Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz
Chương 52
Trong phòng nghỉ.
Phan Hồng cũng không ngờ mình lại nhận được câu trả lời như vậy, nhất thời bị chữ "xấu" kia làm cho kinh ngạc.
Phải biết rằng, Nghiêm Tu Quần có thể thành công nổi tiếng là nhờ vào nhan sắc của cậu ta.
Thân hình gầy gò, ngũ quan như đẽo gọt, được bao nhiêu cư dân mạng ca ngợi là ông chồng quốc dân, vậy mà bây giờ Tiêu Hòa lại từ chối cậu ta vì xấu?
"Cô nói thật sao?"
Tiêu Hòa gật đầu.
Nghiêm Tu Quần quá gầy, người cậu ta không có chút cơ bắp nào, tứ chi mảnh khảnh như thể có thể gãy bất cứ lúc nào, thể lực cũng không tốt, xách một thùng nước cũng thấy mệt.
Trong thời đại mạt thế lấy khỏe đẹp làm chuẩn mực, thân hình như Nghiêm Tu Quần thuộc về tầng lớp thẩm mỹ thấp nhất.
Cô hạ giọng: "Đừng để Nghiêm Tu Quần biết chuyện này, kẻo làm tổn thương lòng tự trọng của cậu ta."
Giọng điệu chắc chắn, Phan Hồng tin rồi.
Cô ta hoàn hồn sau sự ngạc nhiên, cuối cùng cũng yên tâm, sau đó cười trộm.
"Cô nói vậy thì tôi yên tâm rồi."
Hai người nhanh chóng thống nhất ý kiến, quay trở lại hiện trường tập dượt.
Tiêu Hòa vừa vào liền cảm nhận có một ánh mắt oán trách luôn quanh quẩn trên người mình.
Quay đầu lại, thấy Nghiêm Tu Quần đang đứng trong một góc khuất đằng sau ánh đèn sân khấu, lén lút nhìn cô.
Tình huống này kéo dài đến tận giờ ăn trưa.
Phan Hồng thấy thái độ Nghiêm Tu Quần vẫn như hôm qua, luôn thường xuyên nhìn về phía Tiêu Hòa, nhưng bây giờ cô ta đã không còn hoảng sợ chút nào.
"Cậu có muốn qua nói với cô ta vài câu không?" Thậm chí Phan Hồng còn chủ động mở lời.
Nghiêm Tu Quần sáng nay ở cửa phòng nghỉ nghe thấy những lời đó, vừa tức vừa giận, nhưng giãy dụa một lúc, cuối cùng vẫn không đẩy cửa vào, mà lựa chọn lặng lẽ rời đi.
Lúc này nghe thấy lời đề nghị của người đại diện, cậu ta tuy có chút do dự nhưng vẫn đi tới.
Phan Hồng trái ngược với thái độ trước đó, còn nhiệt tình chào hỏi Tiêu Hòa.
"Tiêu Hòa, sao cô không ăn cơm? Đói bụng thì làm sao?"
Tiêu Hòa hôm nay không đi mua cơm, dù sao cũng không ăn được, dứt khoát nhét hai ổ bánh mì cho đỡ đói, nghe thấy giọng nói quan tâm của cô ta, nhất thời có chút nghi hoặc.
"Hai người có chuyện gì sao?"
"Không có gì, chỉ là qua xem cô thôi."
Phan Hồng cười cười, giây tiếp theo, lời nói đột ngột chuyển hướng: " Nghiêm Tu Quần, cậu biết không? Vừa nãy ở phòng nghỉ, Tiêu Hòa nói cậu xấu xí."
Tiêu Hòa:?!
Cô nói thẳng ra như vậy, tôi sẽ không xấu hổ sao?
Hiện trường nhất thời chìm vào im lặng.
Lúc này bọn họ tụ tập ở nhà ăn, xung quanh toàn là nhân viên công tác và nghệ sĩ tham gia đêm hội lần này, câu nói của Phan Hồng vừa thốt ra, động tác của tất cả mọi người đều dừng lại, nhao nhao nhìn sang với ánh mắt kinh ngạc.
Sắc mặt của Nghiêm Tu Quần trở nên tái mét.
Mặc dù cậu ta đã biết chuyện này trước đó, nhưng khi nói ra trước mặt, vẫn có chút không thể chấp nhận được.
Phan Hồng muốn chính là hiệu quả này, cô ta muốn Nghiêm Tu Quần hoàn toàn từ bỏ ý định quay lại, còn có thể khiến Tiêu Hòa mất mặt, một công đôi việc.
Phan Hồng đắc ý cười tươi, còn muốn thêm dầu vào lửa thì quay đầu nhìn lại, phát hiện Tiêu Hòa vẫn bình tĩnh như thường, không những không tự biện hộ cho mình mà còn thẳng thắn gật đầu.
Dùng giọng điệu vô cùng bình tĩnh nói: "Đúng vậy, tôi đã nói câu đó. Lúc đó cô còn nói, Nghiêm Tu Quần nên cảm ơn cô, nếu không có cô, cậu ta căn bản không nhận được phim để đóng."
Xoẹt ——
Không khí tại hiện trường lại lần nữa trở nên căng thẳng.
Tất cả mọi người lúc này ngay cả cơm cũng không ăn nữa, dựng thẳng lỗ tai, kinh ngạc nhìn sang.
Nghiêm Tu Quần mặt đầy vẻ kinh ngạc!
Cậu ta trợn to mắt, không dám tin nhìn người đại diện của mình.
Vừa nãy lúc cậu ta đi đến phòng nghỉ, căn bản không nghe thấy câu này, chẳng lẽ trong mắt cô ta, mình lại là như vậy sao?
Phan Hồng cũng hoảng hốt, không ngờ Tiêu Hòa lại là người có thù là báo ngay tại chỗ.
Ngay lúc toàn trường hỗn loạn, Tiêu Hòa ngồi ở trung tâm vẫn vững như Thái Sơn, lại nhẹ nhàng ném cho Nghiêm Tu Quần thêm một quả bom.
"Đúng rồi, cô ta còn nói cậu là một đống bùn nhão."
Nói xong, cô tiêu sái rời khỏi chiến trường.
Cô vừa mới đi, Nghiêm Tu Quần liền lớn tiếng chất vấn.
"Trước kia lúc tôi đóng vai nam chính, cô nói tôi thông minh, có năng lực, có tài hoa, bây giờ tôi chỉ mới ba tháng không đóng phim, cô liền nói tôi là bùn nhão?!"
"Không, không có..."
Phan Hồng vừa tức vừa gấp, liên tục phản bác. "Tôi căn bản không nói những lời đó."
Lúc này, Tiêu Hòa đã rút khỏi chiến trường lại bổ sung thêm một câu: "Đừng cãi nữa, trong phòng nghỉ có camera giám sát, lấy ra xem là biết ngay."
Phan Hồng nhất thời câm nín.
Cô ta không dám lấy camera giám sát, lại không muốn thừa nhận.
Nghiêm Tu Quần chỉ trong một buổi sáng ngắn ngủi, liên tiếp bị hai người đại diện làm tổn thương, không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, đứng ngay nhà ăn cãi nhau với Phan Hồng, lôi từng chuyện ra xé nhỏ rồi cãi.
Trong lúc lời qua tiếng lại, đủ loại dưa bay đầy trời.
Lúc đầu còn có người nghiêm túc khuyên can, khuyên mãi khuyên mãi đều lặng lẽ buông tay, ngồi bên cạnh nghiêm túc nghe ngóng.
Trong lúc nhất thời, hiện trường náo nhiệt vô cùng.
Những người khác nghe lén đều trốn tránh, sợ chủ nhân của dưa phát hiện, nhưng Từ Nhất Chu lại ngốc nghếch, trực tiếp bê một cái ghế đặt ở hàng đầu, nhiệt tình vẫy tay với Tiêu Hòa.
"Đội trưởng, lại đây, ghế đã lau sạch rồi, chị đến đây ngồi đi."
Nếu người khác nhìn thấy còn tưởng cậu ta đóng vai phản diện, nhưng Tiêu Hòa lại rất bình tĩnh, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, trực tiếp đi tới ngồi xuống.
"Cảm ơn."
Ngay ở hàng đầu, chỉ cách chiến trường ba bước chân, chỗ ngồi VIP ăn dưa, thậm chí lúc người trong cuộc cãi nhau, có mấy cái răng sâu cũng nhìn thấy rõ ràng.
Mặc dù không ăn được cơm, nhưng ăn dưa cũng không tệ.
Tất cả mọi người há hốc mồm nhìn dáng vẻ bình tĩnh của cô, có hâm mộ, có kinh ngạc.
Quả nhiên là cô, Tiêu Hòa.
Tranh luận nửa ngày, hai người kia vẫn chưa phân thắng bại.
Một quả dưa ăn đi ăn lại, dù thế nào cũng không còn thơm ngon nữa.
"Đừng cãi nữa."
Lúc này, Tiêu Hòa lên tiếng gọi họ lại, nói với Phan Hồng và Nghiêm Tu Quần:
"Trước tiên hãy bình tĩnh lại, sau đó mỗi người trình bày quan điểm của mình, tôi sẽ làm trọng tài cho hai người."
Những người khác tại hiện trường:?
Không đúng.
Cuộc tranh luận này, không phải do cô khơi mào sao?
Cô không những bình an rút khỏi chiến trường, bây giờ còn muốn quay lại làm trọng tài!?
Nhưng lúc này Tiêu Hòa đang bắt chéo hai chân thon dài, an nhiên ngồi trên ghế, trên mặt mang theo nụ cười bình tĩnh mà điềm đạm.
Nghiêm Tu Quần và Phan Hồng hiển nhiên cũng nhận ra không ổn, tức khắc dập tắt lửa giận, nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ.
"Cô làm người đi!"
Nói xong, tức giận bỏ đi.
Buổi chiều, tổng duyệt chính thức.
Phan Hồng cũng không ngờ mình lại nhận được câu trả lời như vậy, nhất thời bị chữ "xấu" kia làm cho kinh ngạc.
Phải biết rằng, Nghiêm Tu Quần có thể thành công nổi tiếng là nhờ vào nhan sắc của cậu ta.
Thân hình gầy gò, ngũ quan như đẽo gọt, được bao nhiêu cư dân mạng ca ngợi là ông chồng quốc dân, vậy mà bây giờ Tiêu Hòa lại từ chối cậu ta vì xấu?
"Cô nói thật sao?"
Tiêu Hòa gật đầu.
Nghiêm Tu Quần quá gầy, người cậu ta không có chút cơ bắp nào, tứ chi mảnh khảnh như thể có thể gãy bất cứ lúc nào, thể lực cũng không tốt, xách một thùng nước cũng thấy mệt.
Trong thời đại mạt thế lấy khỏe đẹp làm chuẩn mực, thân hình như Nghiêm Tu Quần thuộc về tầng lớp thẩm mỹ thấp nhất.
Cô hạ giọng: "Đừng để Nghiêm Tu Quần biết chuyện này, kẻo làm tổn thương lòng tự trọng của cậu ta."
Giọng điệu chắc chắn, Phan Hồng tin rồi.
Cô ta hoàn hồn sau sự ngạc nhiên, cuối cùng cũng yên tâm, sau đó cười trộm.
"Cô nói vậy thì tôi yên tâm rồi."
Hai người nhanh chóng thống nhất ý kiến, quay trở lại hiện trường tập dượt.
Tiêu Hòa vừa vào liền cảm nhận có một ánh mắt oán trách luôn quanh quẩn trên người mình.
Quay đầu lại, thấy Nghiêm Tu Quần đang đứng trong một góc khuất đằng sau ánh đèn sân khấu, lén lút nhìn cô.
Tình huống này kéo dài đến tận giờ ăn trưa.
Phan Hồng thấy thái độ Nghiêm Tu Quần vẫn như hôm qua, luôn thường xuyên nhìn về phía Tiêu Hòa, nhưng bây giờ cô ta đã không còn hoảng sợ chút nào.
"Cậu có muốn qua nói với cô ta vài câu không?" Thậm chí Phan Hồng còn chủ động mở lời.
Nghiêm Tu Quần sáng nay ở cửa phòng nghỉ nghe thấy những lời đó, vừa tức vừa giận, nhưng giãy dụa một lúc, cuối cùng vẫn không đẩy cửa vào, mà lựa chọn lặng lẽ rời đi.
Lúc này nghe thấy lời đề nghị của người đại diện, cậu ta tuy có chút do dự nhưng vẫn đi tới.
Phan Hồng trái ngược với thái độ trước đó, còn nhiệt tình chào hỏi Tiêu Hòa.
"Tiêu Hòa, sao cô không ăn cơm? Đói bụng thì làm sao?"
Tiêu Hòa hôm nay không đi mua cơm, dù sao cũng không ăn được, dứt khoát nhét hai ổ bánh mì cho đỡ đói, nghe thấy giọng nói quan tâm của cô ta, nhất thời có chút nghi hoặc.
"Hai người có chuyện gì sao?"
"Không có gì, chỉ là qua xem cô thôi."
Phan Hồng cười cười, giây tiếp theo, lời nói đột ngột chuyển hướng: " Nghiêm Tu Quần, cậu biết không? Vừa nãy ở phòng nghỉ, Tiêu Hòa nói cậu xấu xí."
Tiêu Hòa:?!
Cô nói thẳng ra như vậy, tôi sẽ không xấu hổ sao?
Hiện trường nhất thời chìm vào im lặng.
Lúc này bọn họ tụ tập ở nhà ăn, xung quanh toàn là nhân viên công tác và nghệ sĩ tham gia đêm hội lần này, câu nói của Phan Hồng vừa thốt ra, động tác của tất cả mọi người đều dừng lại, nhao nhao nhìn sang với ánh mắt kinh ngạc.
Sắc mặt của Nghiêm Tu Quần trở nên tái mét.
Mặc dù cậu ta đã biết chuyện này trước đó, nhưng khi nói ra trước mặt, vẫn có chút không thể chấp nhận được.
Phan Hồng muốn chính là hiệu quả này, cô ta muốn Nghiêm Tu Quần hoàn toàn từ bỏ ý định quay lại, còn có thể khiến Tiêu Hòa mất mặt, một công đôi việc.
Phan Hồng đắc ý cười tươi, còn muốn thêm dầu vào lửa thì quay đầu nhìn lại, phát hiện Tiêu Hòa vẫn bình tĩnh như thường, không những không tự biện hộ cho mình mà còn thẳng thắn gật đầu.
Dùng giọng điệu vô cùng bình tĩnh nói: "Đúng vậy, tôi đã nói câu đó. Lúc đó cô còn nói, Nghiêm Tu Quần nên cảm ơn cô, nếu không có cô, cậu ta căn bản không nhận được phim để đóng."
Xoẹt ——
Không khí tại hiện trường lại lần nữa trở nên căng thẳng.
Tất cả mọi người lúc này ngay cả cơm cũng không ăn nữa, dựng thẳng lỗ tai, kinh ngạc nhìn sang.
Nghiêm Tu Quần mặt đầy vẻ kinh ngạc!
Cậu ta trợn to mắt, không dám tin nhìn người đại diện của mình.
Vừa nãy lúc cậu ta đi đến phòng nghỉ, căn bản không nghe thấy câu này, chẳng lẽ trong mắt cô ta, mình lại là như vậy sao?
Phan Hồng cũng hoảng hốt, không ngờ Tiêu Hòa lại là người có thù là báo ngay tại chỗ.
Ngay lúc toàn trường hỗn loạn, Tiêu Hòa ngồi ở trung tâm vẫn vững như Thái Sơn, lại nhẹ nhàng ném cho Nghiêm Tu Quần thêm một quả bom.
"Đúng rồi, cô ta còn nói cậu là một đống bùn nhão."
Nói xong, cô tiêu sái rời khỏi chiến trường.
Cô vừa mới đi, Nghiêm Tu Quần liền lớn tiếng chất vấn.
"Trước kia lúc tôi đóng vai nam chính, cô nói tôi thông minh, có năng lực, có tài hoa, bây giờ tôi chỉ mới ba tháng không đóng phim, cô liền nói tôi là bùn nhão?!"
"Không, không có..."
Phan Hồng vừa tức vừa gấp, liên tục phản bác. "Tôi căn bản không nói những lời đó."
Lúc này, Tiêu Hòa đã rút khỏi chiến trường lại bổ sung thêm một câu: "Đừng cãi nữa, trong phòng nghỉ có camera giám sát, lấy ra xem là biết ngay."
Phan Hồng nhất thời câm nín.
Cô ta không dám lấy camera giám sát, lại không muốn thừa nhận.
Nghiêm Tu Quần chỉ trong một buổi sáng ngắn ngủi, liên tiếp bị hai người đại diện làm tổn thương, không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, đứng ngay nhà ăn cãi nhau với Phan Hồng, lôi từng chuyện ra xé nhỏ rồi cãi.
Trong lúc lời qua tiếng lại, đủ loại dưa bay đầy trời.
Lúc đầu còn có người nghiêm túc khuyên can, khuyên mãi khuyên mãi đều lặng lẽ buông tay, ngồi bên cạnh nghiêm túc nghe ngóng.
Trong lúc nhất thời, hiện trường náo nhiệt vô cùng.
Những người khác nghe lén đều trốn tránh, sợ chủ nhân của dưa phát hiện, nhưng Từ Nhất Chu lại ngốc nghếch, trực tiếp bê một cái ghế đặt ở hàng đầu, nhiệt tình vẫy tay với Tiêu Hòa.
"Đội trưởng, lại đây, ghế đã lau sạch rồi, chị đến đây ngồi đi."
Nếu người khác nhìn thấy còn tưởng cậu ta đóng vai phản diện, nhưng Tiêu Hòa lại rất bình tĩnh, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, trực tiếp đi tới ngồi xuống.
"Cảm ơn."
Ngay ở hàng đầu, chỉ cách chiến trường ba bước chân, chỗ ngồi VIP ăn dưa, thậm chí lúc người trong cuộc cãi nhau, có mấy cái răng sâu cũng nhìn thấy rõ ràng.
Mặc dù không ăn được cơm, nhưng ăn dưa cũng không tệ.
Tất cả mọi người há hốc mồm nhìn dáng vẻ bình tĩnh của cô, có hâm mộ, có kinh ngạc.
Quả nhiên là cô, Tiêu Hòa.
Tranh luận nửa ngày, hai người kia vẫn chưa phân thắng bại.
Một quả dưa ăn đi ăn lại, dù thế nào cũng không còn thơm ngon nữa.
"Đừng cãi nữa."
Lúc này, Tiêu Hòa lên tiếng gọi họ lại, nói với Phan Hồng và Nghiêm Tu Quần:
"Trước tiên hãy bình tĩnh lại, sau đó mỗi người trình bày quan điểm của mình, tôi sẽ làm trọng tài cho hai người."
Những người khác tại hiện trường:?
Không đúng.
Cuộc tranh luận này, không phải do cô khơi mào sao?
Cô không những bình an rút khỏi chiến trường, bây giờ còn muốn quay lại làm trọng tài!?
Nhưng lúc này Tiêu Hòa đang bắt chéo hai chân thon dài, an nhiên ngồi trên ghế, trên mặt mang theo nụ cười bình tĩnh mà điềm đạm.
Nghiêm Tu Quần và Phan Hồng hiển nhiên cũng nhận ra không ổn, tức khắc dập tắt lửa giận, nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ.
"Cô làm người đi!"
Nói xong, tức giận bỏ đi.
Buổi chiều, tổng duyệt chính thức.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương