Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 453



Trâu Hoa Anh tốt nghiệp cấp hai, trình độ văn hóa không cao, cái danh cổ đông cô ta nghe cũng không hiểu, chỉ biết rồi để đó thôi.

“Nếu như Trâu Hoa Anh muốn an ổn sống với Lý Hồng Quân thì Hồng Quân có bỏ nhiều tiền sính lễ hơn để cho cô ta cũng không phải không được nhưng nếu bảo bỏ tiền ra mua nhà thì đừng có nằm mơ. Không chịu thì chia tay, bảo cô ta tìm người nào chịu mua nhà cho em trai cô ta mà lấy.”

“Nhưng….Trừ bỏ Lý Hồng Quân, chỉ sợ toàn bộ Lê An này không còn có nam nhân nào giống anh ấy, đa phần mấy đồng chí nam đều kết hôn lúc còn trẻ!” Những đồng chí nam hơi có tiền đa phần đều là đàn ông trung niên và họ đều là những người có gia đình.

Lấy điều kiện của Lý Hồng Quân hiện tại, so với Từ Sơn Tùng bốn năm trước còn tốt hơn nhiều. Như vậy còn không biết đủ, được một tấc lại muốn tiến một thước, nói thật, Trâu Hoa Anh không xứng.

Nói xong, Kiều Hoa hỏi chồng mình, “Em nói như vậy, anh có thể nói lại được không?”

Từ Sơn Tùng quyết đoán gật đầu, “Anh đương nhiên có thể truyền lại được, nhưng không biết Hồng Quân có tiếp thu không!

“Hừ! Hồng Quân không chịu thì con như nãy giờ em nói lời vô ích.”

Từ Sơn Tùng cười ra tiếng, nói: “Sẽ không đâu, ngày mai anh nói với Hồng Quân.”

“ Ân, đến lúc đó lại nói sau. Hiện tại chúng ta cũng không biết Hồng Quân nghĩ gì, chuyện của người khác không liên quan đến chúng ta. Nhưng nhớ nói Lý Hồng Quân chú ý một chút, đừng để cho ba mẹ Trâu Hoa Anh ảnh hưởng đến Tử Tinh Đình và xưởng An Tiếu của chúng ta.”

“Được.”

Nói xong, hai người lại ôm nhau nói mấy lời vô nghĩa một lát sau đó Từ Sơn Tùng mới xoay người đi tắm. Kiều Hoa lấy cuốn sách trong tay Kiều Minh, chuẩn bị kể chuyện xưa cho hai bảo bối nhà mình.

Kiều Hoa vừa có động tác, Kiều Minh lập tức vứt em gái của mình, xoay người chui vào lòng của mẹ, thoải mái mà vặn vẹo cái mông, điều chỉnh dáng ngồi của mình.

Kiều Hoa vừa định hỏi cậu nhóc sao vứt em thì thấy Kiều Minh vỗ tay, ý bảo em gái bò qua chỗ cậu nhóc.

Thì ra là muốn ngồi như vậy!

Trong lòng cô ôm con trai, con trai lại ôm con gái, từ lớn đến nhỏ ngay ngắn ôm nhau. Kiểu ôm mới lạ này làm cho Tiếu Tiếu vừa tò mò vừa thích thú, cô nhóc cười khanh khách mừng rõ, tay nhỏ không ngừng vỗ, còn muốn ngửa đầu lên, dùng tư thế này vừa nhìn mẹ vừa nhìn anh trai. Cực kỳ thú vị.

“Mẹ ơi, mẹ với ba ba nói chuyện phiếm lâu như vậy là nói chuyện của chú Hồng Quân sao?” Vừa cào cào tóc em gái, Kiều Minh hỏi.

Kiều Hoa gật đầu, vén lại mái tóc lộn xộn của con trai. Tóc mái dài rồi, nên cắt.

“Đúng thế, làm sao vậy?”

Cậu nhóc lắc đầu, “Không sao cả, con nghe mẹ nói chú Hồng Quân muốn cưới chị Hoa Anh. Kết hôn là giống ba ba với mẹ, ở cùng một nhà rồi sinh bảo bảo hả mẹ?”

Nhóc con này, còn biết cả kết hôn.

Kiều Hoa: “Đúng vậy, cùng chung sống dưới một mái nhà. Nhưng mà hiện tại chưa chắc là như vậy, mẹ cũng không biết hai người họ có cưới nhau không nữa.”

Kiều Minh: “Nga.”

Kiều Hoa nghiêng đầu nhìn con trai, “Làm sao vậy, con hỏi cái này làm gì? Con thấy hứng thú với chuyện của chú Hồng Quân?” Kiều Minh vẫn lắc đầu, “Không phải ạ, con cảm thấy chị Hoa Anh tốt, nhưng mà, chú Hồng Quân còn chưa có tiền sửa nhà thế mà phải mua nhà cho em trai chị Hoa Anh!”

Kiều Hoa sửa lại lời con trai cho đúng, “Là trang hoàng nhà cửa, không phải sửa nhà.”

“Nga, chú Hồng Quân còn chưa có tiền trang hoàng nhà ở, còn phải mua nhà cho em trai chị Hoa Anh sao? Phòng ở rất mắc, ba ba với mẹ tích cóp ba năm mới mua được.”

Nỗi vất vả của ba mẹ, Kiều Minh đều nhìn thấy, nhóc đều nhớ kỹ.

Kiều Hoa không khỏi cảm thán, “Đúng vậy, đến Minh Minh của chúng ta còn thấy quá mức, con nói xem, nhà bọn họ thiếu đạo đức biết bao nhiêu.”

Lại nói đến chuyện kết hôn không chỉ là chuyện giữa nam và nữ mà còn là chuyện của hai bên gia đình.

Có “ba mẹ vợ” ghê gớm như vậy, Kiều Hoa thật hy vọng Lý Hồng Quân và Trâu Hoa Anh có thể chua tay.

Tính cách của Trâu Hoa Anh không tồi, đối mặt với người lạ thì hay thẹn thùng, tính tình ôn nhu, theo Kiều Hoa thì cô ta không phải là mẫu người phản kháng ba mẹ mình, nếu kết hôn, nói không chừng sau này Lý Hồng Quân bị ba mẹ cô ta nháo tới gà bay chó sủa.

Bên Hồng Quân còn dễ, ba mẹ đều không ở đây, anh ta giống Từ Sơn Tùng đều xa quê vào Lê An lập nghiệp, cho nên ai gả cho Hồng Quân đều giống cô không sợ chuyện mẹ chồng nàng dâu.

“ Ân, đúng là ác độc, bọn họ thiếu đạo đức, đòi tiền mồ hôi nước mắt của chú Hồng Quân.”

“Nhóc con, con chỗ nào học được nhiều từ như vậy?” Kiều Hoa điểm lên mũi con trai, chóp mũi của cậu nhóc lạnh lạnh, phảng phất như chạm vào khối ngọc.

“Tiền một hôi nước mắt? Đó là chú Hồng Quân nói!” Kiều Minh cao hứng chỉ trần nhà.

Cũng không biết Hồng Quân nói mấy lời này với Kiều Minh khi nào.

Kiều Hoa buồn cười, hôn khuôn mặt nhỏ của con trai, ‘an, được, tiếp tục đọc sách nè, ba ba rất nhanh sẽ tắm xong, mẹ vào nhìn thử, hai đứa buồn ngủ chưa?”

Kiều Minh nhanh chóng đem em gái bò khỏi lòng mẹ, xua tay với Kiều Hoa: “Con chưa buồn ngủ, con đọc sách chút nữa, đợi lát nữa xem [Hồ Lô Biến].”

Một tập cũng không thể thiếu!

“Hơn nữa, lát nữa anh Gia Hào xuống đây coi với con.” Kiều Minh cao hứng nói, cậu nhóc rất vui vẻ chờ đợi.

Từ khi tới khu Nam Hồ, những bạn nhỏ trong viện không nhiều, hiện tại, Kiều Minh chỉ quen mỗi Lý Gia Hào, hai đứa tuổi tác không khác nhau mấy cho nên rất dễ thân.

“Hiện tại hai đứa là bạn tốt?” Kiều Hoa tò mò hỏi.

Minh Minh nghiêm túc nghĩ, đáp: ‘Dạ đúng ạ, là bạn tốt nha, chúng con còn hẹn sau này thi chung một trường cấp hai.”

Hẹn học cùng một trường cấp hai? Bây giờ mới học lớp mấy a?

Kiều Hoa buồn cười, “Được được được, vậy hai đứa cố gắng lên, tranh thủ đậu trường cấp hai tốt nhất Lê An, có được không?”

“Dạ được.”

Chương trước Chương tiếp