Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết
Chương 34: Chương 34:
Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Vì khoảng cách giữa khán đài và lôi đài khá xa, vả lại âm thanh đao kiếm va chạm khi đánh nhau đặc biệt vang nên các đệ tử hoàn toàn không nghe được đoạn đối thoại của hai người trên lôi đài, nhưng vẫn loáng thoáng nhìn thấy khuôn miệng của bọn họ động đậy. Hơn thế nữa, lúc này vẻ mặt của Hiểu Nhàn Vân rất tức giận, còn Bách Lý Diêm Khể thì vô cùng bình tĩnh.
“Chuyện gì xảy ra thế nhỉ? Hiểu Nhàn Vân hoàn toàn không màng sống chết, cứ thế xông lên phía trước khiến cho Bách Lý Diêm Khể không dám đánh hết sức, lo sợ không cẩn thận sẽ ngộ sát Hiểu Nhàn Vân. Sao Hiểu Nhàn Vân lại làm thế…? Nào có ai đấu pháp như vậy chứ.”
“Vì sao Hiểu Nhàn Vân lại đột nhiên thẹn quá hóa giận?”
“Còn lý do nào ngoài đánh không lại rồi thẹn quá hóa giận nữa. Xem nàng ta đấu pháp kìa, quả thật chính là đập nồi dìm thuyền, bất chấp tất cả mà.”
Đệ tử của Thương Môn nghe đệ tử của các môn phái khác bàn tán những lời vô cùng khó nghe về Hiểu Nhàn Vân, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, nhưng lại không biết phải phản bác thế nào. Nhìn Hiểu Nhàn Vân trên lôi đài đánh loạn một hồi, bọn họ cũng cảm thấy mất mặt.
“Rốt cuộc Hiểu sư tỷ đang làm gì vậy? Muốn thắng cũng phải dùng cách thức quang minh lỗi lạc mới đúng chứ. Tỷ ấy đánh thế này khác nào vứt hết thể diện của môn phái chúng ta đâu.”
“Đúng vậy, nghe những người xung quanh nói chúng ta như thế… quả thật quá mất mặt…”
Giờ phút này, Hiểu Nhàn Vân không còn tâm trí để quan tâm đến chuyện gì nữa. Vốn dĩ trước khi lên đài, nghe người khác nói tu vi của nàng kém hơn Bách Lý Diêm Khể và hạ thấp nàng đã khiến nàng mất hứng. Bây giờ ở trên lôi đài còn bị đối thủ nhục nhã, càng làm đầu óc của Hiểu Nhàn Vân chỉ còn sót lại ý niệm đánh bại Bách Lý Diêm Khể, từ đó chứng minh tu vi của nàng không hề thấp, nàng mạnh hơn Bách Lý Diêm Khể, nàng thắng Bách Lý Diêm Khể!
Tiểu Ác và Nguyễn Tiểu Ly đang ngồi ngoài xem cuộc vui đồng thời khiếp sợ.
Gương mặt đáng yêu của Tiểu Ác hoàn toàn đang trong trạng thái sững sờ. Cuối cùng, nó bình tĩnh lại, chớp chớp đôi mắt và bất đắc dĩ nói: “Cái cốt truyện này đã lệch đến chân trời rồi nhỉ?”
Nam nữ chính thế mà lại trở mặt thành thù.
Trời ạ…
Chậc chậc, màn kịch này thật sự đã làm nó trợn mắt há mồm.
Tiểu Ác có màn hình, có thể chiếu trực tiếp hình ảnh trên lôi đài với góc nhìn gần và âm thanh phóng đại. Do đó, nó đã nghe được toàn bộ đoạn đối thoại của hai nhân vật chính. Cũng chính vì vậy, giữa hai người Hiểu Nhàn Vân và Bách Lý Diêm Khể đã xảy ra chuyện gì nó đều nhìn thấy tận mắt.
Đồng thời, Tiểu Ác còn cộng hưởng hình ảnh và âm thanh cho Nguyễn Tiểu Ly cùng nghe nhìn.
Nguyễn Tiểu Ly xem đến đoạn này cũng lộ ra vẻ mặt khiếp sợ: “Tiểu Ác, ngươi có chắc đó là nữ chính không? Có gì đó hơi sai sai. Tính cách này… không giống nữ chính cho lắm.”
Nguyễn Tiểu Ly không phải chưa từng đọc tiểu thuyết. Nữ chính trong tiểu thuyết luôn được vạn người mê, rất quyến rũ, tính cách cũng vô cùng rạch ròi dứt khoát, không thể nào là loại người bụng dạ hẹp hòi, không thể chịu được người khác nói mình một chút như thế này…
Bách Lý Diêm Khể rõ ràng chỉ là tốt bụng nhắc nhở nhược điểm của nàng, sao có thể khiến Hiểu Nhàn Vân hiểu lầm được đây? Chẳng những thế mà còn trở nên điên cuồng và cực đoan.
Tiểu Ác: “Ta chắc chắn đây là nữ chính của thế giới này. Nữ chính không phải là người mười phân vẹn mười. Mấy quyển tiểu thuyết cô đã đọc đều cố tình tô điểm thêm cho đẹp, để thể hiện nữ chính là người có sức hấp dẫn. Không lẽ cô tin trên đời này thật sự có một người hoàn mỹ ư?”
Nguyễn Tiểu Ly: “…Không tin, chẳng qua chỉ là khác góc nhìn thôi. Nếu nhìn từ góc độ của nữ phụ, có lẽ nữ chính không phải là người ai ai cũng thích.”
Tiểu Ác: “Đúng vậy. Cùng một đạo lý đó, Hiểu Nhàn Vân có mặt tốt thì cũng có mặt làm người ta không thích. Ngay cả cô và ta cũng vậy.”
Hiểu Nhàn Vân là người chính trực, không ỷ mạnh hiếp yếu, tuy bên ngoài lạnh lùng nhưng tấm lòng vẫn rất ấm áp. Chỉ là nàng quá kiêu ngạo, không chấp nhận được người khác nói mình dù chỉ một chút. Lòng tự trọng của nàng quá cao, rõ ràng là người khác đang quan tâm lại cứ bị hiểu lầm.
Tiểu Ác: “Trong cốt truyện gốc, nam chính và nữ chính có lén gặp mặt, nam chính còn dạy nữ chính kiếm pháp. Khi đó, Hiểu Nhàn Vân không phải nghe những lời nói không tốt về mình của những người xung quanh, cho nên đối với sự chỉ đạo của Bách Lý Diêm Khể, nàng cũng không cảm thấy tức giận.
Mối quan hệ của Bách Lý Diêm Khể và Hiểu Nhàn Vân đã trở nên hòa hợp một cách âm thầm như thế. Vì vậy, trong cốt truyện hoàn toàn không thể nào xuất hiện tình huống như hiện tại.”
Nguyễn Tiểu Ly: “Ồ.”
Nghe được một chữ “ồ” của Nguyễn Tiểu Ly, Tiểu Ác vốn đang trên đà nhiệt tình phổ cập kiến thức đột nhiên tắt ngúm!
“Ồ! Cô chỉ biết ồ! Con mẹ nó, nếu không phải Bách Lý Diêm Khể thích cô, không lén qua lại với Hiểu Nhàn Vân thì sao sẽ rạn nứt giống như bây giờ. Cốt truyện này hết cứu được rồi.”
“Cần cứu ư?”
Tiểu Ác: “Đương nhiên là không. Chẳng lẽ cô rảnh đến hoảng?”
Nguyễn Tiểu Ly: “Không cần cứu thì không phải là được rồi hả?”
Tiểu Ác: “Con mẹ nó chứ… Bách Lý Diêm Khể thích cô là chuyện ngoài ý muốn. Nói thật lòng, ta rất thích xem mấy loại chuyện thú vị này. Nguyễn Tiểu Ly, cô thật sự không động tâm một chút nào à? Bất kể là giá trị nhan sắc hay dáng người thì Bách Lý Diêm Khể đều là cực phẩm nha.”
Trong mắt Tiểu Ác tràn đầy khoái trá. Nó thường xuyên nảy ra một vài ý nghĩ xấu xa thế này, bằng không sẽ rất xin lỗi tên của nó.
Kiểu trò hay nhân vật chính cạch mặt nhau như hôm nay Tiểu Ác rất thích xem.
Nguyễn Tiểu Ly: “Tiểu Ác, ta còn nhớ rõ lúc ngươi khóa định ta đã cảnh cáo ta không được động tình với người của ba nghìn thế giới, thế sao bây giờ ngươi lại xúi giục ta yêu đương?”
“Đúng vậy, bổn tiểu gia đang xúi giục cô đấy. Cô yên tâm yêu đương thoải mái đi, chỉ cần cô không khống chế được tình cảm của mình thì tiểu gia sẽ lập tức “tắt điện” cô!”
Nguyễn Tiểu Ly: “…”
Hệ thống chó đẻ!
Ô hô, A Di Đà Phật! Nàng là người điềm tĩnh, không thể kích động.
Nguyễn Tiểu Ly đưa ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Bách Lý Diêm Khể dưới lôi đài. Dáng người này, gương mặt này quả thật rất được.
Nàng giơ tay đặt lên ngực. Hắn thích nàng ư? Thích vì cái gì?
Từ khoảnh khắc Tiểu Ác nói cho Nguyễn Tiểu Ly biết Bách Lý Diêm Khể thích nàng, rất nhiều lần nàng đã tự hỏi vì nguyên nhân gì mà Bách Lý Diêm Khể lại thích nàng?
Tuy rằng gương mặt này của nàng không tệ, nhưng thanh danh lại chẳng ra gì, trên đầu nàng sẽ vĩnh viễn bị treo hai chữ “phế vật”. Sao hắn lại thích nàng?
Trong lúc Nguyễn Tiểu Ly ngây người, Bách Lý Diêm Khể đang đánh nhau bỗng quay đầu lại nhìn nàng một cái, sau đó còn mỉm cười với nàng.
…Thình thịch…
Ngực đột nhiên có hơi khác thường khiến Nguyễn Tiểu Ly đơ người tại chỗ.
Dường như nàng đã nghe được tiếng tim mình đập.
Tuy rằng hệ thống có thể nghe thấy suy nghĩ ký chủ, nhưng chỉ cần Nguyễn Tiểu Ly không muốn cho nó biết thì Tiểu Ác sẽ hoàn toàn không thể phát hiện được điều gì. Ký chủ vẫn có quyền riêng tư của mình.
Nguyễn Tiểu Ly điều chỉnh nhịp thở. Nàng không thích cảm giác tim đập mạnh thế này, nó cứ như thể nàng đang bị bệnh tim vậy. Cảm giác đó làm cả người nàng đều không thấy thoải mái.
Tiểu Ác vẫn đang chuyên tâm xem thi đấu, vừa xem miệng vừa lẩm bẩm: “Hiểu Nhàn Vân, cô đừng tìm đường chết chứ.”
Trên lôi đài, dù Bách Lý Diêm Khể vẫn còn đang băn khoăn sợ ngộ sát Hiểu Nhàn Vân, nhưng cũng đã dần dần tìm ra cách giải quyết. Hiểu Nhàn Vân liên tục bại lui, động tác càng trở nên luống cuống.
Không, nàng không thể thua. Nàng đã có thể tưởng tượng ra tình cảnh nếu mình thua thì các đệ tử phía dưới đài sẽ nói về mình như thế nào rồi.
Nghĩ như thế, bàn tay giấu dưới tay áo của Hiểu Nhàn Vân lập tức sờ vào túi gấm bên trong…
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương