Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn
Chương 35
Trời hôm nay rất tốt, ánh mắt trời nhàn nhạt soi xuống mặt đất. Thành phố cũng nhộn nhịp hẳn lên. Cửa hàng bán đồ ăn đã dọn quán ra bán, nồi hoàng thánh sôi ùng ục làm đường phố càng thêm náo nhiệt, mùi thơm của bánh chiên cách mấy chục mét cũng có thể ngửi thấy được.
Lần đầu tiên Kiều Hoa có cảm giác, ngồi xe đạp ngắm cảnh so với ngồi ô tô còn thú vị hơn.
“Minh Minh giống như không sợ anh.” Từ Sơn Tùng nhớ lại khi nãy, cậu nhóc Kiều Minh không kháng cự tiếp xúc với anh, đi đường cũng cảm thấy thoải mái.
Kiều Hoa rũ mắt nhìn con trai nhà mình, cô nghẹn cười, “Bời vì hôm qua tôi nói với thằng bé một bí mật.”
Từ Sơn Tùng hơi quay đầu, hiếu kỳ hỏi: “Bí mật gì?”
Kiều Hoa nhích đầu đến gần anh, Từ Sơn Tùng cũng phối hợp mà nghiêng ra sau một chút. Anh thả chậm tốc độ đạp xe, hơn nữa, thời buổi này trên đường xe cộ không nhiều, nên cũng không cần lo lắng nguy hiểm.
“Tôi nói, nếu chú Từ không đối tốt với chúng ta, hai mẹ con liền đem anh đá đi!”
Từ Sơn Tùng sửng sốt một chút, sau đó anh cười to, “Được, phương pháp này rất tốt!”
Phương pháp giáo dục con cái của Kiều Hoa làm cho Từ Sơn Tùng không ngờ tới, anh cũng không cho đây là dạy hư đứa nhỏ. Ngược lại, anh còn cảm thấy thú vị, thậm chí anh rất tán đồng với cách dạy này.
Nếu đổi lại là người mẹ khác, có khả năng sẽ nói với đứa nhỏ: “Đừng sợ chú Từ, chú Từ là người tốt.”
Nhưng thật ra cách nói này rất không phù hợp. Sau khi áp dụng cách này, đứa nhỏ tuy ở ngoài không còn biểu lộ sự sợ hãi nhưng trên thực tế sau bên trong vẫn là sự kháng cự, bởi vì người lớn không cho đứa trẻ được cảm giác an toàn.
Nếu một mực dạy chúng rằng “chú Từ là người tốt” thì chỉ thêm áp đặt suy nghĩ của mình cho đứa trẻ. Không bằng như Kiều Hoa, cô đưa cho con trai một cái giả thiết, nếu như chú Từ không đối tốt với bọn họ vậy thì sẽ áp dụng biện pháp gì, nói cho cậu nhóc cách giải quyết vấn đề.
Đứa nhỏ lớn lên trong gia đình đơn thân vốn dĩ đã nhạy cảm, mục đích xây dựng một gia đình mới để làm gì? Đương nhiên là để cho đứa bé có cảm giác an toàn. Đừng nhìn Kiều Minh còn nhỏ, mà cho rằng cậu không biết không cảm nhận được. Thật ra cái gì cậu nhóc cũng cảm nhận được, tuy không nói nhưng sẽ bộc lộ cảm nhận của mình bằng cách khác. Tính cách đã ăn và xương cốt thì không có gì thay đổi được.
Cho nên, cách giáo dục con trai của Kiều Hoa thật sự rất tiến bộ.
“Nếu anh đối xử với hai người không tốt, cứ trực tiếp đá anh ra, bảo đảm không đá lại!” Phụt ~
Kiều Hoa không nhịn được cười, bỗng nhiên cô phát hiện, Từ Sơn Tùng còn rất hài hước. Cô nau chóng vỗ vỗ bả vai con trai.
“Minh Minh có nghe thấy không?”
Cậu nhóc gật đầu, có chút ngượng ngùng mở miệng.
“Chú, chú thật sự không đá lại sao?” Kiều Minh cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn anh. Bất quá, gương mặt tròn tròn, cái trán bóng bóng, quá thật có chút ngốc nghếch.
Từ Sơn Tùng quay đầu lại nhìn, vừa lúc đối diện với cặp mắt to tròn của cậu nhóc, tim anh cũng mềm nhũn.
“Đúng vậy, tuyệt đối không đánh trả.”
Tâm tình Kiều Minh rõ ràng là vui vẻ hơn một chút, cũng nhẹ nhàng đáp lại anh, “Cháu cũng không đánh chú.”
Một câu nói làm cho hai người lớn cười không ngừng. Xe đạp cũng có chút xiên xiên vẹo vẹo, biểu lộ rằng người lái nó vì cười quá độ mà tay lái không vững lắm.
Hai lớn một nhỏ vừa đi vừa cười nói không ngừng, rất nhanh chóng, xe đạp cua một vòng rẽ vào con đường lớn khác.
“Kiều Minh đúng là một bạn nhỏ lễ phép, chú thật sự rất vui vẻ khi có thể làm ba ba của cháu.”
Kiều Minh từ nhỏ đã lớn ở nông thôn nghèo nàn lạc hậu, chỗ nào gặp qua người đàn ông lễ phép như Từ Sơn Tùng. Tay cậu nhóc khẩn trương mà mồ hôi rơi thành một đoàn.
Im lặng một lát, cậu nhóc đột nhiên mở miệng, “Cảm ơn chú.”
Đừng nói là Từ Sơn Tùng, đến cả người làm mẹ như Kiều Hoa cũng không thể đoán được Kiều Minh sẽ nói câu này.
Hạnh phúc, thật sự rất hạnh phúc!
Lần đầu tiên Kiều Hoa có cảm giác, ngồi xe đạp ngắm cảnh so với ngồi ô tô còn thú vị hơn.
“Minh Minh giống như không sợ anh.” Từ Sơn Tùng nhớ lại khi nãy, cậu nhóc Kiều Minh không kháng cự tiếp xúc với anh, đi đường cũng cảm thấy thoải mái.
Kiều Hoa rũ mắt nhìn con trai nhà mình, cô nghẹn cười, “Bời vì hôm qua tôi nói với thằng bé một bí mật.”
Từ Sơn Tùng hơi quay đầu, hiếu kỳ hỏi: “Bí mật gì?”
Kiều Hoa nhích đầu đến gần anh, Từ Sơn Tùng cũng phối hợp mà nghiêng ra sau một chút. Anh thả chậm tốc độ đạp xe, hơn nữa, thời buổi này trên đường xe cộ không nhiều, nên cũng không cần lo lắng nguy hiểm.
“Tôi nói, nếu chú Từ không đối tốt với chúng ta, hai mẹ con liền đem anh đá đi!”
Từ Sơn Tùng sửng sốt một chút, sau đó anh cười to, “Được, phương pháp này rất tốt!”
Phương pháp giáo dục con cái của Kiều Hoa làm cho Từ Sơn Tùng không ngờ tới, anh cũng không cho đây là dạy hư đứa nhỏ. Ngược lại, anh còn cảm thấy thú vị, thậm chí anh rất tán đồng với cách dạy này.
Nếu đổi lại là người mẹ khác, có khả năng sẽ nói với đứa nhỏ: “Đừng sợ chú Từ, chú Từ là người tốt.”
Nhưng thật ra cách nói này rất không phù hợp. Sau khi áp dụng cách này, đứa nhỏ tuy ở ngoài không còn biểu lộ sự sợ hãi nhưng trên thực tế sau bên trong vẫn là sự kháng cự, bởi vì người lớn không cho đứa trẻ được cảm giác an toàn.
Nếu một mực dạy chúng rằng “chú Từ là người tốt” thì chỉ thêm áp đặt suy nghĩ của mình cho đứa trẻ. Không bằng như Kiều Hoa, cô đưa cho con trai một cái giả thiết, nếu như chú Từ không đối tốt với bọn họ vậy thì sẽ áp dụng biện pháp gì, nói cho cậu nhóc cách giải quyết vấn đề.
Đứa nhỏ lớn lên trong gia đình đơn thân vốn dĩ đã nhạy cảm, mục đích xây dựng một gia đình mới để làm gì? Đương nhiên là để cho đứa bé có cảm giác an toàn. Đừng nhìn Kiều Minh còn nhỏ, mà cho rằng cậu không biết không cảm nhận được. Thật ra cái gì cậu nhóc cũng cảm nhận được, tuy không nói nhưng sẽ bộc lộ cảm nhận của mình bằng cách khác. Tính cách đã ăn và xương cốt thì không có gì thay đổi được.
Cho nên, cách giáo dục con trai của Kiều Hoa thật sự rất tiến bộ.
“Nếu anh đối xử với hai người không tốt, cứ trực tiếp đá anh ra, bảo đảm không đá lại!” Phụt ~
Kiều Hoa không nhịn được cười, bỗng nhiên cô phát hiện, Từ Sơn Tùng còn rất hài hước. Cô nau chóng vỗ vỗ bả vai con trai.
“Minh Minh có nghe thấy không?”
Cậu nhóc gật đầu, có chút ngượng ngùng mở miệng.
“Chú, chú thật sự không đá lại sao?” Kiều Minh cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn anh. Bất quá, gương mặt tròn tròn, cái trán bóng bóng, quá thật có chút ngốc nghếch.
Từ Sơn Tùng quay đầu lại nhìn, vừa lúc đối diện với cặp mắt to tròn của cậu nhóc, tim anh cũng mềm nhũn.
“Đúng vậy, tuyệt đối không đánh trả.”
Tâm tình Kiều Minh rõ ràng là vui vẻ hơn một chút, cũng nhẹ nhàng đáp lại anh, “Cháu cũng không đánh chú.”
Một câu nói làm cho hai người lớn cười không ngừng. Xe đạp cũng có chút xiên xiên vẹo vẹo, biểu lộ rằng người lái nó vì cười quá độ mà tay lái không vững lắm.
Hai lớn một nhỏ vừa đi vừa cười nói không ngừng, rất nhanh chóng, xe đạp cua một vòng rẽ vào con đường lớn khác.
“Kiều Minh đúng là một bạn nhỏ lễ phép, chú thật sự rất vui vẻ khi có thể làm ba ba của cháu.”
Kiều Minh từ nhỏ đã lớn ở nông thôn nghèo nàn lạc hậu, chỗ nào gặp qua người đàn ông lễ phép như Từ Sơn Tùng. Tay cậu nhóc khẩn trương mà mồ hôi rơi thành một đoàn.
Im lặng một lát, cậu nhóc đột nhiên mở miệng, “Cảm ơn chú.”
Đừng nói là Từ Sơn Tùng, đến cả người làm mẹ như Kiều Hoa cũng không thể đoán được Kiều Minh sẽ nói câu này.
Hạnh phúc, thật sự rất hạnh phúc!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương