Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 55



Trời ơi, nhiệt tình như thế này, trừ bỏ Kiều Quốc Bân ra thì chưa có ai được chị ta đối xử tốt như thế đâu.

Kiều Hoa không nỡ nhìn thẳng.

Khóe miệng Từ Sơn Tùng cong cong, lắc đầu, “Không cần đâu ạ, mắc công chị lắm, em đã ăn no rồi.”

Anh buông chén đũa, “Em không nghĩ người nhà tiểu Lộ lại nhiệt tình như vậy, anh cả cưới được người vợ hiền huệ như vậy thật có phúc khí.”

Kiều Quốc Bân sửng sốt, anh ấy nghĩ thầm, em rể có bản lĩnh, nhưng lại không có khả năng nhìn thấu mọi việc. Kiều Quốc Bân sau khi nghe em rể nói vậy thì trong lòng không biết nên có tư vị như gì.

Lời nói này làm cho Ngưu Xảo Lệ ngượng ngùng, chị ta ngồi xuống vuốt tóc, mặt đầy ý cười, “Nhìn cậu nói kìa, sau này đều là người một nhà, chị có thể không đối tốt với cậu sao!”

“Là, em thấy trong nhà đều khá tốt.”

Câu nói tiếp theo mang theo vẻ tùy ý hỏi nhưng ẩn sâu là thâm ý rất lớn, “Chính là có một chỗ kỳ quái, em không hiểu được.”

“Cậu không hiểu cái gì?” Ngưu Xảo Lệ vội vàng hỏi.

“Em nghe nói chị hai mỗi tháng đều gửi về năm đồng, tại sao đồ ăn trong nhà mình, vẫn không đủ, là không đủ chi trả sao?”

Dứt lời anh nhìn Kiều Hoa ở đối diện, hai vợ chồng như có tâm linh tương thông, chỉ cần một ánh mắt là hiểu được ý của đối phương.

Kiều Hoa vội vàng nói tiếp lời Từ Sơn Tùng, “Không đâu, sao có thể không đủ. Anh ở thành phố nên không biết đó, một năm đừng nói là dùng đến năm đồng tiền, hai ba đồng tiền thôi cũng đủ chi tiêu. Hơn nữa, chỉ cần hai ba đồng tiền một năm là mỗi ngày đều có thể ăn lương thực tinh!”

Kiều Hoa cuối cùng cũng hiểu “Kế hoạch” Từ Sơn Tùng nói buổi chiều. Nếu không có cách nào thay đổi tính cách của ba mẹ Kiều thì không bằng áp chế Ngưu Xảo Lệ đang tung hoành ở trong nhà.

“Nga? Anh thật sự chưa từng sinh hoạt ở nông thôn nên không biết, thì ra là như thế sao?”

Nói rồi, Từ Sơn Tùng chỉ chỉ bánh bao trong chén Lữ Tú Hoa.

“Anh thấy bác gái ăn cơm thừa, còn tưởng rằng điều kiện nhà mình rất thiếu thốn.”

Lữ Tú Hoa xấu hổ mà dọn gọn chén mình lại.

Ngưu Xảo Lệ ngường ngùng cười cười, chị ta luống cuống tay chân gắp cho Lữ Tú Hoa một cái bánh màn thầu trắng.

“Không có không có, không phải là thiếu thốn. Chỉ là tuần trước nhà mẹ đẻ của chị có việc gấp, là em gái của chị vừa sinh con, nhưng trong nhà lại thiếu lương thực, nên qua đây mượn chị rất nhiều tiền. Nếu không phải là như vậy thì hôm nay chị đã đãi hai đứa một bữa tiệc lớn. Huống hồ, trước khi hai người về lại không báo trước, chị chưa kịp mua đồ ăn với rượu. Với lại mẹ hay bảo chị sống phải tiết kiệm, cậu nói xem, chút đồ ăn này….Chị cũng không phải cố ý chuẩn bị qua loa đâu, Sơn Tùng, cậu đừng sinh khi ha.”

Từ Sơn Tùng nhàn nhạt kéo kéo khóe miệng, “Kia, có phải nếu hôm nay em và tiểu Lộ không trở lại, không phải mọi người ăn càng kém hơn sao?”

“A?” Ngưu Xảo Lệ có chút ngốc.

Chị ta nhìn bộ dạng nghiêm túc của Từ Sơn Tùng, sao lại cảm thấy anh như đang hưng sư vấn tội. Ánh mắt anh rõ ràng rất ôn như, nhưng lại lộ ra cổ lạnh lùng không ai nhìn thấu được. Làm cho người khác e sợ nhưng không rõ nguyên do……….

Dứt lời, bầu không khí trong nhà ngưng trọng lại. Mặt mũi Kiều Quốc Bân đen ngòm, anh ấy dùng ánh mắt hình viên đạn liếc Ngưu Xảo Lệ môt cái.

“Sớm đã nói cô đừng tiếp tế nhà mẹ đẻ, cô cứ tiếp tế bọn họ, nhà chúng ta còn chưa đủ thảm hay sao?”

Kiều Quốc Bân khó có dịp ở trước mặt vợ nghiêm mặt một hồi. Nếu ngày thường, anh ấy dùng loại giọng điệu này nói với Ngưu Xảo Lệ, thì chị ta đã sớm phát hỏa. Lúc này ở trước mặt Từ Sơn Tùng, chị ta cư nhiên diễn hệt như cô vợ nhỏ, đầu chị ta hơi cúi xuống, làm bộ dạng thổ thẹn.

“Ai nha, đúng như thế. Em nên nghe lời anh sớm hơn. Em có cái tật hay mềm lòng, điểm này là em không tốt!”

Dứt lời, chị ta nhìn về phía Từ Sơn Tùng, trong mắt mơ hồ mang theo chút lấy lòng.

“Sơn Tùng, để cậu chê cười rồi. Về sau chị sẽ không tiếp tục tiếp tế nhà mẹ đẻ. Có câu người ta hay nói, cố cái gì gia lại cố cái gì gia….”

“Cố tiểu gia lại cố đại gia!”* Kiều Hoa nhắc nhở chị ta.

(*) Cố tiểu gia lại cố đại gia: Câu này trong trường hợp này có thể hiểu là được nước lấn tới, nhà mẹ đẻ của Ngưu Xảo Lệ nhờ được một lần lại tiếp tục nhờ thêm nhiều lần khác.

Ngưu Xảo Lệ ngượng ngùng cười, “Là, trước đây chị chiếu cố bọn họ quá nhiều, bọn họ ỷ lại thành thói quen. Chị sẽ sửa cái tật mềm lòng của mình!”

“ n.” Biểu tình căng chặt của Từ Sơn Tùng cuối cùng cũng hơi buông lỏng.

“Tiểu Lộ nói với em, ở quê cô ấy không yên tâm nhất là ba mẹ…”

Lời còn chưa nói hết, Ngưu Xảo Lệ đã chen mồm, vội nói: “Sơn Tùng, Tiểu Lộ, hai đứa cứ an tâm. Hai đứa cứ vào thành làm việc, mọi chuyện trong nhà đều có chị lo! Cô út, cha mẹ còn có anh chị chăm lo mà! Chị khẳng định sẽ chăm sóc ba mẹ thật tốt! Hai người cứ yên tâm.”

Đến cả tiểu Lộ cũng đã kêu, trước đây, sao lúc cô còn ở nông thôn, sao chị ta không thân thiết như vậy đi….

Kiều Hoa cũng không biết trong lòng mình có tư vị gì nữa.

Từ Sơn Tùng ra vẻ vui mừng, cười cười, nói nói: “Có lời này của chị dâu, chúng em liền an tâm rồi.”

Từ Sơn Tùng làm rất tốt a. Anh cấp cho Ngưu Xảo Lệ một viên kẹo ngọt rồi lại cho một cái tát, chờ chị ta thấy đau rồi đưa cho viên kẹo ngọt….. Ngưu Xảo Lệ sao có thể chống đỡ được?

“Nghe nói chị dâu mỗi ngày đều ra đồng làm việc, như vậy thì mệt mỏi lắm. Đã vậy còn phải chạy lên trấn mua đồ ăn cho gia đình nữa. Em nghĩ nên để mẹ đi mua, mẹ đã không còn làm đồng nữa, đưa cho mẹ không phải là tiện nhất sao?”

“Ngạch, này…”

Mặt Ngưu Xảo Lệ đầy khó xử nhìn về phía Kiều Quốc Bân. Muốn lấy tiền chẳng phải là đang xẻo thịt chị ta hay sao!

~~~~

Tác giả có lời muốn nói:

Chương sau là kết hôn và động phòng a ~

Chương trước Chương tiếp