Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn
Chương 474
Nói chuyện thêm một lát, ký xong đơn hợp đồng lại nói chuyện thêm một hồi thì đến giờ cơm trưa, Kim Thắng Lâm mời Từ Sơn Tùng và trợ lý của anh đến tiệm dùng cơm.
Kim Thắng Lâm rất thưởng thức Từ Sơn Tùng, làm người thành thật, thẳng thắng lại chân thành, vừa khiêm tốn vừa lễ phép, bụng dạ không hẹp hòi quan trọng nhất là tính tình trầm ổn, mặc dù trong anh rất trẻ nhưng lại là người đáng tin cậy.
Đáng tiếc là anh đã có vợ hơn nữa cũng đã cặp trai gái song toàn, bằng không, ông ấy cũng muốn giới thiệu em gái út của mình cho Từ Sơn Tùng….
Cơm nước xong lại bàn thêm một số chi tiết trong hợp đồng, Từ Sơn Tùng chuẩn bị về nhưng anh cũng không quên mục đích tới đây của mình hôm nay.
Sau khi tạm biệt Kim Thắng Lâm, anh không đi ngay mà tới chỗ lễ tân.
“Xin chào, cho hỏi hôm nay Lưu tổng của mấy người không đi làm sao?”
“Lưu tổng?” Cô gái nhìn thấy Từ Sơn Tùng thì có chút phản ứng không kịp, thật lâu sau mới dời mắt khỏi gương mặt tuấn tú của anh, đỏ mặt trả lời, “Lưu tổng đã nghỉ phép bốn năm ngày rồi, vẫn không tới công ty.”
Từ Sơn Tùng hơi hơi nhíu mày, “Vậy còn thư ký Tần bên cạnh Lưu tổng, cũng không đi làm sao?”
“Thư ký Tần? Anh tìm cô ta? Cô ta đã từ chức rồi.”
“Tôi biết rồi, vậy cô có thể cho tôi biết phương thức liên lạc hay là địa chỉ nhà của Lưu tổng không?”
Nữ đồng chí ở quầy lễ tân sửng sốt một chút, “Anh tìm ngài ấy để?”
Từ Sơn Tùng giải thích, “Trước đó Lưu tổng tới Lê An có bỏ quên món đồ có quý ở xưởng chúng tôi. Hôm nay tôi vừa hay tới đây cho nên muốn tự mình đưa qua.”
“Nga ~” Cô gái bừng tỉnh ngộ, chỉ vào hướng bắc, “Lưu tổng ở tiểu khu Thịnh Nhạc, ra cửa rẽ phải, đi 200 mét, ở ngã tư quẹo trái, đi thêm 200 mét nữa. Số nhà của Lưu tổng là 302, rất gần đây.”
“Tôi đã biết.” Thời điểm ăn cơm trưa xong, Từ Sơn Tùng có đi qua quầy bán đồ ăn vặt mua ít kẹo đậu phộng đặc sản ở Vân thị, anh móc ra túi nhỏ đưa cho lễ tân, “Cảm ơn cô.”
Nữ đồng chí lễ tân đỏ mặt, kinh sợ nhận ấy, “Xưởng trưởng Từ khách khí quá.”
Thật sự cô ấy chưa thấy xưởng trưởng nào khách khí như xưởng trưởng Từ.
Từ Sơn Tùng hơi mỉm cười, anh dẫn theo trợ lý đi ra khỏi công ty. Bởi vì mang theo mấy bao quần áo cho nên anh tìm một chiếc xe để chạy tới tiểu khu Thịnh Nhạc cho đỡ tốn thời gian. “Xưởng trưởng, không phải ngài đi tìm Tần bí thư sao? Bây giờ đi tìm Lưu tổng làm gì?” Trợ lý còn tưởng rằng Từ Sơn Tùng hỏi chỗ của Tần Tiểu Mạn.
“Tần Tiểu Mạn trộm thiết kế của chúng ta cậu cảm thấy cô ta sẽ ở nhà cho chúng ta dễ tìm sao?” Nữ nhân giảo hoạt như vậy không có khả năng ở nhà chịu c.h.ế.t đâu.
Người trợ lý gãi gãi đầu, cảm thấy có đạo lý, không thắc mắc nữa, một đường an tĩnh ngồi trên xe.
=================
Khu Thịnh Nhạc có tổng cộng ba lốc nhà, tìm nhà 302 để gõ cửa.
Lưu tổng bận bộ đồ ngủ rộng thùng thình đi ra mở cửa, nhìn thấy người ngoài cổng, ông ta dựng tóc lên hệt như con nhím.
Giật mình một cái, nuốt xuống ngụm nước bọt, hỏi: “Từ Sơn Tùng? Sao cậu lại tới đây?”
Liên tưởng đến những chuyện phát sinh gần đây, trong đầu Lưu tổng không khỏi hiện lên rất nhiều luồng suy nghĩ ~ Tới để tra? Hay là tới mật báo với vợ ông ta? Hay là Tần Tiểu Mạn phái tới?!
“Lưu tổng? Ông bị sao vậy?” Nhìn vết xanh tím trên mặt Lưu tổng, Từ Sơn Tùng cũng ngốc.
Lưu tổng lúc này mới phản ứng lại, nhanh chóng che mặt mình, nhìn xung quanh, một tay che mặt một tay mở cửa, “À không, tôi còn tưởng vợ tôi về. Có chuyện gì vào trong rồi nói.”
“Lưu tổng, mặt ông bị sao thế?”
Lưu tổng nâng chén trà lên uống một ngụm, quai trên ly đụng trúng vết thương trên mặt ông ta làm cho ông ta đau một trận.
“Đi đêm không thấy đường, không may bị ngã.” Tức giận trả lời.
Từ Sơn Tùng suy tư một chút, ra vẻ bừng tình ngộ, “Ngài nên cẩn thận một chút.”
Đại khái là do khác nước, Lưu tổng uống ba ly nước mới chịu dừng lại, nhìn Từ Sơn Tùng và trợ lý của anh nhíu mày.
“Sao cậu lại đến đây, có việc tìm tôi à? Lần trước không phải đã ký hợp đồng rồi sao? Còn có vấn đề gì nữa à?” Ngữ khí không chút kiên nhẫn mở miệng.
“Lưu tổng, kỳ thật tôi không phải tới tìm ngài, tôi muốn tìm Tần Tiểu Mạn. Nhưng cô ta đã từ chức, ông có biết cô ta hiện tại ở chỗ nào không?” Tần Tiểu Mạn dù sao cũng là tình nhân của Lưu tổng, cô ta thế nào hẳn là ông ta cũng biết.
Kim Thắng Lâm rất thưởng thức Từ Sơn Tùng, làm người thành thật, thẳng thắng lại chân thành, vừa khiêm tốn vừa lễ phép, bụng dạ không hẹp hòi quan trọng nhất là tính tình trầm ổn, mặc dù trong anh rất trẻ nhưng lại là người đáng tin cậy.
Đáng tiếc là anh đã có vợ hơn nữa cũng đã cặp trai gái song toàn, bằng không, ông ấy cũng muốn giới thiệu em gái út của mình cho Từ Sơn Tùng….
Cơm nước xong lại bàn thêm một số chi tiết trong hợp đồng, Từ Sơn Tùng chuẩn bị về nhưng anh cũng không quên mục đích tới đây của mình hôm nay.
Sau khi tạm biệt Kim Thắng Lâm, anh không đi ngay mà tới chỗ lễ tân.
“Xin chào, cho hỏi hôm nay Lưu tổng của mấy người không đi làm sao?”
“Lưu tổng?” Cô gái nhìn thấy Từ Sơn Tùng thì có chút phản ứng không kịp, thật lâu sau mới dời mắt khỏi gương mặt tuấn tú của anh, đỏ mặt trả lời, “Lưu tổng đã nghỉ phép bốn năm ngày rồi, vẫn không tới công ty.”
Từ Sơn Tùng hơi hơi nhíu mày, “Vậy còn thư ký Tần bên cạnh Lưu tổng, cũng không đi làm sao?”
“Thư ký Tần? Anh tìm cô ta? Cô ta đã từ chức rồi.”
“Tôi biết rồi, vậy cô có thể cho tôi biết phương thức liên lạc hay là địa chỉ nhà của Lưu tổng không?”
Nữ đồng chí ở quầy lễ tân sửng sốt một chút, “Anh tìm ngài ấy để?”
Từ Sơn Tùng giải thích, “Trước đó Lưu tổng tới Lê An có bỏ quên món đồ có quý ở xưởng chúng tôi. Hôm nay tôi vừa hay tới đây cho nên muốn tự mình đưa qua.”
“Nga ~” Cô gái bừng tỉnh ngộ, chỉ vào hướng bắc, “Lưu tổng ở tiểu khu Thịnh Nhạc, ra cửa rẽ phải, đi 200 mét, ở ngã tư quẹo trái, đi thêm 200 mét nữa. Số nhà của Lưu tổng là 302, rất gần đây.”
“Tôi đã biết.” Thời điểm ăn cơm trưa xong, Từ Sơn Tùng có đi qua quầy bán đồ ăn vặt mua ít kẹo đậu phộng đặc sản ở Vân thị, anh móc ra túi nhỏ đưa cho lễ tân, “Cảm ơn cô.”
Nữ đồng chí lễ tân đỏ mặt, kinh sợ nhận ấy, “Xưởng trưởng Từ khách khí quá.”
Thật sự cô ấy chưa thấy xưởng trưởng nào khách khí như xưởng trưởng Từ.
Từ Sơn Tùng hơi mỉm cười, anh dẫn theo trợ lý đi ra khỏi công ty. Bởi vì mang theo mấy bao quần áo cho nên anh tìm một chiếc xe để chạy tới tiểu khu Thịnh Nhạc cho đỡ tốn thời gian. “Xưởng trưởng, không phải ngài đi tìm Tần bí thư sao? Bây giờ đi tìm Lưu tổng làm gì?” Trợ lý còn tưởng rằng Từ Sơn Tùng hỏi chỗ của Tần Tiểu Mạn.
“Tần Tiểu Mạn trộm thiết kế của chúng ta cậu cảm thấy cô ta sẽ ở nhà cho chúng ta dễ tìm sao?” Nữ nhân giảo hoạt như vậy không có khả năng ở nhà chịu c.h.ế.t đâu.
Người trợ lý gãi gãi đầu, cảm thấy có đạo lý, không thắc mắc nữa, một đường an tĩnh ngồi trên xe.
=================
Khu Thịnh Nhạc có tổng cộng ba lốc nhà, tìm nhà 302 để gõ cửa.
Lưu tổng bận bộ đồ ngủ rộng thùng thình đi ra mở cửa, nhìn thấy người ngoài cổng, ông ta dựng tóc lên hệt như con nhím.
Giật mình một cái, nuốt xuống ngụm nước bọt, hỏi: “Từ Sơn Tùng? Sao cậu lại tới đây?”
Liên tưởng đến những chuyện phát sinh gần đây, trong đầu Lưu tổng không khỏi hiện lên rất nhiều luồng suy nghĩ ~ Tới để tra? Hay là tới mật báo với vợ ông ta? Hay là Tần Tiểu Mạn phái tới?!
“Lưu tổng? Ông bị sao vậy?” Nhìn vết xanh tím trên mặt Lưu tổng, Từ Sơn Tùng cũng ngốc.
Lưu tổng lúc này mới phản ứng lại, nhanh chóng che mặt mình, nhìn xung quanh, một tay che mặt một tay mở cửa, “À không, tôi còn tưởng vợ tôi về. Có chuyện gì vào trong rồi nói.”
“Lưu tổng, mặt ông bị sao thế?”
Lưu tổng nâng chén trà lên uống một ngụm, quai trên ly đụng trúng vết thương trên mặt ông ta làm cho ông ta đau một trận.
“Đi đêm không thấy đường, không may bị ngã.” Tức giận trả lời.
Từ Sơn Tùng suy tư một chút, ra vẻ bừng tình ngộ, “Ngài nên cẩn thận một chút.”
Đại khái là do khác nước, Lưu tổng uống ba ly nước mới chịu dừng lại, nhìn Từ Sơn Tùng và trợ lý của anh nhíu mày.
“Sao cậu lại đến đây, có việc tìm tôi à? Lần trước không phải đã ký hợp đồng rồi sao? Còn có vấn đề gì nữa à?” Ngữ khí không chút kiên nhẫn mở miệng.
“Lưu tổng, kỳ thật tôi không phải tới tìm ngài, tôi muốn tìm Tần Tiểu Mạn. Nhưng cô ta đã từ chức, ông có biết cô ta hiện tại ở chỗ nào không?” Tần Tiểu Mạn dù sao cũng là tình nhân của Lưu tổng, cô ta thế nào hẳn là ông ta cũng biết.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương