Xuyên Không Ta Cùng Trùm Phản Diện HE!
Chương 55: Mặt trời lại chiếu sáng rồi!
Uyên Dương thu dọn đồ đạc. Cậu cứ tống hết những đồ vật liên quan đến mình vào va li, đờ đẫn như người không hồn. Tờ séc của Xạ Minh Yến đưa cho đủ cho cậu rời thành phố này để đến thành phố khác.
Nhưng cậu phải đi đâu bây giờ?
Cậu chỉ là người xuyên không, cậu không biết gì về thế giới này cả. Liệu ngoài thành phố này thì vẫn còn nơi nào cậu có thế đi chứ?
Uyên Dương xách va li ra khỏi nhà, dù không biết đi đâu nhưng cậu vẫn phải đi, chứ còn ở lại đây cậu sẽ càng đau lòng thêm thôi.
Trước tiên phải ra ngân hàng rút tiền trong tờ séc đã.
Trên đường Uyên Dương thuận tiện mua một tờ tạp chí về du lịch, tiện xem có nơi nào thú vị thì đến đó luôn, coi như đi du lịch vậy.
Xem nào, có một hòn đảo ngoài biển, đèn điện đầy đủ, điều kiện sống rất tốt, lại còn phong cảnh đẹp, đến đó thư thả đầu óc đi ha!
Rút tiền xong, cậu đi mua vé ra đảo liền. Càng nhanh càng tốt!
Cũng may là có vé xuất phát luôn trong ngày.
Uyên Dương ngồi trên ghế đợi tàu khởi hành, mắt nhìn dòng người tấp nập phía trước.
Hầu hết đều là gia đình hoặc là các cặp đôi đang chuẩn bị đi du lịch à.
Uyên Dương chợt nhói lên trong lòng, nơi này chỉ có cậu là một mình.
Có lẽ cuộc đời này của cậu đã được định sẵn là sẽ phải cô đơn rồi!
Tình yêu đúng là đau thật đấy!
Uyên Dương cúi đầu xem điện thoại. Đơn xin nghỉ việc đã được gửi đi. Cậu ấn giữ số của Nhật Nhật, xóa đi. Từ nay không còn liên quan gì đến nhau nữa.
Giờ khởi hành đã đến.
Uyên Dương xách va li lên tàu để ra đảo.
Ngay khi vừa mới leo được vài bậc thang thôi, cậu bỗng nghe thấy tiếng gọi :
"Uyên Dương! "
Cậu giật mình quay lại nhìn.
Là Nhật Nhật!
Anh ấy hớt hải chạy đến chỗ cậu, thậm chí xô ngã người trên đường cũng không dừng lại. Mặt anh đầy sự hoảng sợ, sợ cậu đi lên con tàu đó rồi, anh sẽ mất cậu mãi mãi!
Uyên Dương khi nhìn thấy Xạ Nhật Nguyên thì trở nên sợ hãi.
Tại sao anh ấy lại ở đây, anh ấy muốn làm gì? Tại sao lại đi tìm cậu?
Uyên Dương hốt hoảng chạy thật nhanh lên tàu. Cậu là hành khách cuối cùng của chuyến tàu này, chỉ cần nhanh một chút nữa thôi, là rời khỏi đây rồi. Nhanh một chút nữa thôi!
Ngay khi cậu sắp chạy đến cửa tàu thì bất chợt... có một bàn tay ôm lấy cậu.
Nhật Nhật bắt kịp cậu rồi!
Uyên Dương vùng vẫy muốn thoát ra, nhưng cậu càng vùng vẫy, Xạ Nhật Nguyên càng ôm chặt không buông.
Nhưng mà trong lúc giằng co cả hai người đã đến ngay bên cạnh lan can, và không may rơi tõm xuống biển.
Khi rơi xuống cậu vuột mất khỏi tay anh, anh cố gắng ôm lấy cậu nhưng không thể.
Anh không biết bơi! Anh sợ biển, sợ đại dương!
Làm sao anh có thể ôm lấy cậu khi mà anh còn không thể cứu lấy bản thân mình?
Xạ Nhật Nguyên dần chìm xuống, thật sự hôm nay sẽ chết sao?
Vậy là đến cuối cùng anh cũng không thể ôm lấy cậu, giữ cậu làm của riêng mình!
Ngay khi anh tuyệt vọng buông xuôi, thì một bóng hình tiến lại gần anh.
Là cậu!
Khác với Xạ Nhật Nguyên không biết bơi, Uyên Dương bơi rất giỏi nhé! Cứ coi như họ bù trừ cho nhau.
Dù cậu đã đau lòng vì anh rất nhiều, dù cậu đang cố gắng rời khỏi anh, nhưng nhìn anh đang dần chìm xuống biển như thế, sao cậu có thể mặc kệ?
Uyên Dương cậu, yêu Xạ Nhật Nguyên đến muốn đốt cháy cả linh hồn vậy!
Uyên Dương ôm lấy Xạ Nhật Nguyên, lôi anh lên bờ.
Ra khỏi biển rồi, Xạ Nhật Nguyên vẫn bất tỉnh. Uyên Dương cố gắng ép ngực anh cho nước trào ra ngoài, nhưng anh vẫn không tỉnh lại.
Ngay khi Nhật Nhật kéo cậu lại, cậu sợ lắm, sợ lại vì anh mà đau lòng. Nhưng cậu sợ mất anh hơn!
Hết cách, Uyên Dương hít một hơi thật sâu, bóp mũi Xạ Nhật Nguyên, cúi xuống hô hấp nhân tạo cho anh.
Mọi người xung quanh đều đang trố mắt nhìn cảnh này, bàn tán. Có người lấy điện thoại ra quay video lại.
Được một lúc, Xạ Nhật Nguyên mới ho sặc sụa, tỉnh lại.
Ngay lập tức, anh ôm chặt lấy Uyên Dương, sợ sẽ vụt mất cậu. Miệng anh lắp bắp :
" Anh xin... xin lỗi, đ... đừng bỏ anh mà!"
" Uyên Dương, anh yêu em!"
Uyên Dương òa khóc, cũng ôm chặt lấy anh.
"Em cũng yêu anh nhiều lắm! "
Nghe được lời của cậu, anh vui mừng khôn xiết. Vậy là anh có được cậu rồi!
Mặt trời đã lại chiếu sáng rồi nhé!
Ngay lập tức, anh ôm lấy cổ cậu, trao cho cậu một nụ hôn sâu.
Cậu cũng đáp lại nụ hôn của anh.
Cũng lâu rồi nhỉ, kể từ nụ hôn lần ấy, nụ hôn trước khi hai người rời xa nhau!
Trịnh Uyên Dương hớt hải chạy đến bến tàu, tìm kiếm xung quanh. Nhìn thấy một đám đông người đang vây xung quanh cái gì đó, nói thật là cậu sợ muốn chết. Nhưng khi vượt qua đám đông, thấy được cảnh tình tứ phía trước, cuối cùng lòng cậu cũng nhẹ nhõm.
Dọa chết cậu rồi!
30 phút trước, khi cậu tìm đến nơi ở của Uyên Dương, cậu thấy Xạ Nhật Nguyên đang đi như người mất hồn.
Cậu chạy lại lay người anh mấy lần, nhưng anh cứ im lặng, đần cái mặt ra.
Hết cách, Trịnh Uyên Dương áp dụng quy tắc bàn tay phải lên Xạ Nhật Nguyên, còn băn rap anh một trận :
"Anh còn không mau đi tìm anh Dương là sẽ mất anh ấy thật đấy! Minh Yến vừa kiểm tra, anh Dương mới rút tiền trong séc thôi nên chưa đi xa được đâu. Tôi đã nhờ người kiểm tra lịch sử giao dịch của anh ấy rồi, anh ấy mới mua một vé tàu ra đảo, giờ chắc đang ở bến tàu. Mau ra nhanh còn kịp! "
Bấy giờ Xạ Nhật Nguyên mới thức tỉnh, anh nhanh chóng chạy ra xe, phóng ra bến tàu ngay lập tức.
Trịnh Uyên Dương cũng nhanh bắt taxi theo sau.
Nhìn cái cách xe của Xạ Nhật Nguyên phóng đi, cậu cứ lo sợ, lỡ anh ta mà gặp tai nạn thì còn cái nịt!
Cũng may anh ta tìm được anh Dương rồi!
Trịnh Uyên Dương thở phào nhẹ nhõm, miệng lẩm bẩm :
"Việc gì cũng đến tay tôi! "
Nhưng cậu phải đi đâu bây giờ?
Cậu chỉ là người xuyên không, cậu không biết gì về thế giới này cả. Liệu ngoài thành phố này thì vẫn còn nơi nào cậu có thế đi chứ?
Uyên Dương xách va li ra khỏi nhà, dù không biết đi đâu nhưng cậu vẫn phải đi, chứ còn ở lại đây cậu sẽ càng đau lòng thêm thôi.
Trước tiên phải ra ngân hàng rút tiền trong tờ séc đã.
Trên đường Uyên Dương thuận tiện mua một tờ tạp chí về du lịch, tiện xem có nơi nào thú vị thì đến đó luôn, coi như đi du lịch vậy.
Xem nào, có một hòn đảo ngoài biển, đèn điện đầy đủ, điều kiện sống rất tốt, lại còn phong cảnh đẹp, đến đó thư thả đầu óc đi ha!
Rút tiền xong, cậu đi mua vé ra đảo liền. Càng nhanh càng tốt!
Cũng may là có vé xuất phát luôn trong ngày.
Uyên Dương ngồi trên ghế đợi tàu khởi hành, mắt nhìn dòng người tấp nập phía trước.
Hầu hết đều là gia đình hoặc là các cặp đôi đang chuẩn bị đi du lịch à.
Uyên Dương chợt nhói lên trong lòng, nơi này chỉ có cậu là một mình.
Có lẽ cuộc đời này của cậu đã được định sẵn là sẽ phải cô đơn rồi!
Tình yêu đúng là đau thật đấy!
Uyên Dương cúi đầu xem điện thoại. Đơn xin nghỉ việc đã được gửi đi. Cậu ấn giữ số của Nhật Nhật, xóa đi. Từ nay không còn liên quan gì đến nhau nữa.
Giờ khởi hành đã đến.
Uyên Dương xách va li lên tàu để ra đảo.
Ngay khi vừa mới leo được vài bậc thang thôi, cậu bỗng nghe thấy tiếng gọi :
"Uyên Dương! "
Cậu giật mình quay lại nhìn.
Là Nhật Nhật!
Anh ấy hớt hải chạy đến chỗ cậu, thậm chí xô ngã người trên đường cũng không dừng lại. Mặt anh đầy sự hoảng sợ, sợ cậu đi lên con tàu đó rồi, anh sẽ mất cậu mãi mãi!
Uyên Dương khi nhìn thấy Xạ Nhật Nguyên thì trở nên sợ hãi.
Tại sao anh ấy lại ở đây, anh ấy muốn làm gì? Tại sao lại đi tìm cậu?
Uyên Dương hốt hoảng chạy thật nhanh lên tàu. Cậu là hành khách cuối cùng của chuyến tàu này, chỉ cần nhanh một chút nữa thôi, là rời khỏi đây rồi. Nhanh một chút nữa thôi!
Ngay khi cậu sắp chạy đến cửa tàu thì bất chợt... có một bàn tay ôm lấy cậu.
Nhật Nhật bắt kịp cậu rồi!
Uyên Dương vùng vẫy muốn thoát ra, nhưng cậu càng vùng vẫy, Xạ Nhật Nguyên càng ôm chặt không buông.
Nhưng mà trong lúc giằng co cả hai người đã đến ngay bên cạnh lan can, và không may rơi tõm xuống biển.
Khi rơi xuống cậu vuột mất khỏi tay anh, anh cố gắng ôm lấy cậu nhưng không thể.
Anh không biết bơi! Anh sợ biển, sợ đại dương!
Làm sao anh có thể ôm lấy cậu khi mà anh còn không thể cứu lấy bản thân mình?
Xạ Nhật Nguyên dần chìm xuống, thật sự hôm nay sẽ chết sao?
Vậy là đến cuối cùng anh cũng không thể ôm lấy cậu, giữ cậu làm của riêng mình!
Ngay khi anh tuyệt vọng buông xuôi, thì một bóng hình tiến lại gần anh.
Là cậu!
Khác với Xạ Nhật Nguyên không biết bơi, Uyên Dương bơi rất giỏi nhé! Cứ coi như họ bù trừ cho nhau.
Dù cậu đã đau lòng vì anh rất nhiều, dù cậu đang cố gắng rời khỏi anh, nhưng nhìn anh đang dần chìm xuống biển như thế, sao cậu có thể mặc kệ?
Uyên Dương cậu, yêu Xạ Nhật Nguyên đến muốn đốt cháy cả linh hồn vậy!
Uyên Dương ôm lấy Xạ Nhật Nguyên, lôi anh lên bờ.
Ra khỏi biển rồi, Xạ Nhật Nguyên vẫn bất tỉnh. Uyên Dương cố gắng ép ngực anh cho nước trào ra ngoài, nhưng anh vẫn không tỉnh lại.
Ngay khi Nhật Nhật kéo cậu lại, cậu sợ lắm, sợ lại vì anh mà đau lòng. Nhưng cậu sợ mất anh hơn!
Hết cách, Uyên Dương hít một hơi thật sâu, bóp mũi Xạ Nhật Nguyên, cúi xuống hô hấp nhân tạo cho anh.
Mọi người xung quanh đều đang trố mắt nhìn cảnh này, bàn tán. Có người lấy điện thoại ra quay video lại.
Được một lúc, Xạ Nhật Nguyên mới ho sặc sụa, tỉnh lại.
Ngay lập tức, anh ôm chặt lấy Uyên Dương, sợ sẽ vụt mất cậu. Miệng anh lắp bắp :
" Anh xin... xin lỗi, đ... đừng bỏ anh mà!"
" Uyên Dương, anh yêu em!"
Uyên Dương òa khóc, cũng ôm chặt lấy anh.
"Em cũng yêu anh nhiều lắm! "
Nghe được lời của cậu, anh vui mừng khôn xiết. Vậy là anh có được cậu rồi!
Mặt trời đã lại chiếu sáng rồi nhé!
Ngay lập tức, anh ôm lấy cổ cậu, trao cho cậu một nụ hôn sâu.
Cậu cũng đáp lại nụ hôn của anh.
Cũng lâu rồi nhỉ, kể từ nụ hôn lần ấy, nụ hôn trước khi hai người rời xa nhau!
Trịnh Uyên Dương hớt hải chạy đến bến tàu, tìm kiếm xung quanh. Nhìn thấy một đám đông người đang vây xung quanh cái gì đó, nói thật là cậu sợ muốn chết. Nhưng khi vượt qua đám đông, thấy được cảnh tình tứ phía trước, cuối cùng lòng cậu cũng nhẹ nhõm.
Dọa chết cậu rồi!
30 phút trước, khi cậu tìm đến nơi ở của Uyên Dương, cậu thấy Xạ Nhật Nguyên đang đi như người mất hồn.
Cậu chạy lại lay người anh mấy lần, nhưng anh cứ im lặng, đần cái mặt ra.
Hết cách, Trịnh Uyên Dương áp dụng quy tắc bàn tay phải lên Xạ Nhật Nguyên, còn băn rap anh một trận :
"Anh còn không mau đi tìm anh Dương là sẽ mất anh ấy thật đấy! Minh Yến vừa kiểm tra, anh Dương mới rút tiền trong séc thôi nên chưa đi xa được đâu. Tôi đã nhờ người kiểm tra lịch sử giao dịch của anh ấy rồi, anh ấy mới mua một vé tàu ra đảo, giờ chắc đang ở bến tàu. Mau ra nhanh còn kịp! "
Bấy giờ Xạ Nhật Nguyên mới thức tỉnh, anh nhanh chóng chạy ra xe, phóng ra bến tàu ngay lập tức.
Trịnh Uyên Dương cũng nhanh bắt taxi theo sau.
Nhìn cái cách xe của Xạ Nhật Nguyên phóng đi, cậu cứ lo sợ, lỡ anh ta mà gặp tai nạn thì còn cái nịt!
Cũng may anh ta tìm được anh Dương rồi!
Trịnh Uyên Dương thở phào nhẹ nhõm, miệng lẩm bẩm :
"Việc gì cũng đến tay tôi! "
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương