Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết
Chương 525: Thế giới 12: Nữ?
Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Iris
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Thành phố A rất lớn. Trên con đường trung tâm, ngoài khu phố thương mại nổi tiếng còn có một số công ty có tiếng tăm.
Trụ sở của công ty thể thao điện tử danh tiếng Hạ Trung cũng ở đây.
Nguyễn An lái xe đưa Nguyễn Tiểu Ly đến trụ sở của Hạ Trung. Vì là công ty có tiếng nên rất dễ tìm.
Nguyễn An nhìn thấy tòa cao ốc sừng sững, đột nhiên có chút không tin được con gái mình chơi game lại được một công ty lớn như vậy để ý.
Bình thường ông không cảm thấy Tiểu Ly chơi game giỏi mà chỉ biết cô rất thích chơi game, giống như những đứa trẻ bình thường khác, vì mê game nên chểnh mảng việc học.
Bây giờ nghĩ lại, có vẻ như game cũng không phải là xấu.
“Tiểu Ly, ba đi tìm bãi đậu xe, con ở chỗ này chờ ba một lát.”
“Dạ.”
Nguyễn An đi đậu xe, Nguyễn Tiểu Ly đứng một mình dưới bóng cây đợi ông.
Hôm nay Nguyễn Tiểu Ly mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản, phối với quần ống rộng và giày thể thao, phong cách rất trẻ trung.
Tuy nhiên gương mặt tinh xảo của cô lại bất phân nam nữ, lại kết hợp với mái tóc ngắn và cách ăn mặc lại càng giống con trai. Nhưng, trên đời thật sự tồn tại một chàng trai xinh đẹp như vậy ư?
Nơi đây khá gần khu phố thương mại nên người trẻ qua lại rất nhiều. Lúc này, một cô gái trẻ đột nhiên đi tới, ngại ngùng hỏi: “Xin chào, tôi có thể thêm WeChat của bạn không?”
Nguyễn Tiểu Ly ngẩng đầu, lạnh nhạt nói: “Không.”
Sau khi bị từ chối, mặt cô gái lập tức đỏ bừng, sau đó lại hỏi tiếp: “Chỉ kết bạn thôi, tôi hứa sẽ không làm phiền bạn thường xuyên đâu.”
Hiếm khi dạo phố mà gặp được một người đẹp như vậy, thật lòng cô gái không muốn từ bỏ cơ hội này.
Tiểu Ác đã cười bò ở trong không gian.
Quá đẹp đôi khi cũng là một loại phiền phức.
Khi Nguyễn Tiểu Ly đang suy nghĩ làm thế nào để từ chối thì Nguyễn An đi tới. Nguyễn An đậu xe xong, từ xa đã nhìn thấy cảnh tượng này liền đen mặt, sải bước đi tới: “Xin lỗi cháu, con gái của chú không kết bạn WeChat với người lạ.”
Cô gái bị hai chữ “con gái” của Nguyễn An làm sốc nặng.
Con gái?
Đây không phải là con trai sao?
Nguyễn Tiểu Ly nở một nụ cười nhẹ: “Tôi là con gái.”
Lúc cô không cười thì đã đẹp, khi cười lên thì lại càng đẹp hơn. Cô gái bị nụ cười của Nguyễn Tiểu Ly làm cho lóa mắt, đến khi hoàn hồn mới nhận ra mình như thế mà lại bị một cô gái mê hoặc.
“Xin lỗi... Tôi không biết cô là con gái…”
Người kia xấu hổ bỏ đi.
Nguyễn An nhăn mặt: “Giới trẻ bây giờ còn nhỏ mà đã có tật về mắt, lại còn không phân biệt được nam nữ.”
Con gái rượu của ông đẹp như vậy, rõ ràng là nữ mà. Sao lại bị người ta hiểu lầm thành con trai chứ?
Nguyễn An liếc nhìn Nguyễn Tiểu Ly một cái, gương mặt lại càng nhăn hơn: “Tiểu Ly, hay là từ giờ con để tóc dài đi.”
Xem ra thật sự không thể trách mắt người khác có vấn đề, là do con gái của ông ăn mặc có vấn đề.
“Ba, không phải lúc nhỏ ba nói với con là con để tóc ngắn càng đẹp sao?”
“…” Nguyễn An chột dạ.
Từ trước đến giờ, một mình ông nuôi nấng con gái. Thời điểm con gái con còn nhỏ, mỗi ngày đi học ông đều phải cột tóc, phải thắt đủ các kiểu cho nó.
Một người đàn ông cao lớn, vụng về như ông lại phải làm công việc yêu cầu độ khó cao. Do đó mỗi lần thắt tóc cho con gái, ông làm cả buổi trời cũng chỉ có thể tạo hình một bím tóc xiêu vẹo xấu xí, cũng vì vậy mà ông thường xuyên làm Tiểu Ly khóc.
Cuối cùng, ông dứt khoát lừa con gái rằng để tóc ngắn là đẹp nhất.
Nhưng nhìn con gái càng ngày càng lớn, ông lại càng hối hận.
“Hồi nhỏ tóc ngắn đẹp, lớn lên tóc dài đẹp hơn.” Nguyễn An mạnh miệng ngụy biện.
Nguyễn Tiểu Ly trả lại cho ông một nụ cười.
Hai người tiến vào đại sảnh của Hạ Trung, vừa bước vào đã thấy một người đàn ông đang chờ ở trong sảnh.
Nguyễn Tiểu Ly cúi đầu nhìn điện thoại. Vừa lúc đến giờ hẹn. Nếu như cô đoán không lầm thì người đàn ông kia có lẽ là huấn luyện viên của mình.
Huấn luyện viên Chung nhìn hai cha con đang bước vào cửa, đại khái cũng đã đoán được họ là ai.
Huấn luyện viên Chung tươi cười bước tới: “Tuấn phải không?”
Nguyễn Tiểu Ly gật đầu: “Dạ, em là Tuấn. Đây là cha của em.”
Huấn luyện viên Chung vui vẻ đưa tay về phía Nguyễn An: “Xin chào, tôi là huấn luyện viên trưởng của Hạ Trung.”
Tối qua Nguyễn An đã điều tra các huấn luyện viên của Hạ Trung. Trong số đó, vị huấn luyện viên trước mặt là người nổi tiếng nhất, cũng từng là tuyển thủ của đội vô địch quốc tế.
Nguyễn An vội vàng bắt tay: “Xin chào huấn luyện viên Chung.”
Chào hỏi một câu, huấn luyện viên Chung vừa dẫn đường vừa nói: “Vì Nguyễn Tuấn Ly sẽ trở thành thành viên của đội chính nên chuyện ký hợp đồng không phải do tôi phụ trách. Tôi sẽ đưa hai người đến văn phòng của tổng giám đốc Hạ.”
Nguyễn An gật đầu.
Nguyễn An đi đằng trước. Nguyễn Tiểu Ly đã đồng ý hôm nay sẽ không nói chuyện, chuyện ký hợp đồng đều giao hết cho ông.
Trong thang máy, Nguyễn An còn hỏi: “Con gái tôi vẫn còn đang đi học. Tuy rằng tôi ủng hộ con bé đi con đường này nhưng dù sao cháu nó cũng còn nhỏ, tôi hy vọng chuyện học hành của cháu sẽ không bị bỏ bê. Không biết bên các anh sắp xếp thời gian huấn luyện hàng ngày thế nào?”
Huấn luyện viên Chung chỉ chú ý đến bốn chữ con gái của tôi.
Con gái?
Huấn luyện viên Chung nhìn Nguyễn Tiểu Ly.
Đây là nữ? Nhưng sao mấy hôm trước Thừa Mặc đưa bảng thông tin cho mình lại ghi là giới tính nam?
Vậy là sai ở đâu?
Trong lòng huấn luyện viên Chung có rất nhiều câu hỏi nhưng ông không hề hỏi ra. Bỗng dưng đi hỏi giới tính của người ta thì thật không ổn, vả lại cha người ta cũng đã nói đây là con gái.
Huấn luyện viên Chung biết Nguyễn An đang lo lắng, ông nói: “Ở chỗ chúng tôi cũng có một số tuyển thủ trẻ còn đang đi học, vậy nên những tuyển thủ đó sẽ được sắp xếp huấn luyện vào buổi tối, thời gian tập cũng sẽ không quá 10 giờ rưỡi, chắc chắn sẽ đảm bảo giấc ngủ cho các em.”
“Ừm ừm.”
Huấn luyện viên Chung cũng nói thêm: “Nguyễn Tuấn Ly sẽ vào đội chính của công ty. Đội trưởng của đội chính cũng là một học sinh, hơn nữa cậu ấy cũng học cùng trường với Nguyễn Tuấn Ly.”
Nguyễn An biết Hạ Trung có một thiên tài rất nổi tiếng tên là Thừa Mặc, dù chỉ mới học lớp 12 nhưng đã có tiếng tăm rất lớn trong giới này.
Ra khỏi thang máy. Trên tầng này chỉ có một văn phòng, đó là văn phòng của Tổng giám đốc của Hạ Trung.
Tổng giám đốc của Hạ Trung là một ông chú bụng bia, dù mặc vest cũng khó che lại được cái bụng to kia.
Ông cười rộ lên trông khá hòa nhã và dễ gần: “Hoan nghênh hoan nghênh. Huấn luyện viên Chung đã cho tôi xem video chơi game của cậu. Thật là rất khó tưởng tượng được một thiên tài như vậy mà chỉ mới mười lăm tuổi.”
Nguyễn Tiểu Ly lễ phép mỉm cười đáp lại.
Sau khi nói chuyện một lúc, Hạ tổng lấy bản hợp đồng ra.
Nguyễn An tỉ mỉ đọc hợp đồng một lượt, sau khi cảm thấy không có vấn đề gì mới ký vào.
Vì là trẻ vị thành niên nên ngoài sự có mặt của người giám hộ, còn cần phải có chứng minh thư của người giám hộ để ký hợp đồng.
Toàn bộ quá trình không quá phức tạp, chỉ cần ký tên và đóng dấu là xong.
Lúc Hạ tổng thấy chứng minh thư của Nguyễn Tiểu Ly giật mình.
Nữ?
Hạ tổng nhìn nhanh sang huấn luyện viên Chung ở bên cạnh.
Huấn luyện viên Chung tức thì đã hiểu Hạ tổng đang thắc mắc điều gì, ông bất đắc dĩ mà nhún vai.
Phải, đúng là nữ.
Sau khi ký hợp đồng xong, ba người ra khỏi văn phòng.
Huấn luyện viên Chung: “Giờ tôi dẫn em đi xem ký túc xá.”
Đãi ngộ ở Hạ Trung rất tốt, mỗi người sẽ được ở một phòng ký túc xá riêng.
Editor: 2508_Iris
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Thành phố A rất lớn. Trên con đường trung tâm, ngoài khu phố thương mại nổi tiếng còn có một số công ty có tiếng tăm.
Trụ sở của công ty thể thao điện tử danh tiếng Hạ Trung cũng ở đây.
Nguyễn An lái xe đưa Nguyễn Tiểu Ly đến trụ sở của Hạ Trung. Vì là công ty có tiếng nên rất dễ tìm.
Nguyễn An nhìn thấy tòa cao ốc sừng sững, đột nhiên có chút không tin được con gái mình chơi game lại được một công ty lớn như vậy để ý.
Bình thường ông không cảm thấy Tiểu Ly chơi game giỏi mà chỉ biết cô rất thích chơi game, giống như những đứa trẻ bình thường khác, vì mê game nên chểnh mảng việc học.
Bây giờ nghĩ lại, có vẻ như game cũng không phải là xấu.
“Tiểu Ly, ba đi tìm bãi đậu xe, con ở chỗ này chờ ba một lát.”
“Dạ.”
Nguyễn An đi đậu xe, Nguyễn Tiểu Ly đứng một mình dưới bóng cây đợi ông.
Hôm nay Nguyễn Tiểu Ly mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản, phối với quần ống rộng và giày thể thao, phong cách rất trẻ trung.
Tuy nhiên gương mặt tinh xảo của cô lại bất phân nam nữ, lại kết hợp với mái tóc ngắn và cách ăn mặc lại càng giống con trai. Nhưng, trên đời thật sự tồn tại một chàng trai xinh đẹp như vậy ư?
Nơi đây khá gần khu phố thương mại nên người trẻ qua lại rất nhiều. Lúc này, một cô gái trẻ đột nhiên đi tới, ngại ngùng hỏi: “Xin chào, tôi có thể thêm WeChat của bạn không?”
Nguyễn Tiểu Ly ngẩng đầu, lạnh nhạt nói: “Không.”
Sau khi bị từ chối, mặt cô gái lập tức đỏ bừng, sau đó lại hỏi tiếp: “Chỉ kết bạn thôi, tôi hứa sẽ không làm phiền bạn thường xuyên đâu.”
Hiếm khi dạo phố mà gặp được một người đẹp như vậy, thật lòng cô gái không muốn từ bỏ cơ hội này.
Tiểu Ác đã cười bò ở trong không gian.
Quá đẹp đôi khi cũng là một loại phiền phức.
Khi Nguyễn Tiểu Ly đang suy nghĩ làm thế nào để từ chối thì Nguyễn An đi tới. Nguyễn An đậu xe xong, từ xa đã nhìn thấy cảnh tượng này liền đen mặt, sải bước đi tới: “Xin lỗi cháu, con gái của chú không kết bạn WeChat với người lạ.”
Cô gái bị hai chữ “con gái” của Nguyễn An làm sốc nặng.
Con gái?
Đây không phải là con trai sao?
Nguyễn Tiểu Ly nở một nụ cười nhẹ: “Tôi là con gái.”
Lúc cô không cười thì đã đẹp, khi cười lên thì lại càng đẹp hơn. Cô gái bị nụ cười của Nguyễn Tiểu Ly làm cho lóa mắt, đến khi hoàn hồn mới nhận ra mình như thế mà lại bị một cô gái mê hoặc.
“Xin lỗi... Tôi không biết cô là con gái…”
Người kia xấu hổ bỏ đi.
Nguyễn An nhăn mặt: “Giới trẻ bây giờ còn nhỏ mà đã có tật về mắt, lại còn không phân biệt được nam nữ.”
Con gái rượu của ông đẹp như vậy, rõ ràng là nữ mà. Sao lại bị người ta hiểu lầm thành con trai chứ?
Nguyễn An liếc nhìn Nguyễn Tiểu Ly một cái, gương mặt lại càng nhăn hơn: “Tiểu Ly, hay là từ giờ con để tóc dài đi.”
Xem ra thật sự không thể trách mắt người khác có vấn đề, là do con gái của ông ăn mặc có vấn đề.
“Ba, không phải lúc nhỏ ba nói với con là con để tóc ngắn càng đẹp sao?”
“…” Nguyễn An chột dạ.
Từ trước đến giờ, một mình ông nuôi nấng con gái. Thời điểm con gái con còn nhỏ, mỗi ngày đi học ông đều phải cột tóc, phải thắt đủ các kiểu cho nó.
Một người đàn ông cao lớn, vụng về như ông lại phải làm công việc yêu cầu độ khó cao. Do đó mỗi lần thắt tóc cho con gái, ông làm cả buổi trời cũng chỉ có thể tạo hình một bím tóc xiêu vẹo xấu xí, cũng vì vậy mà ông thường xuyên làm Tiểu Ly khóc.
Cuối cùng, ông dứt khoát lừa con gái rằng để tóc ngắn là đẹp nhất.
Nhưng nhìn con gái càng ngày càng lớn, ông lại càng hối hận.
“Hồi nhỏ tóc ngắn đẹp, lớn lên tóc dài đẹp hơn.” Nguyễn An mạnh miệng ngụy biện.
Nguyễn Tiểu Ly trả lại cho ông một nụ cười.
Hai người tiến vào đại sảnh của Hạ Trung, vừa bước vào đã thấy một người đàn ông đang chờ ở trong sảnh.
Nguyễn Tiểu Ly cúi đầu nhìn điện thoại. Vừa lúc đến giờ hẹn. Nếu như cô đoán không lầm thì người đàn ông kia có lẽ là huấn luyện viên của mình.
Huấn luyện viên Chung nhìn hai cha con đang bước vào cửa, đại khái cũng đã đoán được họ là ai.
Huấn luyện viên Chung tươi cười bước tới: “Tuấn phải không?”
Nguyễn Tiểu Ly gật đầu: “Dạ, em là Tuấn. Đây là cha của em.”
Huấn luyện viên Chung vui vẻ đưa tay về phía Nguyễn An: “Xin chào, tôi là huấn luyện viên trưởng của Hạ Trung.”
Tối qua Nguyễn An đã điều tra các huấn luyện viên của Hạ Trung. Trong số đó, vị huấn luyện viên trước mặt là người nổi tiếng nhất, cũng từng là tuyển thủ của đội vô địch quốc tế.
Nguyễn An vội vàng bắt tay: “Xin chào huấn luyện viên Chung.”
Chào hỏi một câu, huấn luyện viên Chung vừa dẫn đường vừa nói: “Vì Nguyễn Tuấn Ly sẽ trở thành thành viên của đội chính nên chuyện ký hợp đồng không phải do tôi phụ trách. Tôi sẽ đưa hai người đến văn phòng của tổng giám đốc Hạ.”
Nguyễn An gật đầu.
Nguyễn An đi đằng trước. Nguyễn Tiểu Ly đã đồng ý hôm nay sẽ không nói chuyện, chuyện ký hợp đồng đều giao hết cho ông.
Trong thang máy, Nguyễn An còn hỏi: “Con gái tôi vẫn còn đang đi học. Tuy rằng tôi ủng hộ con bé đi con đường này nhưng dù sao cháu nó cũng còn nhỏ, tôi hy vọng chuyện học hành của cháu sẽ không bị bỏ bê. Không biết bên các anh sắp xếp thời gian huấn luyện hàng ngày thế nào?”
Huấn luyện viên Chung chỉ chú ý đến bốn chữ con gái của tôi.
Con gái?
Huấn luyện viên Chung nhìn Nguyễn Tiểu Ly.
Đây là nữ? Nhưng sao mấy hôm trước Thừa Mặc đưa bảng thông tin cho mình lại ghi là giới tính nam?
Vậy là sai ở đâu?
Trong lòng huấn luyện viên Chung có rất nhiều câu hỏi nhưng ông không hề hỏi ra. Bỗng dưng đi hỏi giới tính của người ta thì thật không ổn, vả lại cha người ta cũng đã nói đây là con gái.
Huấn luyện viên Chung biết Nguyễn An đang lo lắng, ông nói: “Ở chỗ chúng tôi cũng có một số tuyển thủ trẻ còn đang đi học, vậy nên những tuyển thủ đó sẽ được sắp xếp huấn luyện vào buổi tối, thời gian tập cũng sẽ không quá 10 giờ rưỡi, chắc chắn sẽ đảm bảo giấc ngủ cho các em.”
“Ừm ừm.”
Huấn luyện viên Chung cũng nói thêm: “Nguyễn Tuấn Ly sẽ vào đội chính của công ty. Đội trưởng của đội chính cũng là một học sinh, hơn nữa cậu ấy cũng học cùng trường với Nguyễn Tuấn Ly.”
Nguyễn An biết Hạ Trung có một thiên tài rất nổi tiếng tên là Thừa Mặc, dù chỉ mới học lớp 12 nhưng đã có tiếng tăm rất lớn trong giới này.
Ra khỏi thang máy. Trên tầng này chỉ có một văn phòng, đó là văn phòng của Tổng giám đốc của Hạ Trung.
Tổng giám đốc của Hạ Trung là một ông chú bụng bia, dù mặc vest cũng khó che lại được cái bụng to kia.
Ông cười rộ lên trông khá hòa nhã và dễ gần: “Hoan nghênh hoan nghênh. Huấn luyện viên Chung đã cho tôi xem video chơi game của cậu. Thật là rất khó tưởng tượng được một thiên tài như vậy mà chỉ mới mười lăm tuổi.”
Nguyễn Tiểu Ly lễ phép mỉm cười đáp lại.
Sau khi nói chuyện một lúc, Hạ tổng lấy bản hợp đồng ra.
Nguyễn An tỉ mỉ đọc hợp đồng một lượt, sau khi cảm thấy không có vấn đề gì mới ký vào.
Vì là trẻ vị thành niên nên ngoài sự có mặt của người giám hộ, còn cần phải có chứng minh thư của người giám hộ để ký hợp đồng.
Toàn bộ quá trình không quá phức tạp, chỉ cần ký tên và đóng dấu là xong.
Lúc Hạ tổng thấy chứng minh thư của Nguyễn Tiểu Ly giật mình.
Nữ?
Hạ tổng nhìn nhanh sang huấn luyện viên Chung ở bên cạnh.
Huấn luyện viên Chung tức thì đã hiểu Hạ tổng đang thắc mắc điều gì, ông bất đắc dĩ mà nhún vai.
Phải, đúng là nữ.
Sau khi ký hợp đồng xong, ba người ra khỏi văn phòng.
Huấn luyện viên Chung: “Giờ tôi dẫn em đi xem ký túc xá.”
Đãi ngộ ở Hạ Trung rất tốt, mỗi người sẽ được ở một phòng ký túc xá riêng.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương