Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn
Chương 476
Tuy rằng không có tung tích gì nhưng Từ Sơn Tùng vẫn tận lực tìm kiếm Tần Tiểu Mạn.
Lần này anh không lỗ m ãng mà tìm một cách mơ hồ như lần tìm kiếm bọn buôn người nữa, nếu cứ ngồi canh ở nhà ga chưa chắc đã có manh mối, không bằng phân tích thử xem cô ta có thể trốn chỗ nào.
Một nữ nhân vẫn luôn làm nhân tình được bao dưỡng, năng lực làm việc có giới hạn nhưng lại có khả năng bưng trà, rót nước, nói lời ngon tiếng ngọt. Người sáng suốt liền biết cô ta là người không đứng đắn, kỳ thật Tần Tiểu Mạn rất khó để tìm một công việc đàng hoàng.
Mà Tần Tiểu Mạn là người ham giàu biếng làm, từ nghèo lên giàu thì dễ chứ từ giàu về nghèo thì rất khó. Hơn nữa cô ta là người vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, điên lên thì không quan tâm gì nữa.
Người như vậy khẳng định sẽ không đi tới mấy chỗ nghèo nghèo, hay vùng nông thôn nhỏ lạc hậu, cô ta nhất định sẽ tới mấy thành phố lớn, nơi có chi phí sống cao để tìm kim chủ mới….
Mà cô ta lại là người có thù tất báo, Từ Sơn Tùng và Lý Hồng Quân trước đó đã cự tuyệt làm cô ta nhục nhã, cô ta có khả năng sẽ quay lại Lê An, chờ cơ hội đã trả thù.
Kết hợp tất cả các điểm này lại, đầu nhiên Từ Sơn Tùng lại nảy ra một ý.
“Đúng vậy, không cần tìm ở nơi khác, chỉ cần tìm ở Lê An!”
Dựa theo ý của người bình thường, Tần Tiểu Mạn trộm thiết kế đồ khẳng định sẽ tìm một chỗ an toàn để trốn, nhưng với tính cách giảo hoạt của Tần Tiểu Mạn, nhất định cô ta sẽ chơi trò “Chỗ nguy hiểm nhất là chỗ an toàn nhất.”
Cho nên không cần tìm chỗ nào khác chỉ cần tìm ở Lê An!
“A? Lê…..Lê An?”
Tuy rằng mọi người không hiểu nhưng mà vẫn làm theo sự phân phó của Từ Sơn Tùng, tìm Tần Tiểu Mạn khắp Lê An.
Ngay cả Kiều Hoa cũng hoài nghi rằng có tìm được hay không.
Kiều Hoa: “Phải có gan lớn lắm mới trốn ở đây a.”
Từ Sơn Tùng: “Tần Tiểu Mạn là người gan hùm, điểm này không thể nào chê, đáng tiếc là cô ta không phải người ngay thẳng.”
“Đúng vậy, anh nói xem một cô gái xinh đẹp như vậy, cố tình lại đi l.à.m t.ì.n.h nhân cho người ta, nhiều năm như vậy rồi không cũng có bạn, cũng không biết mỗi ngày cô ta sống vì điều gì.”
Từ Sơn Tùng cười lạnh, “Có khả năng là cô ta làm tất cả đều vì tiền.”
Cho nên Từ Sơn Tùng cho người canh ở những chỗ tiệm cơm cao cấp, các phòng nhảy vũ trường, tóm lại là mấy chỗ ăn chơi đều cho người ngồi đó. Quả nhiên, ba ngày sau, người Từ Sơn Tùng phái đi tìm thấy Tần Tiểu Mạn ở vũ trường xa hoa náo nhiệt nhất Lê An.
Lúc này, cô ta đang ngồi trên đùi một nam nhân, nói khẽ gì đó vào tai anh ta, cô ta một tay vuốt v e, một tay cầm ly rượu đút cho nam nhân uống, cười đầy kiều mi.
Giây tiếp theo, nụ cười trên mặt cô ta cứng đờ, mặt còn khó coi hơn so với quỹ, nhe răng trợn mặt, kết hợp với lớp trang điểm đậm của cô ta thật sự rất buồn cười.
‘A ~ Aizzz ~ Aizzzz ~ Thả tôi ra! A! Aizzz!”
Lý Hồng Quân kéo chặt cổ tay Tần Tiểu Mạn kéo ta ngoài, Từ Sơn Tùng trực tiếp chế trụ bả vai của cô ta, lực đạo rất lớn, cơ hồ nhưng muốn bóp nát vai Tần Tiểu Mạn!
Trong nhà ánh sáng tối tăm, Tần Tiểu Mạn vẫn luôn bị nam hai nam nhân túm ra ngoài. Khi ra khỏi vũ trường rồi, nương nhờ ánh đèn, cô ta mới thấy rõ hai nam nhân trước mặt.
Tần Tiểu Mạn thấy ánh mắt trào phúng của Từ Sơn Tùng, ánh mắt sắc lẹm như cây đao vừa mới chui ra khỏi vỏ, cô ta không khỏi rét run.
“Tần Tiểu Mạn, mấy ngày không gặp cô sống dễ chịu qua a.”
Lời vừa dứt, Tần Tiểu Mạn như cảm thấy mình đang ở trong khu rừng đen tối, ở trong đó có vô số con d.a.o đang xâu xé, lột ra bộ mặt thật của cô ta.
Gió thổi đến rét run, gió đông làm cho hai chân cô ta tê dại. Tần Tiểu Mạn hung hăng run rẩy.
Xong rồi. Đây là câu đầu tiên lướt qua cũng là câu cuối cùng của lướt qua trong đầu cô ta.
“Buông ta ra! Buông ra! Các người muốn mang tôi đi chỗ nào? Dở trò lưu manh a! Khi dễ nữ đồng chí! Mấy người tin tôi báo công an bắt mấy người không!”
Cho dù Tần Tiểu Mạn la to như thế nào, hai nam nhân cũng không d.a.o động, chỉ yên lặng móc cục giấy ra nhét miệng cô ta.
“Từ ~ Ngô ngô ngô ~!”
Trước đó Từ Sơn Tùng vẫn luôn suy nghĩ, nếu tìm được Tần Tiểu Mạn, anh sẽ trừng trị cô ta thế nào. Báo cục Công An?
Thứ nhất bọn họ không có chứng cứ, thứ hai nếu cô ta có vào đó ngồi thì cũng chỉ là ở trong đó ăn ngủ mấy ngày, sau lại ra ngoài tiêu sái.
Sau khi đi một chuyến từ Vân Thị về, Từ Sơn Tùng không cần suy nghĩ tiếp nữa, anh trực tiếp đưa người qua cho Lưu Thế Nhân bên kia. Lấy hận ý của Lưu Thế Nhân với cô ta, Tần Tiểu Mạn tuyệt đối không có ngày lành.
Theo cách nói mà mọi người hay nói, đó chính là người xấu phải để cho người xấu trừng trị.
Lần này anh không lỗ m ãng mà tìm một cách mơ hồ như lần tìm kiếm bọn buôn người nữa, nếu cứ ngồi canh ở nhà ga chưa chắc đã có manh mối, không bằng phân tích thử xem cô ta có thể trốn chỗ nào.
Một nữ nhân vẫn luôn làm nhân tình được bao dưỡng, năng lực làm việc có giới hạn nhưng lại có khả năng bưng trà, rót nước, nói lời ngon tiếng ngọt. Người sáng suốt liền biết cô ta là người không đứng đắn, kỳ thật Tần Tiểu Mạn rất khó để tìm một công việc đàng hoàng.
Mà Tần Tiểu Mạn là người ham giàu biếng làm, từ nghèo lên giàu thì dễ chứ từ giàu về nghèo thì rất khó. Hơn nữa cô ta là người vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, điên lên thì không quan tâm gì nữa.
Người như vậy khẳng định sẽ không đi tới mấy chỗ nghèo nghèo, hay vùng nông thôn nhỏ lạc hậu, cô ta nhất định sẽ tới mấy thành phố lớn, nơi có chi phí sống cao để tìm kim chủ mới….
Mà cô ta lại là người có thù tất báo, Từ Sơn Tùng và Lý Hồng Quân trước đó đã cự tuyệt làm cô ta nhục nhã, cô ta có khả năng sẽ quay lại Lê An, chờ cơ hội đã trả thù.
Kết hợp tất cả các điểm này lại, đầu nhiên Từ Sơn Tùng lại nảy ra một ý.
“Đúng vậy, không cần tìm ở nơi khác, chỉ cần tìm ở Lê An!”
Dựa theo ý của người bình thường, Tần Tiểu Mạn trộm thiết kế đồ khẳng định sẽ tìm một chỗ an toàn để trốn, nhưng với tính cách giảo hoạt của Tần Tiểu Mạn, nhất định cô ta sẽ chơi trò “Chỗ nguy hiểm nhất là chỗ an toàn nhất.”
Cho nên không cần tìm chỗ nào khác chỉ cần tìm ở Lê An!
“A? Lê…..Lê An?”
Tuy rằng mọi người không hiểu nhưng mà vẫn làm theo sự phân phó của Từ Sơn Tùng, tìm Tần Tiểu Mạn khắp Lê An.
Ngay cả Kiều Hoa cũng hoài nghi rằng có tìm được hay không.
Kiều Hoa: “Phải có gan lớn lắm mới trốn ở đây a.”
Từ Sơn Tùng: “Tần Tiểu Mạn là người gan hùm, điểm này không thể nào chê, đáng tiếc là cô ta không phải người ngay thẳng.”
“Đúng vậy, anh nói xem một cô gái xinh đẹp như vậy, cố tình lại đi l.à.m t.ì.n.h nhân cho người ta, nhiều năm như vậy rồi không cũng có bạn, cũng không biết mỗi ngày cô ta sống vì điều gì.”
Từ Sơn Tùng cười lạnh, “Có khả năng là cô ta làm tất cả đều vì tiền.”
Cho nên Từ Sơn Tùng cho người canh ở những chỗ tiệm cơm cao cấp, các phòng nhảy vũ trường, tóm lại là mấy chỗ ăn chơi đều cho người ngồi đó. Quả nhiên, ba ngày sau, người Từ Sơn Tùng phái đi tìm thấy Tần Tiểu Mạn ở vũ trường xa hoa náo nhiệt nhất Lê An.
Lúc này, cô ta đang ngồi trên đùi một nam nhân, nói khẽ gì đó vào tai anh ta, cô ta một tay vuốt v e, một tay cầm ly rượu đút cho nam nhân uống, cười đầy kiều mi.
Giây tiếp theo, nụ cười trên mặt cô ta cứng đờ, mặt còn khó coi hơn so với quỹ, nhe răng trợn mặt, kết hợp với lớp trang điểm đậm của cô ta thật sự rất buồn cười.
‘A ~ Aizzz ~ Aizzzz ~ Thả tôi ra! A! Aizzz!”
Lý Hồng Quân kéo chặt cổ tay Tần Tiểu Mạn kéo ta ngoài, Từ Sơn Tùng trực tiếp chế trụ bả vai của cô ta, lực đạo rất lớn, cơ hồ nhưng muốn bóp nát vai Tần Tiểu Mạn!
Trong nhà ánh sáng tối tăm, Tần Tiểu Mạn vẫn luôn bị nam hai nam nhân túm ra ngoài. Khi ra khỏi vũ trường rồi, nương nhờ ánh đèn, cô ta mới thấy rõ hai nam nhân trước mặt.
Tần Tiểu Mạn thấy ánh mắt trào phúng của Từ Sơn Tùng, ánh mắt sắc lẹm như cây đao vừa mới chui ra khỏi vỏ, cô ta không khỏi rét run.
“Tần Tiểu Mạn, mấy ngày không gặp cô sống dễ chịu qua a.”
Lời vừa dứt, Tần Tiểu Mạn như cảm thấy mình đang ở trong khu rừng đen tối, ở trong đó có vô số con d.a.o đang xâu xé, lột ra bộ mặt thật của cô ta.
Gió thổi đến rét run, gió đông làm cho hai chân cô ta tê dại. Tần Tiểu Mạn hung hăng run rẩy.
Xong rồi. Đây là câu đầu tiên lướt qua cũng là câu cuối cùng của lướt qua trong đầu cô ta.
“Buông ta ra! Buông ra! Các người muốn mang tôi đi chỗ nào? Dở trò lưu manh a! Khi dễ nữ đồng chí! Mấy người tin tôi báo công an bắt mấy người không!”
Cho dù Tần Tiểu Mạn la to như thế nào, hai nam nhân cũng không d.a.o động, chỉ yên lặng móc cục giấy ra nhét miệng cô ta.
“Từ ~ Ngô ngô ngô ~!”
Trước đó Từ Sơn Tùng vẫn luôn suy nghĩ, nếu tìm được Tần Tiểu Mạn, anh sẽ trừng trị cô ta thế nào. Báo cục Công An?
Thứ nhất bọn họ không có chứng cứ, thứ hai nếu cô ta có vào đó ngồi thì cũng chỉ là ở trong đó ăn ngủ mấy ngày, sau lại ra ngoài tiêu sái.
Sau khi đi một chuyến từ Vân Thị về, Từ Sơn Tùng không cần suy nghĩ tiếp nữa, anh trực tiếp đưa người qua cho Lưu Thế Nhân bên kia. Lấy hận ý của Lưu Thế Nhân với cô ta, Tần Tiểu Mạn tuyệt đối không có ngày lành.
Theo cách nói mà mọi người hay nói, đó chính là người xấu phải để cho người xấu trừng trị.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương