Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn
Chương 460
Tần Tiểu Mạn cố ý khoe khoang bộ dạng phong tình trước hai nam nhân, ở đây đều là người lớn, sao có thể không biết cô ta có ý đồ gì được?
Trong lòng càng thêm khẳng định, lần hợp tác này coi như không thành.
Nhưng cũng không thể xé rách mắt với tên họ Lâm kia, chỉ tiếc….nếu đổi một người phụ trách khác, nói không chừng đơn đặt hàng này sẽ thuận lợi ký kết.
Trên bàn cơm, nói mấy câu đứng đắn, rượu không lúc nào vơi đi.
Tần Tiểu Mạn chỉ rót rượu cho Từ Sơn Tùng và Lý Hồng Quân, cô ta không rót cho cấp trên mình, rõ ràng là muốn chuốc say hai người.
Đáng tiếc, kế hoạch tốt đó, nhưng hiện thực lại không được như ý….
Cuối buổi cơm, Lưu tổng say đến nằm ra bàn nhưng Từ Sơn Tùng vẫn không đổi sắc, chỉ là gương mặt hơi đỏ lên, tạo cảm giác như anh đã say.
Đôi mắt thâm thúy nhìn vào ánh đèn, mày cũng nhiều chặt, cố gắng giữ cho bản thân tỉnh táo nhất có thể.
Lý Hồng Quân thì không được như thế, anh ta uống máy chén đã gục, sau khi buổi cơm kết thúc, Từ Sơn Tùng còn phải đỡ anh ta ra cửa. Cả đường Lý Hồng Quân đều loạng choạng, đi đứng rất khó khăn.
Lý Hồng Quân xiêu xiêu vẹo vẹo dựa trên người Từ Sơn Tùng, miệng lẩm bẩm mấy câu không rõ, “ n…. n? Hoa Anh, chúng ta thương lượng, thương lượng….”
Từ Sơn Tùng: “.............”
Say rượu cũng kêu tên Trâu Hoa Anh, có phải là lâu ngày sinh tình?
Từ Sơn Tùng buồn bực.
Bên kia Tần Tiểu Mạn cũng đang đỡ sếp nhà mình đứng dậy, bọn họ lái xe đến đây, là một con xe nhập cũ. Cô ta ném Lưu tổng lên ghế sau, quay đầu lại, đi tới chỗ hai người Từ Sơn Tùng.
“Xưởng trưởng Từ, hai người có hơi khó về, hay để tôi đưa hai người về?”
Từ Sơn Tùng và Lý Hồng Quân đều đạp xe tới đây, để xe Lý Hồng Quân lại cũng không sao, nhưng vấn đề ở chỗ anh ta đã say quá rồi, ngồi cũng không vững, nói không chừng bị ngã xuống xe.
Vừa định nói để cô ta đưa Lý Hồng Quân về đại viện Đông Hoa, nhưng thấy bộ dạng say bất tỉnh nhân sự của anh ta, cuối cùng vẫn phải tự mình đưa về.
“Vậy xe đạp của tôi và Hồng Quân phải làm sao?”
Tần Tiểu Mạn câu môi, ngón tay chỉ vào sau xe, “Bỏ vào cốp xe.”
Từ Sơn Tùng nhíu này, chần chờ nói: “Nhét vừa sao?”
Tần Tiểu Mạn nhún vai, “Không sao cả, có thể nhét liền nhét.”
Cuối cùng hai nam nhân vẫn bị Tần Tiểu Mạn chờ đi. Ngồi ô tô thoải mái hơn xe đạp nhiều, bởi vì thời buổi này không có nhiều xe, một mình một đường, cũng không xóc nảy, chỉ ngẫu nhiên đổi lộ trình hơi nghiêng một chút. Tổng thể vẫn là thoải mái. Ghế dựa của ô tô làm bằng da, bên trong nồng nặc mùi nước hoa, Từ Sơn Tùng bị hun đến trầm cảm.
Anh quay đầy, hạ cửa xe xuống, đem mùi nước hoa tảng đi, anh cảm thấy mình như sống sót sau tai nạn.
Trên đường đi, Từ Sơn Tùng vẫn luôn chú ý đến thao tác lái xe của Tần Tiểu Mạn, thoạt nhìn cũng không khó lắm, có tay là lái được. Chỉ là có một vài thao tác anh nhìn không hiểu lắm, nhìn kỹ cũng không biết động tác đó có tác dụng gì, dù sao thì anh cũng chưa học qua lái xe.
Anh còn rảnh rỗi quan sát cấu tạo xe, cho dù anh cao một tám ngồi cũng không cảm thấy chật, ngược lại còn rộng, ước chừng để Minh Minh và tt ngồi sau đùa giỡn cũng không có vấn đề gì. Thoải mái đến độ làm anh muốn mua một chiếc ô tô.
“Xe này là xe công ty cấp sao?” Từ Sơn Tùng đột ngột mở miệng hỏi cô ta.
Tần Tiểu Mạn vẫn luôn muốn bắt chuyện với Từ Sơn Tùng nghe vậy, sửng sốt một chút, tiện đà cười nhạt, tâm tình rất sung sướng.
Cô ta “phong tình vạn chủng” vuốt tóc, làm mùi nước hoa tỏa ra nhiều hơn, mùi trong xe nồng nặc đến gay mũi.
Liếc nhìn nam nhân đang ngủ như c.h.ế.t ở ghế sau, Tần Tiểu Mạn cười cười, “Đúng vậy, làm gì có tiền mà tự mua.”
Từ Sơn Tùng hỏi: “Đại khái là bao nhiêu tiền vậy?”
Tần Tiểu Mạn: “Mười mấy hai mươi vạn đi, đây là xe nhập khẩu.”
Mắc như vậy? Xem ra anh còn phải nỗ lực nhiều hơn a.
Từ Sơn Tùng hỏi xong liền im lặng, Tần Tiểu Mạn nhịn không được tự tìm đề tài, “Sao vậy, xưởng trưởng Từ muốn mua? Xe nhập khẩu có chút mắc nhưng mà tôi có quen một xưởng trưởng bán xe trong nước. Nói không chừng….có thể lấy giá ưu đãi cho anh nga ~”
Nói xong, còn liếc mắt nhìn ra gương chiếu hậu, ai ngờ, Từ Sơn Tùng không thèm nhìn gương.
“Không cần, tạm thời không định mua xe.” Vợ anh bảo phải để tiền mua nhà rồi chờ tăng giá.
“Vậy anh hỏi làm gì a?” Tần Tiểu Mạn khó hiểu hỏi.
Từ Sơn Tùng: “Tò mò.”
Tần Tiểu Mạn: “.............”
Trầm mặc trong chốc lát, trong xe lặng ngắt như tờ, Tần Tiểu Mạn tiếp tục hỏi: “Hơn nữa tôi cũng tò mò về vợ của xưởng trưởng Từ….Đến bây giờ còn chưa gặp đâu, không phải cô ấy là trưởng phòng thiết kế hả? Sao đến bây giờ tôi vẫn chưa thấy cô ấy?”
Nhắc tới Kiều Hoa, khó có được Từ Sơn Tùng lộ ra thần sắc nhu hòa, “Cô ấy không tới, bình thường ở nhà vẽ hoặc thiết kế.”
Chính mình làm chủ, muốn làm ở đâu thì làm miễn sao không chậm trễ chính sự là được.
Từ Sơn Tùng còn định sau này kiếm được nhiều tiền hơn, mua một căn nhà lớn hơn, để một phòng làm thư phòng, sau này vợ chồng họ có vẽ hay tính toán sổ sách thì cũng không cần dùng bàn cơm.
“Nga ~ Như vậy thật tốt. Ở trong nhà làm việc rất thoải mái, phải là vợ xưởng trưởng mới có loại đãi ngộ này.” Lời nói giống như là hâm mộ, nhưng ngữ khí thì không giống vậy.
Chua lòm.
Trong lòng càng thêm khẳng định, lần hợp tác này coi như không thành.
Nhưng cũng không thể xé rách mắt với tên họ Lâm kia, chỉ tiếc….nếu đổi một người phụ trách khác, nói không chừng đơn đặt hàng này sẽ thuận lợi ký kết.
Trên bàn cơm, nói mấy câu đứng đắn, rượu không lúc nào vơi đi.
Tần Tiểu Mạn chỉ rót rượu cho Từ Sơn Tùng và Lý Hồng Quân, cô ta không rót cho cấp trên mình, rõ ràng là muốn chuốc say hai người.
Đáng tiếc, kế hoạch tốt đó, nhưng hiện thực lại không được như ý….
Cuối buổi cơm, Lưu tổng say đến nằm ra bàn nhưng Từ Sơn Tùng vẫn không đổi sắc, chỉ là gương mặt hơi đỏ lên, tạo cảm giác như anh đã say.
Đôi mắt thâm thúy nhìn vào ánh đèn, mày cũng nhiều chặt, cố gắng giữ cho bản thân tỉnh táo nhất có thể.
Lý Hồng Quân thì không được như thế, anh ta uống máy chén đã gục, sau khi buổi cơm kết thúc, Từ Sơn Tùng còn phải đỡ anh ta ra cửa. Cả đường Lý Hồng Quân đều loạng choạng, đi đứng rất khó khăn.
Lý Hồng Quân xiêu xiêu vẹo vẹo dựa trên người Từ Sơn Tùng, miệng lẩm bẩm mấy câu không rõ, “ n…. n? Hoa Anh, chúng ta thương lượng, thương lượng….”
Từ Sơn Tùng: “.............”
Say rượu cũng kêu tên Trâu Hoa Anh, có phải là lâu ngày sinh tình?
Từ Sơn Tùng buồn bực.
Bên kia Tần Tiểu Mạn cũng đang đỡ sếp nhà mình đứng dậy, bọn họ lái xe đến đây, là một con xe nhập cũ. Cô ta ném Lưu tổng lên ghế sau, quay đầu lại, đi tới chỗ hai người Từ Sơn Tùng.
“Xưởng trưởng Từ, hai người có hơi khó về, hay để tôi đưa hai người về?”
Từ Sơn Tùng và Lý Hồng Quân đều đạp xe tới đây, để xe Lý Hồng Quân lại cũng không sao, nhưng vấn đề ở chỗ anh ta đã say quá rồi, ngồi cũng không vững, nói không chừng bị ngã xuống xe.
Vừa định nói để cô ta đưa Lý Hồng Quân về đại viện Đông Hoa, nhưng thấy bộ dạng say bất tỉnh nhân sự của anh ta, cuối cùng vẫn phải tự mình đưa về.
“Vậy xe đạp của tôi và Hồng Quân phải làm sao?”
Tần Tiểu Mạn câu môi, ngón tay chỉ vào sau xe, “Bỏ vào cốp xe.”
Từ Sơn Tùng nhíu này, chần chờ nói: “Nhét vừa sao?”
Tần Tiểu Mạn nhún vai, “Không sao cả, có thể nhét liền nhét.”
Cuối cùng hai nam nhân vẫn bị Tần Tiểu Mạn chờ đi. Ngồi ô tô thoải mái hơn xe đạp nhiều, bởi vì thời buổi này không có nhiều xe, một mình một đường, cũng không xóc nảy, chỉ ngẫu nhiên đổi lộ trình hơi nghiêng một chút. Tổng thể vẫn là thoải mái. Ghế dựa của ô tô làm bằng da, bên trong nồng nặc mùi nước hoa, Từ Sơn Tùng bị hun đến trầm cảm.
Anh quay đầy, hạ cửa xe xuống, đem mùi nước hoa tảng đi, anh cảm thấy mình như sống sót sau tai nạn.
Trên đường đi, Từ Sơn Tùng vẫn luôn chú ý đến thao tác lái xe của Tần Tiểu Mạn, thoạt nhìn cũng không khó lắm, có tay là lái được. Chỉ là có một vài thao tác anh nhìn không hiểu lắm, nhìn kỹ cũng không biết động tác đó có tác dụng gì, dù sao thì anh cũng chưa học qua lái xe.
Anh còn rảnh rỗi quan sát cấu tạo xe, cho dù anh cao một tám ngồi cũng không cảm thấy chật, ngược lại còn rộng, ước chừng để Minh Minh và tt ngồi sau đùa giỡn cũng không có vấn đề gì. Thoải mái đến độ làm anh muốn mua một chiếc ô tô.
“Xe này là xe công ty cấp sao?” Từ Sơn Tùng đột ngột mở miệng hỏi cô ta.
Tần Tiểu Mạn vẫn luôn muốn bắt chuyện với Từ Sơn Tùng nghe vậy, sửng sốt một chút, tiện đà cười nhạt, tâm tình rất sung sướng.
Cô ta “phong tình vạn chủng” vuốt tóc, làm mùi nước hoa tỏa ra nhiều hơn, mùi trong xe nồng nặc đến gay mũi.
Liếc nhìn nam nhân đang ngủ như c.h.ế.t ở ghế sau, Tần Tiểu Mạn cười cười, “Đúng vậy, làm gì có tiền mà tự mua.”
Từ Sơn Tùng hỏi: “Đại khái là bao nhiêu tiền vậy?”
Tần Tiểu Mạn: “Mười mấy hai mươi vạn đi, đây là xe nhập khẩu.”
Mắc như vậy? Xem ra anh còn phải nỗ lực nhiều hơn a.
Từ Sơn Tùng hỏi xong liền im lặng, Tần Tiểu Mạn nhịn không được tự tìm đề tài, “Sao vậy, xưởng trưởng Từ muốn mua? Xe nhập khẩu có chút mắc nhưng mà tôi có quen một xưởng trưởng bán xe trong nước. Nói không chừng….có thể lấy giá ưu đãi cho anh nga ~”
Nói xong, còn liếc mắt nhìn ra gương chiếu hậu, ai ngờ, Từ Sơn Tùng không thèm nhìn gương.
“Không cần, tạm thời không định mua xe.” Vợ anh bảo phải để tiền mua nhà rồi chờ tăng giá.
“Vậy anh hỏi làm gì a?” Tần Tiểu Mạn khó hiểu hỏi.
Từ Sơn Tùng: “Tò mò.”
Tần Tiểu Mạn: “.............”
Trầm mặc trong chốc lát, trong xe lặng ngắt như tờ, Tần Tiểu Mạn tiếp tục hỏi: “Hơn nữa tôi cũng tò mò về vợ của xưởng trưởng Từ….Đến bây giờ còn chưa gặp đâu, không phải cô ấy là trưởng phòng thiết kế hả? Sao đến bây giờ tôi vẫn chưa thấy cô ấy?”
Nhắc tới Kiều Hoa, khó có được Từ Sơn Tùng lộ ra thần sắc nhu hòa, “Cô ấy không tới, bình thường ở nhà vẽ hoặc thiết kế.”
Chính mình làm chủ, muốn làm ở đâu thì làm miễn sao không chậm trễ chính sự là được.
Từ Sơn Tùng còn định sau này kiếm được nhiều tiền hơn, mua một căn nhà lớn hơn, để một phòng làm thư phòng, sau này vợ chồng họ có vẽ hay tính toán sổ sách thì cũng không cần dùng bàn cơm.
“Nga ~ Như vậy thật tốt. Ở trong nhà làm việc rất thoải mái, phải là vợ xưởng trưởng mới có loại đãi ngộ này.” Lời nói giống như là hâm mộ, nhưng ngữ khí thì không giống vậy.
Chua lòm.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương