Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz
Chương 17
Nhưng đến sân huấn luyện, Tiêu Hòa lại không có ở đó.
Chỉ có lính nằm la liệt trên đất, mỗi người đều mồ hôi nhễ nhại, thở hổn hển như thể mất nửa cái mạng.
Nhìn là biết vừa huấn luyện xong.
Quá tàn nhẫn.
Thấy cậu ta, trung đội trưởng run rẩy đôi chân đi tới giải thích: "Tiêu Hòa về công ty ăn cơm rồi."
"Về công ty?"
Hoắc An có chút kinh ngạc.
Cơm hộp đoàn phim cung cấp khá ngon, hơn nữa doanh trại cũng có căng tin, nhà ăn công ty rốt cuộc có sức hấp dẫn gì mà có thể khiến chị ấy chạy xa như vậy để về?
Đang nghĩ, những người lính khác nhìn thấy Hoắc An liền vây quanh lại.
"Cậu chính là Hoắc An?"
"Ngôi sao mà Tiêu Hòa dẫn theo chính là cậu?"
"Bình thường cô ấy cũng huấn luyện cậu như vậy sao?"
Hoắc An nhìn đám lính chật vật, lặng lẽ gật đầu.
"Đúng vậy, tôi là Hoắc An."
Nhận được câu trả lời này, ánh mắt của tất cả mọi người đều sáng lên như thể đột nhiên tìm thấy tổ chức, nắm c.h.ặ.t t.a.y cậu ta.
Chỉ hận gặp nhau muộn.
"Cậu vất vả rồi."
"Cậu đã vượt qua thời gian kia như thế nào? Chúng tôi mới mấy ngày đã chịu không nổi rồi."
Hoắc An rưng rưng nước mắt nói: "Những gì các anh huấn luyện thực ra còn chưa bằng một phần mười những gì tôi đã trải qua."
Con chuột hamster lớn kia còn chưa xuất hiện, đó mới là sự tàn phá đối với cả thể chất và tinh thần của Hoắc An.
Nếu không thì tại sao thể chất đến ông nội cậu ta cũng không có cách nào thay đổi, làm sao có thể chỉ trong vòng nửa tháng đã lột xác, thay da đổi thịt?
Nghe vậy, mấy người lại giật mình, ánh mắt nhìn Hoắc An càng thêm đau lòng.
"Cô ấy tra tấn... không phải, huấn luyện cậu như thế nào?"
Hoắc An thở dài, thân thiết ôm lấy trung đội trưởng.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã nhanh chóng xây dựng tình bạn cách mạng với họ.
"Đi, chúng ta vừa ăn vừa nói."
Nói xong, một đám người đi về phía nhà ăn.
Tiêu Hòa mấy ngày nay vẫn luôn ăn ở nhà ăn công ty, mỗi ngày không quản ngại vất vả chạy từ doanh trại về ăn liền ba bát cơm, sau đó mới mãn nguyện rời đi.
Lúc cô trở về doanh trại chuẩn bị tiếp tục huấn luyện thì phát hiện mọi người đều ngồi vây thành một vòng, Hoắc An đang ngồi ở giữa, không biết đang nói gì mà trên mặt buồn rười rượi.
Cô vừa mới đi tới, mấy người lính nhìn thấy liền đứng dậy, đi ngang qua cô còn thở dài nói:
"Tiêu Hòa, cô đối xử tốt với Hoắc An một chút đi."
"Cậu ta khổ quá."
"Đúng vậy, chúng tôi đều nhìn không nổi nữa."
Tiêu Hòa: "?"
Trên mặt lộ vẻ khó hiểu.
Cô tìm Hoắc An, nghi hoặc hỏi: "Lời bọn họ nói có ý gì?"
Hoắc An lắc đầu.
"Mọi người đều cho rằng em không phải là minh tinh, em chỉ đang ở giới giải trí đi nghĩa vụ quân sự."
Người khác ở giới giải trí kiếm tiền, làm minh tinh.
Còn cậu ta ở giới giải trí đi nghĩa vụ quân sự.
Nghĩ thôi cũng thấy chua xót.
Tiêu Hòa hiểu ra, cô nhẹ nhàng gật đầu an ủi cậu ta: "Đừng nghĩ lung tung, cường độ huấn luyện của lính không cao bằng cậu đâu."
Hoắc An còn tưởng cô muốn quan tâm mình, nghe xong nghẹn họng, cả người đều không ổn, mơ mơ màng màng quay người rời đi.
Lúc này công việc quay phim của cậu ta đã gần kết thúc.
Thời lượng lên hình chưa đầy hai tập, chưa đến một tuần đã quay xong toàn bộ.
Ngày rời đi, đạo diễn Tôn cẩn thận kiểm tra kịch bản và những đoạn đã quay, sau khi xác định không có vấn đề gì liền thông báo Hoắc An đóng máy.
Vừa dứt lời, Hoắc An lại đứng tại chỗ mãi không nhúc nhích, biểu hiện ra vẻ vô cùng lưu luyến, nước mắt lưng tròng.
"Tôi không đi, tôi không muốn đi..."
Đạo diễn Tôn nhìn thấy cậu ta như vậy, không khỏi cũng cảm động.
Ông ta đã quay phim nhiều năm, rất ít khi gặp được diễn viên chuyên nghiệp và nhập vai như Hoắc An, ngay cả khi đóng máy cũng không nỡ rời đi.
Phải có tình cảm sâu đậm với đoàn phim đến mức nào mới có thể khóc như vậy?
Đạo diễn Tôn Văn rưng rưng nước mắt.
Đi tới thân thiết vỗ vai Hoắc An an ủi.
"Hoắc An, cậu khóc là vì không nỡ rời đoàn phim sao? Từ tận đáy lòng cậu yêu thích bộ phim này, là vì tình yêu sao?"
"Không phải." Hoắc An trả lời: "Tôi là sợ."
"?"
Đạo diễn Tôn không hiểu.
Hoắc An u uất nói: "Sau khi trở về lại phải bắt đầu huấn luyện rồi."
Những ngày này ở đoàn phim chỉ cần quay phim, căn bản không cần huấn luyện đặc biệt, cũng không cần bị con chuột hamster lớn dí, khoảng thời gian vui vẻ như vậy, cậu ta thực sự không nỡ rời đi.
Nghĩ đến đây, từ sâu trong nội tâm Hoắc An cảm nhận nỗi buồn vô hạn, cậu ta đột nhiên ôm chầm lấy đạo diễn Tôn Văn khóc nức nở.
"Đạo diễn, để tôi tiếp tục ở lại đóng vai quần chúng đi! Tôi có thể diễn!"
Tôn Văn: "..."
Ông ta mặt không biểu cảm đẩy cái người đang bám trên người mình xuống, chỉ tay về phía cửa.
"Đi, bây giờ cậu đi ngay."
Hoắc An không nỡ rời đi, nhưng những người lính huấn luyện lại vui mừng khôn xiết.
Vừa nghe nói Tiêu Hòa sắp đi, họ hận không thể đánh trống khua chiêng tiễn đưa, thậm chí còn tự tổ chức tiệc tiễn biệt trong giờ nghỉ.
Đoàn phim bị cảnh tượng này làm cho giật mình.
Bọn họ quay phim ở đây lâu như vậy cũng không qua lại được với những người lính này, gần như không có tiếp xúc.
Không ngờ Tiêu Hòa mới ở đây một tuần, vậy mà đã hòa nhập với những người trong quân đội, còn bồi dưỡng được tình cảm sâu đậm như thế.
Đạo diễn Tôn Văn rất có chủ kiến, ông ta chỉ vào những người lính xếp hàng tiễn đưa, cảm thán: "Cậu xem, mọi người đều không nỡ xa Tiêu Hòa, tình cảm sâu đậm biết bao, đây chính là tình quân dân cá nước mà người ta thường nói nhỉ?"
Tiền Tam Thủy mơ hồ biết chuyện gì đang xảy ra, vì thế anh ta rất nghi ngờ về phân tích của đạo diễn.
"Là không nỡ xa sao? Sao tôi lại cảm thấy bọn họ còn vui hơn cả ăn Tết vậy?"
Nhìn trung đội trưởng đi đầu khóe miệng sắp vểnh lên tận trời rồi.
Tân Binh, Xông Lên Nào áp dụng mô hình vừa quay vừa phát sóng, tốc độ quay nhanh, tốc độ phát sóng còn nhanh hơn.
Hoắc An mới đóng máy khoảng nửa tháng, những đoạn cậu ta diễn đã được chính thức phát sóng.
Vào khung giờ vàng thứ bảy, toàn bộ thời gian của Tiêu Hòa đều dùng để chú ý đến động thái trên mạng.
Trước đó đoàn phim không công bố diễn viên đảm nhận vai diễn mới, cho nên khi Hoắc An vừa xuất hiện, trên màn hình đã bay ra một loạt dấu "?".
Tiếng nghi ngờ bay đầy trời, màn hình sắp bị bình luận che phủ hết rồi.
[Hoắc An? Đoàn phim không sao chứ? Sao lại để cậu ta diễn vậy?]
[Thôi chào, tôi bỏ phim rồi.]
[Hoắc An cũng không đến nỗi tệ mà? Trước đây cậu ta tham gia Tốc Độ Cực Hạn biểu hiện rất tốt, hơn nữa còn là người đầu tiên phá đảo!]
[Show giải trí có kịch bản, hiệu ứng đều là cắt ghép ra, diễn xuất thì khác, nếu cậu ta có thể làm được huấn luyện của quân đội, tôi sẽ trồng chuối gội đầu!]
Chỉ có lính nằm la liệt trên đất, mỗi người đều mồ hôi nhễ nhại, thở hổn hển như thể mất nửa cái mạng.
Nhìn là biết vừa huấn luyện xong.
Quá tàn nhẫn.
Thấy cậu ta, trung đội trưởng run rẩy đôi chân đi tới giải thích: "Tiêu Hòa về công ty ăn cơm rồi."
"Về công ty?"
Hoắc An có chút kinh ngạc.
Cơm hộp đoàn phim cung cấp khá ngon, hơn nữa doanh trại cũng có căng tin, nhà ăn công ty rốt cuộc có sức hấp dẫn gì mà có thể khiến chị ấy chạy xa như vậy để về?
Đang nghĩ, những người lính khác nhìn thấy Hoắc An liền vây quanh lại.
"Cậu chính là Hoắc An?"
"Ngôi sao mà Tiêu Hòa dẫn theo chính là cậu?"
"Bình thường cô ấy cũng huấn luyện cậu như vậy sao?"
Hoắc An nhìn đám lính chật vật, lặng lẽ gật đầu.
"Đúng vậy, tôi là Hoắc An."
Nhận được câu trả lời này, ánh mắt của tất cả mọi người đều sáng lên như thể đột nhiên tìm thấy tổ chức, nắm c.h.ặ.t t.a.y cậu ta.
Chỉ hận gặp nhau muộn.
"Cậu vất vả rồi."
"Cậu đã vượt qua thời gian kia như thế nào? Chúng tôi mới mấy ngày đã chịu không nổi rồi."
Hoắc An rưng rưng nước mắt nói: "Những gì các anh huấn luyện thực ra còn chưa bằng một phần mười những gì tôi đã trải qua."
Con chuột hamster lớn kia còn chưa xuất hiện, đó mới là sự tàn phá đối với cả thể chất và tinh thần của Hoắc An.
Nếu không thì tại sao thể chất đến ông nội cậu ta cũng không có cách nào thay đổi, làm sao có thể chỉ trong vòng nửa tháng đã lột xác, thay da đổi thịt?
Nghe vậy, mấy người lại giật mình, ánh mắt nhìn Hoắc An càng thêm đau lòng.
"Cô ấy tra tấn... không phải, huấn luyện cậu như thế nào?"
Hoắc An thở dài, thân thiết ôm lấy trung đội trưởng.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã nhanh chóng xây dựng tình bạn cách mạng với họ.
"Đi, chúng ta vừa ăn vừa nói."
Nói xong, một đám người đi về phía nhà ăn.
Tiêu Hòa mấy ngày nay vẫn luôn ăn ở nhà ăn công ty, mỗi ngày không quản ngại vất vả chạy từ doanh trại về ăn liền ba bát cơm, sau đó mới mãn nguyện rời đi.
Lúc cô trở về doanh trại chuẩn bị tiếp tục huấn luyện thì phát hiện mọi người đều ngồi vây thành một vòng, Hoắc An đang ngồi ở giữa, không biết đang nói gì mà trên mặt buồn rười rượi.
Cô vừa mới đi tới, mấy người lính nhìn thấy liền đứng dậy, đi ngang qua cô còn thở dài nói:
"Tiêu Hòa, cô đối xử tốt với Hoắc An một chút đi."
"Cậu ta khổ quá."
"Đúng vậy, chúng tôi đều nhìn không nổi nữa."
Tiêu Hòa: "?"
Trên mặt lộ vẻ khó hiểu.
Cô tìm Hoắc An, nghi hoặc hỏi: "Lời bọn họ nói có ý gì?"
Hoắc An lắc đầu.
"Mọi người đều cho rằng em không phải là minh tinh, em chỉ đang ở giới giải trí đi nghĩa vụ quân sự."
Người khác ở giới giải trí kiếm tiền, làm minh tinh.
Còn cậu ta ở giới giải trí đi nghĩa vụ quân sự.
Nghĩ thôi cũng thấy chua xót.
Tiêu Hòa hiểu ra, cô nhẹ nhàng gật đầu an ủi cậu ta: "Đừng nghĩ lung tung, cường độ huấn luyện của lính không cao bằng cậu đâu."
Hoắc An còn tưởng cô muốn quan tâm mình, nghe xong nghẹn họng, cả người đều không ổn, mơ mơ màng màng quay người rời đi.
Lúc này công việc quay phim của cậu ta đã gần kết thúc.
Thời lượng lên hình chưa đầy hai tập, chưa đến một tuần đã quay xong toàn bộ.
Ngày rời đi, đạo diễn Tôn cẩn thận kiểm tra kịch bản và những đoạn đã quay, sau khi xác định không có vấn đề gì liền thông báo Hoắc An đóng máy.
Vừa dứt lời, Hoắc An lại đứng tại chỗ mãi không nhúc nhích, biểu hiện ra vẻ vô cùng lưu luyến, nước mắt lưng tròng.
"Tôi không đi, tôi không muốn đi..."
Đạo diễn Tôn nhìn thấy cậu ta như vậy, không khỏi cũng cảm động.
Ông ta đã quay phim nhiều năm, rất ít khi gặp được diễn viên chuyên nghiệp và nhập vai như Hoắc An, ngay cả khi đóng máy cũng không nỡ rời đi.
Phải có tình cảm sâu đậm với đoàn phim đến mức nào mới có thể khóc như vậy?
Đạo diễn Tôn Văn rưng rưng nước mắt.
Đi tới thân thiết vỗ vai Hoắc An an ủi.
"Hoắc An, cậu khóc là vì không nỡ rời đoàn phim sao? Từ tận đáy lòng cậu yêu thích bộ phim này, là vì tình yêu sao?"
"Không phải." Hoắc An trả lời: "Tôi là sợ."
"?"
Đạo diễn Tôn không hiểu.
Hoắc An u uất nói: "Sau khi trở về lại phải bắt đầu huấn luyện rồi."
Những ngày này ở đoàn phim chỉ cần quay phim, căn bản không cần huấn luyện đặc biệt, cũng không cần bị con chuột hamster lớn dí, khoảng thời gian vui vẻ như vậy, cậu ta thực sự không nỡ rời đi.
Nghĩ đến đây, từ sâu trong nội tâm Hoắc An cảm nhận nỗi buồn vô hạn, cậu ta đột nhiên ôm chầm lấy đạo diễn Tôn Văn khóc nức nở.
"Đạo diễn, để tôi tiếp tục ở lại đóng vai quần chúng đi! Tôi có thể diễn!"
Tôn Văn: "..."
Ông ta mặt không biểu cảm đẩy cái người đang bám trên người mình xuống, chỉ tay về phía cửa.
"Đi, bây giờ cậu đi ngay."
Hoắc An không nỡ rời đi, nhưng những người lính huấn luyện lại vui mừng khôn xiết.
Vừa nghe nói Tiêu Hòa sắp đi, họ hận không thể đánh trống khua chiêng tiễn đưa, thậm chí còn tự tổ chức tiệc tiễn biệt trong giờ nghỉ.
Đoàn phim bị cảnh tượng này làm cho giật mình.
Bọn họ quay phim ở đây lâu như vậy cũng không qua lại được với những người lính này, gần như không có tiếp xúc.
Không ngờ Tiêu Hòa mới ở đây một tuần, vậy mà đã hòa nhập với những người trong quân đội, còn bồi dưỡng được tình cảm sâu đậm như thế.
Đạo diễn Tôn Văn rất có chủ kiến, ông ta chỉ vào những người lính xếp hàng tiễn đưa, cảm thán: "Cậu xem, mọi người đều không nỡ xa Tiêu Hòa, tình cảm sâu đậm biết bao, đây chính là tình quân dân cá nước mà người ta thường nói nhỉ?"
Tiền Tam Thủy mơ hồ biết chuyện gì đang xảy ra, vì thế anh ta rất nghi ngờ về phân tích của đạo diễn.
"Là không nỡ xa sao? Sao tôi lại cảm thấy bọn họ còn vui hơn cả ăn Tết vậy?"
Nhìn trung đội trưởng đi đầu khóe miệng sắp vểnh lên tận trời rồi.
Tân Binh, Xông Lên Nào áp dụng mô hình vừa quay vừa phát sóng, tốc độ quay nhanh, tốc độ phát sóng còn nhanh hơn.
Hoắc An mới đóng máy khoảng nửa tháng, những đoạn cậu ta diễn đã được chính thức phát sóng.
Vào khung giờ vàng thứ bảy, toàn bộ thời gian của Tiêu Hòa đều dùng để chú ý đến động thái trên mạng.
Trước đó đoàn phim không công bố diễn viên đảm nhận vai diễn mới, cho nên khi Hoắc An vừa xuất hiện, trên màn hình đã bay ra một loạt dấu "?".
Tiếng nghi ngờ bay đầy trời, màn hình sắp bị bình luận che phủ hết rồi.
[Hoắc An? Đoàn phim không sao chứ? Sao lại để cậu ta diễn vậy?]
[Thôi chào, tôi bỏ phim rồi.]
[Hoắc An cũng không đến nỗi tệ mà? Trước đây cậu ta tham gia Tốc Độ Cực Hạn biểu hiện rất tốt, hơn nữa còn là người đầu tiên phá đảo!]
[Show giải trí có kịch bản, hiệu ứng đều là cắt ghép ra, diễn xuất thì khác, nếu cậu ta có thể làm được huấn luyện của quân đội, tôi sẽ trồng chuối gội đầu!]
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương