Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn
Chương 30
Làm mẹ đương nhiên cô phải tấm gương tốt cho con trai, vì thế Kiều Hoa rời giường trước, chờ cô mặc xong quần áo chỉnh tề, vừa quay đầu lại, cậu nhóc cũng đã đứng dậy.
Cậu nhóc mặc đồ có chút lộn xộn, chân tay cũng luống ca luống cuống, như sợ rằng Kiều Hoa ném cậu xuống giường. Cậu nhóc vẫn chưa thể tự mình mặc quần áo hoàn chỉnh, chui đầu vào áo lông nhưng vẫn không tìm thấy cổ áo để chui ra. Cậu nhóc như con ruồi nhỏ mà đ.â.m loạn.
“Ngô ngô ~” Cậu nhóc kêu hai tiếng, ngồi bịch xuống đất.
Kiều Hoa nhìn con trai ngồi dưới đất không khách mà cười haha. Cô tiến lên giúp con trai bận áo lông. Cậu nhóc chui ra được, hít thở không khí, khuôn mặt nhỏ nghẹn đỏ ửng. Cậu nhóc thấy mẹ qua ôm cổ cô.
“Mẹ…”
“Đây, đến đây, mẹ dạy con bận áo.”
Kiều Hoa cầm tay con trai bày cậu nhóc cách bận đồ. Cậu nhóc xem cực kỳ nghiêm túc, đôi mắt tròn xoe. Làm xong bước nào cô liền hỏi cậu có hiểu không thì đầu nhỏ mềm mại gật đầu.
Sau khi dạy xong cô cũng không biết là con trai mình có hiểu hay không, cô chỉ biết là tìm mình bị con trai làm cho mềm nhũn.
Con trai cô moe quá đi mờ.
Mặc xong quần áo, cô để con trai đi rửa mặt còn mình thì tranh thủ quét nhà. Đồ ăn tối hôm qua vẫn còn, chỉ cần hâm lại là hai mẹ con có ngay bữa sáng phong phú.
Sau khi rửa mặt, bước tiếp theo chính là thoa kem dưỡng da.
Trước đây ở nông thôn, nguyên chủ cũng ít khi bôi kem dưỡng. Kiều gia không giàu có, quanh năm suốt tháng chỉ biết sống dựa vào công điểm mà sống. Trong nhà rất nghèo, miễn cưỡng lắm mới sống qua ngày, còn có chị gái đọc sách nên không đủ tiền mua kem. Hơn nữa, ở nông thôn không có thói quen bôi kem dưỡng, chính vì vậy bước này cũng bỏ qua.
Kiều Hoa còn tốt, cô còn trẻ, da dẻ nứt nẻ của mùa đông đến mùa xuân tự động mượt lại, mỗi năm đều như thế.
Sau khi lên thành phố, Kiều Yên đem kem của dưỡng của mình cho cô dùng. Cuối cùng, mùa đông năm nay da của hai mẹ con mới không bị nứt nẻ.
Thời buổi này, kem dưỡng da đối với những gia đình dân là một loại mỹ phẩm xa xỉ. Một hủ kem dưỡng da có thể đổi được một cân thịt! Hai người lớn cùng một đứa trẻ, nửa tháng dùng hết hủ, chị cô đến một câu tiếc cũng chưa từng than.
Kiều Hoa rất mong mình nhanh kiếm ra tiền để báo đáp Kiều Yên. Mùa đông ở phương nam thường ẩm ướt, mới bước qua mùa đông nửa tháng, nhưng gió thổi qua cổ thì lạnh thấu tận tim gan.
Đi bộ ngoài đường.
Cậu nhóc Kiều Minh ra sức rút vào lòng cô, đôi tay nhỏ mềm mại vòng qua cổ cô, rất ấm áp, ấm như miếng dán làm nóng, ấm áp dễ chịu.
Kiều Hoa dán mặt lên mặt con trai, nhẹ nhàng dặn dò cậu nhóc, “Đợi chút nữa gặp chú Từ con không được khóc nhè nhé.”
Đôi mắt cậu nhóc trong suốt, miệng dẩu lên, một bộ dáng rất kiên cường, “Không khóc.”
Kiều Hoa cười, hôn cậu một cái để khen thưởng, “Con trai mẹ thật ngoan.”
Cậu nhóc ngượng ngùng co rúm lại, đợi chốc lát mới nói: “Mẹ”
“Ân?”
Kiều Minh rối rắm, thật lâu sau cậu nhóc mới mở miệng, “Vì sao chú Từ muốn làm ba của con nha?”
Thằng nhóc này, vẫn còn nhớ đến chuyện này.
Dừng lại nửa phút, Kiều Hoa nghiêm túc trả lời: “Bởi vì chú Từ thích mẹ, mẹ cũng thích chú Từ. Mẹ cũng muốn gả cho chú, muốn cho Minh Minh một người ba.”
Tuy rằng Kiều Minh không biết vì sao mẹ mình đột nhiên nói thích chú Từ, cũng không biết vì sao chú Từ đột nhiên thích mẹ mình. Nhưng câu cuối cùng thì cậu hiểu, mẹ muốn cho nhóc một người ba ba….Nghe cũng không tồi.
“Là chú Từ thì vẫn là ba ba nha?”
Kiều Hoa chọc trán con trai, “Còn chưa có kết hôn đâu, bây giờ con vẫn kêu là chú đi, hoặc là con hỏi chú Từ xem chú ấy thích con gọi là chú hay gọi là ba ba.”
“Chú thích gọi là ba ba.” Cậu nhóc nói.
Kiều Hoa cười ra tiếng, “Cái này không nhất định, con hỏi chú ấy xem, hỏi một chút mới biết được.”
Kiều Minh không nói chuyện nữa, cũng không biết cậu nhóc đang nghĩ gì, chỉ ngoan ngoan ghé vào hõm vai mẹ gật gật đầu.
Cậu nhóc mặc đồ có chút lộn xộn, chân tay cũng luống ca luống cuống, như sợ rằng Kiều Hoa ném cậu xuống giường. Cậu nhóc vẫn chưa thể tự mình mặc quần áo hoàn chỉnh, chui đầu vào áo lông nhưng vẫn không tìm thấy cổ áo để chui ra. Cậu nhóc như con ruồi nhỏ mà đ.â.m loạn.
“Ngô ngô ~” Cậu nhóc kêu hai tiếng, ngồi bịch xuống đất.
Kiều Hoa nhìn con trai ngồi dưới đất không khách mà cười haha. Cô tiến lên giúp con trai bận áo lông. Cậu nhóc chui ra được, hít thở không khí, khuôn mặt nhỏ nghẹn đỏ ửng. Cậu nhóc thấy mẹ qua ôm cổ cô.
“Mẹ…”
“Đây, đến đây, mẹ dạy con bận áo.”
Kiều Hoa cầm tay con trai bày cậu nhóc cách bận đồ. Cậu nhóc xem cực kỳ nghiêm túc, đôi mắt tròn xoe. Làm xong bước nào cô liền hỏi cậu có hiểu không thì đầu nhỏ mềm mại gật đầu.
Sau khi dạy xong cô cũng không biết là con trai mình có hiểu hay không, cô chỉ biết là tìm mình bị con trai làm cho mềm nhũn.
Con trai cô moe quá đi mờ.
Mặc xong quần áo, cô để con trai đi rửa mặt còn mình thì tranh thủ quét nhà. Đồ ăn tối hôm qua vẫn còn, chỉ cần hâm lại là hai mẹ con có ngay bữa sáng phong phú.
Sau khi rửa mặt, bước tiếp theo chính là thoa kem dưỡng da.
Trước đây ở nông thôn, nguyên chủ cũng ít khi bôi kem dưỡng. Kiều gia không giàu có, quanh năm suốt tháng chỉ biết sống dựa vào công điểm mà sống. Trong nhà rất nghèo, miễn cưỡng lắm mới sống qua ngày, còn có chị gái đọc sách nên không đủ tiền mua kem. Hơn nữa, ở nông thôn không có thói quen bôi kem dưỡng, chính vì vậy bước này cũng bỏ qua.
Kiều Hoa còn tốt, cô còn trẻ, da dẻ nứt nẻ của mùa đông đến mùa xuân tự động mượt lại, mỗi năm đều như thế.
Sau khi lên thành phố, Kiều Yên đem kem của dưỡng của mình cho cô dùng. Cuối cùng, mùa đông năm nay da của hai mẹ con mới không bị nứt nẻ.
Thời buổi này, kem dưỡng da đối với những gia đình dân là một loại mỹ phẩm xa xỉ. Một hủ kem dưỡng da có thể đổi được một cân thịt! Hai người lớn cùng một đứa trẻ, nửa tháng dùng hết hủ, chị cô đến một câu tiếc cũng chưa từng than.
Kiều Hoa rất mong mình nhanh kiếm ra tiền để báo đáp Kiều Yên. Mùa đông ở phương nam thường ẩm ướt, mới bước qua mùa đông nửa tháng, nhưng gió thổi qua cổ thì lạnh thấu tận tim gan.
Đi bộ ngoài đường.
Cậu nhóc Kiều Minh ra sức rút vào lòng cô, đôi tay nhỏ mềm mại vòng qua cổ cô, rất ấm áp, ấm như miếng dán làm nóng, ấm áp dễ chịu.
Kiều Hoa dán mặt lên mặt con trai, nhẹ nhàng dặn dò cậu nhóc, “Đợi chút nữa gặp chú Từ con không được khóc nhè nhé.”
Đôi mắt cậu nhóc trong suốt, miệng dẩu lên, một bộ dáng rất kiên cường, “Không khóc.”
Kiều Hoa cười, hôn cậu một cái để khen thưởng, “Con trai mẹ thật ngoan.”
Cậu nhóc ngượng ngùng co rúm lại, đợi chốc lát mới nói: “Mẹ”
“Ân?”
Kiều Minh rối rắm, thật lâu sau cậu nhóc mới mở miệng, “Vì sao chú Từ muốn làm ba của con nha?”
Thằng nhóc này, vẫn còn nhớ đến chuyện này.
Dừng lại nửa phút, Kiều Hoa nghiêm túc trả lời: “Bởi vì chú Từ thích mẹ, mẹ cũng thích chú Từ. Mẹ cũng muốn gả cho chú, muốn cho Minh Minh một người ba.”
Tuy rằng Kiều Minh không biết vì sao mẹ mình đột nhiên nói thích chú Từ, cũng không biết vì sao chú Từ đột nhiên thích mẹ mình. Nhưng câu cuối cùng thì cậu hiểu, mẹ muốn cho nhóc một người ba ba….Nghe cũng không tồi.
“Là chú Từ thì vẫn là ba ba nha?”
Kiều Hoa chọc trán con trai, “Còn chưa có kết hôn đâu, bây giờ con vẫn kêu là chú đi, hoặc là con hỏi chú Từ xem chú ấy thích con gọi là chú hay gọi là ba ba.”
“Chú thích gọi là ba ba.” Cậu nhóc nói.
Kiều Hoa cười ra tiếng, “Cái này không nhất định, con hỏi chú ấy xem, hỏi một chút mới biết được.”
Kiều Minh không nói chuyện nữa, cũng không biết cậu nhóc đang nghĩ gì, chỉ ngoan ngoan ghé vào hõm vai mẹ gật gật đầu.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương