, đẹp đến mức diễm lệ, chỉ cần ai nhìn cô một cái trong lòng liền nhớ mãi không quên.
Nữ nhân mềm yếu như vậy, sao rơi xuống nước, tính tình liền quay ngoắt 180 độ vậy?
Không khí dần căng thẳng, hai người nháo quá lớn dẫn đến thu hút ánh mắt của các công nhân trong xưởng. Bởi vì có quá nhiều người nhìn, nên Vương Bân không thể phát tác, gương mặt anh ta vặn vẹo, bày ra bộ dạng uy hiếp. Nhưng cố tình Kiều Hoa không phải là Kiều Hoa trước đây, cô vẫn bày ra thái độ cường ngạnh mà nhìn Vương Bân.
Thấy Vương Bân nhất quyết phải làm đến cùng, Kiều Hoa cố ý nói lớn: “Mấy ngày trước tôi bị ai đẩy mà rơi xuống nước? Anh còn không biết cái hồ này sâu thế nào đâu! Vốn dĩ cho rằng chúng ta hảo tụ hảo tán tôi không thèm truy cứu trách nhiệm với anh, anh thì hay rồi, còn muốn dở trò lưu manh? Anh muốn vô đồn ngồi uống trà với cảnh sát phải không?”
Thời đại này, lưu manh chính là một tội lớn, nếu nghiêm trọng thì có thể bị tử hình như chơi, chính vì vậy, Vương Bân nào dám mang cái tội này trên lưng.
Trong lòng run rẩy, ánh mắt ầm trầm mà nhìn cô. Anh ta còn có thể nói cái gì, vốn dĩ chuyện này là anh ta đuối lý, nói không chừng nữ nhân này điên lên có thể đem anh ta vào đồn công an thiệt đây!
Làm sao Vương Bân dám mang tiền đồ của mình ra đùa giỡn…
Chính là, con mẹ nó, anh ta nghẹn khuất a, Vương Bân anh đây sao có thể để cho nữ nhân tùy ý trêu đùa?
Không nghĩ ra cách, anh ta cắn chặt răng, trong mắt đầy tơ máu, lộ ra bộ dạng uy hiếp, còn cố ý đè thấp âm thanh, miễn bàn có bao nhiêu buồn cười.
“Kiều Hoa, chúng ta làm gì có chuyện hảo tụ hảo tán, nếu cô muốn như thế, có bản lĩnh như thế, thì đừng làm ở đây nữa!”
Kiều Hoa đang đau đầu tìm lý do từ chức, vừa vặn, Vương Bân tự cho cô một bậc thang để đi xuống.
Cô hung hăng cởi tạp dề ra, ném vào mặt Vương Bân, vỗ vỗ hai bàn tay vào nhau để phủi bụi, tiêu sai rời đi: “Không làm thì không làm!”
==================
Hơi nước dùng để nấu kén tràn ngập khắp phân xưởng, những nữ công nhân chân tay lanh lẹ mà đem những sợi tơ cuốn lại thành cây tơ trắng tinh, cuốn xong một cây tơ thì thuần thúc dùng răng cưa cắt đứt tơ tằm. Những nữ công nhân này quen việc đến mức có thể vừa làm vừa buôn chuyện. “Cãi nhau?”
“Hình như là.”
“Hai người bọn họ nháo chuyện gì?”
“Ai ai, ra rồi kìa, cô ta ra rồi kìa!”
Ánh mắt mọi người đều nhìn qua phòng nhân sự.
“Nha, sao cô ta đạp cửa bỏ đi, thật sự từ chức rồi?”
Có một nữ công nhân không ngồi yên nổi, chạy theo hướng Kiều Hoa rời đi, không quá hai phút liền chạy về.
“Đi rồi! Tôi thấy cô ta ra khỏi xưởng rồi!”
“Nha! Thật không tin được!”
“Tôi nghe nói là cô ta dựa vào quan hệ với Vương Bân mới được tiến vào, sao có thể bỏ đi được?”
“Không chỉ từ chức đâu, cô ta còn cho Vương Bân một bạt tai đó! Cô xem, mặt anh ta bây giờ còn sưng như heo kìa, từ từ để tôi cười cái đã, ha ha….”
“Ai, các cô hồi nãy không nghe cô ta nói gì sao? Cô ta nói Vương Bân dở trò lưu manh! Không phải hai người này đang trong giai đoạn tìm hiểu để tiến đến hôn nhân sao?”
“Ai mà biết, nói không chừng người nhà cô ta thấy mắt mũi Vương Bân xấu như vậy thì chê.”
Chỉ một chốc lát, chuyện của Kiều Hoa và Vương Bân trở thành đề tài bàn tán nóng hổi. Toàn phân xưởng đều đang bàn tán xôn xao về chuyện này.
Bất quá chuyện này chẳng có quan hệ gì với Kiều Hoa, bởi vì cô chỉ là làm thời vụ, nên trưởng phòng nhân sự hỏi cũng thèm hỏi, trực tiếp phê duyệt yêu cầu nghỉ việc của cô. Mặc dù công việc này Kiều Hoa không muốn làm nhưng có khối người khác muốn làm kia kìa.
Vương Bân vốn cho rằng Kiều Hoa chỉ đang diễn cho mình xem, anh ta liền đứng trước cửa chờ. Anh ta không ngờ tới, Kiều Hoa vào phòng nhân sự chưa đến 5 phút, khi đi ra đã không còn là công nhân của xưởng ươm.
Anh ta không tin mà vọt vào phòng nhân sự để hỏi. Sau khi nhận được câu trả lời của trưởng phòng nhân sự là Kiều Hoa thật sự từ chức, thì anh ta vội chạy ra đuổi theo, nhưng lúc này người đã đi khỏi.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương