Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 58



Ở trong đại viện này, chị Lưu là người nói một không nói hai. Chị ấy là người có bối phận cao, trong đại viện nhà nào có người gặp khó khăn, chị đều duỗi tay ra giúp đỡ một phen, cho nên hàng xóm đều rất tôn trọng chị.

Nếu nói Kiều Hoa không xứng với Từ Sơn Tùng, không phải là đang vả vào mặt chị Lưu, nói chị ấy là bà mối không xứng sao!

“Không sai!” Người phụ nữ kia cũng hùa theo chị Lưu, nhanh nhảu mở miệng, “Là tôi nói sai rồi!” .

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba |||||

Nhà của Từ Sơn Tùng so với nhà chị Lưu thì rộng hơn một chút, hai phòng ở, rất sạch sẽ, căn nhà được thu dọn gọn gàng ngăn nắp. Căn nhà có chút cũ, tường nhà loang lổ, có nhiều vết rạn, giữa nhà có treo một bóng điện, nhưng do công suất thấp nên không thể sáng hết căn nhà.

Vừa vào cửa là chỗ ăn cơm, chỉ vừa đủ đặt một bộ bàn ghế và một cái tủ chén. Chén, đũa, dĩa, … mỗi loại đều có năm cái. Tuy rằng, không nhiều, nhưng ở niên đại thì đã xem như là không tồi.

Bên cạnh phòng khách là phòng ngủ, phòng ngủ được ngăn cách bởi một cánh cửa dán báo, tầng tầng lớp lớp báo được chồng lên nhau. Có thể nhìn thấy được, Từ Sơn Tùng là một người rất thích cảm giác riêng tư.

Bên dưới cửa sổ là cái giường tầm một mét rưỡi. Góc tường đối diện có một tấm gương toàn thân được đính vào tủ, nhưng chỉ khi nào mở tủ ra thì mới thấy tấm gương, bình thường nếu đóng cửa tủ thì sẽ không thấy.

Dọn đồ được một nửa, Từ Sơn Tùng xách hai cái ghế dựa đi đến chỗ Kiều Hoa, “Em ngồi nghỉ ngơi một lát đi, còn lại để anh dọn.”

Kiều Hoa ngoài trừ hành lý thì còn có mấy vật dụng buổi sáng mua ở bách hóa. Nhỏ thì chai nước tương, lớn thì bàn trang điểm, đồ không nhiều lắm nhưng cứ đi lên đi xuống dọn đồ thì cũng mệt đến bở hơi tai.

Kiều Hoa dừng lại nghỉ một chút, bạn nhỏ Kiều Minh thì cầm bình mai chạy vào nhà, bước chân cậu nhóc nhẹ nhàng, có thể nghe ra được cậu nhóc đang vui sướng.

“Hoa, thơm.”

“Minh Minh, lại đây nghỉ một lát nè.” Kiều Hoa đón con trai, cậu nhóc buông bình hoa, mau chóng chui tọt vào n.g.ự.c mẹ mình.

“Mẹ, thơm ~”

Kiều Hoa cọ cọ khuôn mặt lạnh lẽo của cậu nhóc, trắng nõn mềm mềm giống như khối đậu hủ.

“Hoa thơm hay con thơm hơn nhỉ?”

Bạn nhỏ Kiều Minh cắn môi dưới, cười lớn, “Hoa thơm, Minh Minh cũng thơm.”

Hôm nay, lúc chuyển nhà, vốn dĩ bạn nhỏ Kiều Minh có chút thương tâm. Cậu nhóc đáng thương hề hề túm vạt áo của Kiều Yên hỏi chị, có phải về sau cậu nhóc sẽ không thấy dì nữa phải không? Sau đó, cậu nhóc biết được hai nhà rất gần nhau, tinh thần lập tức dâng cao, nhóc vui sướng mà ngồi lên xe ba bánh, còn không quên vui vẻ tạm biệt dì.

Thay đổi sắc mặt nhanh như vậy làm cho đám người lớn cười không ngừng, Kiều Hoa là lần đầu tiên phát hiện ra, con trai nhà mình rất có thiên phú diễn kịch. Nhìn hai mẹ con ôm lấy nhau, Từ Sơn Tùng thấy tim mình mềm mại đến rối tinh rối mù.

Anh nhìn hai mẹ con bất giác mỉm cười. Anh cởi hai nút áo cho bớt nóng, xắn tay áo lên, chuẩn bị dọn dẹp tiếp.

Kiều Hoa giữ anh lại, “Anh cũng nghỉ một chút đi, lát nữa rồi hẳn làm, hay chúng ta đi phát kẹo mừng cho hàng xóm trước đi.”

“Cũng được.”

Hai người xách túi kẹo ra, có ô mai, đậu phộng đường, cùng ba bốn loại kẹo trái cây. Phân chia cho mỗi nhà một nắm, để mọi người cùng nhau hưởng không khí vui vẻ.

Lúc này mới bảy giờ, mấy nhà hàng xóm đều đang chuẩn bị ăn sáng để đi làm. Thấy hai người đi qua chia kẹo mừng, mọi người đều cao hứng vây quanh hàn huyên, chúc hai người tân hôn vui vẻ, thuận tiện chào hỏi Kiều Hoa, còn có người khen Kiều Minh lớn lên ngoan ngoãn đáng yêu, khiến người khác yêu thích không thôi.

Vợ chồng hai người đều nhất nhất cảm ơn. Đến nhà chị Lưu, đi vào thăm mẹ chồng của chị Lưu, hai người ngồi lại một lúc.

“Minh Minh, con mau đem kẹo mừng đưa cho bà.”

Cậu nhóc dùng sức cầm nắm kẹo, đưa tới trước mặt mẹ chồng chị Lưu, “Cháu mời bà.”

Bà Phùng run rẩy nhận lấy, bà tươi cười, “Cháu trai thật ngoan!”

Kiều Hoa cũng khen cậu nhóc, “Bảo bối giỏi quá!”

Cậu nhóc Kiều Minh trực tiếp đỏ mặt, nhóc như con đà điểu đem đầu rúc vào cổ mẹ.

Kiều Hoa lột một viên kẹo, “Nào, mẹ khen thưởng cho bảo bối một viên kẹo nè, a ~ há mồm.”

Cậu nhóc ngoan ngoãn há miệng ăn viên kẹo. Lông mi chớp chớp theo động tác nhai nuốt. Nhìn cực kỳ cực kỳ đáng yêu, ai thấy cũng muốn xoa nắn một phen.

Quả nhiên, không bao lâu, liền có mấy đồng chí nữ kinh hô.

“Con nhà ai mà ngoan thế! Dễ thương quá đi mất.”

“Coi da thằng bé kìa, nộn nộn đô đô.”

“Tôi có thể sờ sờ thằng bé một chút không?”

Bạn nhỏ Kiều Minh được khen đến mức mặt cũng đỏ như trái cà chua.

Chương trước Chương tiếp