Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết
Chương 535: Thế giới 12: Tiểu Ác không có tình người
Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Iris
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Mấy ngày thi chuyển cấp, Nguyễn Tiểu Ly luôn phải hứng chịu vô số ánh mắt ghen tị từ người khác.
Sau khi thi xong, Nguyễn Tiểu Ly vẫn huấn luyện như bình thường, không hề lo lắng về điểm số của mình. Nhưng những thành viên khác trong đội thì lại nơm nớp chờ đợi kết quả như thể sợ rằng Nguyễn Tiểu Ly sẽ trượt.
Cả đám còn kéo nhau đến an ủi cô.
“Cho dù thi không đậu cũng không sao. Với tài năng của em hoàn toàn có thể đi con đường này, làm một ngôi sao thể thao điện tử cũng rất được. Người bình thường cả đời cũng chưa chắc sẽ được tỏa sáng như vậy.“
“Em tuổi trẻ tài cao, con đường này chắc chắn sẽ tốt hơn so với học hành…”
Những lời nói tương tự như trên mỗi người đều tới nói một lần với cô.
Nguyễn Tiểu Ly bó tay. Cô nhớ trước khi thi mấy người này đâu có nói như vậy? Hơn nữa bọn họ không tin tưởng cô đến vậy ư? Cả đám đều chắc chắn cô thi rớt?
Đến khi kết quả thi được công bố. Nguyễn Tiểu Ly bằng vào thành tích trung bình mà đậu vào cấp 3 cùng trường.
Không xuất sắc lắm nhưng cũng không quá tệ, có thể nói là ở mức chấp nhận được. Nhưng về mặt chơi game thì lại khiến cho người ta lúc nào cũng bị bất ngờ.
Trong thi đấu solo hàng tháng, cô luôn khiến cho mọi người chấn động.
Theo suy tính thông thường của một nhà tư bản thì họ sẽ sắp xếp cho Tuấn lên sân khấu sớm để tạo dựng danh tiếng và cũng có thể kiếm tiền cho công ty sớm hơn một chút. Nhưng lần này hiếm khi ông chủ có tầm nhìn dài hạn.
Tuấn là con át chủ bài khác của họ bên cạnh Thừa Mặc, sẽ được xuất đầu lộ diện lần đầu tiên trong cuộc thi quốc tế ở 5 năm sau.
Hạ Trung chỉ cần đạt được thứ hạng tốt ở giải quốc tế thì sẽ không lo không kiếm được tiền. Vậy nên hiện tại Tuấn lộ diện là không cần thiết, át chủ bài là phải giấu.
Do đó trong mấy năm kế tiếp, cái tên Tuấn đã dần mờ nhạt trong ký ức của người chơi, chỉ thỉnh thoảng có người chơi lâu năm sẽ nhớ đến Tuấn.
Tuấn dần dần rời khỏi tầm mắt của những người chơi bình thường, nhưng lại không hề mờ nhạt ở trong giới.
Vẫn có rất nhiều công ty đối thủ chú ý. Chỉ là mấy năm qua họ chỉ biết Tuấn còn tồn tại, nhưng không hề biết thực lực của đối phương thế nào.
Một số người suy đoán Tuấn là con át chủ bài của Hạ Trung, thực lực có thể sánh ngang với Thừa Mặc. Nhưng nhiều người cho cũng rằng có thể Tuấn đã bị nuôi đến phế, Hạ Trung xấu hổ không muốn lấy ra mà thôi.
Nên nhớ ngành này là dựa vào tài năng để kiếm cơm, đã từng có không ít người ban đầu rất tài năng, nhưng dần dần sau đó càng ngày càng trở nên tầm thường.
Nỗ lực có thể khiến người ta trưởng thành, nhưng nỗ lực không bao giờ có thể đuổi kịp hai chữ tài năng.
Đủ các loại suy đoán, nhưng chung quy không ai biết được thực lực hiện tại của Tuấn.
Hơn bốn năm đã trôi qua, người thiếu niên non nớt một thời đã trở thành một cô gái mười chín tuổi.
Bốn năm qua Nguyễn Tiểu Ly vẫn không nuôi tóc dài, nhưng các đường nét trên khuôn mặt của cô lại càng thêm tinh xảo, đã có dáng hình của một cô gái. Hơn nữa giọng nói của cô cũng đã thay đổi, mềm nhẹ và dễ nghe hơn.
Bình thường Nguyễn Tiểu Ly rất lười biếng, rõ ràng là giọng nói mềm nhẹ hồn nhiên nhưng đến khi cô cất lời lại toát ra sự lười biếng và tà mị.
Tiểu Ác: “Đang đếm ngược đến thời gian của trận đấu kia.”
“Ừm.”
Nguyễn Tiểu Ly đang ngồi trên sân thượng hóng gió. Cô vừa mới huấn luyện xong nên ra đây để hít thở không khí.
Cô thích ngồi trên nóc tòa nhà. Trên sân thượng có một cái bàn không dùng đến, cô ngồi trên đó và nhìn xuống đô thị phồn hoa bên dưới.
Đếm ngược đến trận đấu, nhiệm vụ phản diện cuối cùng của cô cũng sẽ đến.
“Đáng tiếc.”
Gian khổ huấn luyện mấy năm, rõ ràng là một con át chủ bài đang chờ để tỏa sáng, cuối cùng chưa kịp lộ diện đã phải rời khỏi.
Sự đả kích đó thực sự không phải là thứ mà người bình thường có thể chịu được.
Nguyễn Tiểu Ly tò mò sau khi nguyên chủ bị Hạ Trung sa thải đã trải qua thế nào?
Trong không gian, tiểu chính thái đang sửa sang lại bộ âu phục nhỏ trên người. Vì ngồi trên thảm nên bộ quần áo đã bị nhăn nhúm.
Hình như bộ đồ này đã được mặc một thời gian rồi.
Tiểu Ác mở trang mua sắm trên hệ thống và hào phóng mua thêm vài bộ quần áo. Tất cả đều là âu phục. Mặc chúng trên người tiểu chính thái như nó sẽ vừa có nét đáng yêu vừa đẹp trai bức người, đặc biệt rất xứng với khuôn mặt vô cảm kia, thỉnh thoảng còn kèm theo nụ cười nhếch mép xấu xa, chậc, tuyệt.
Những bộ quần áo này rất đắt, điểm tích lũy ở mười thế giới cộng lại cũng chưa chắc mua được một chiếc áo khoác trong đó.
Nếu nói Tiểu Ác keo kiệt thì cũng không đúng lắm, khi nó mua đồ thật sự rất chịu chơi, ví dụ như quần áo mới mua lúc nãy. Từ khi ký kết với Nguyễn Tiểu Ly và bắt đầu làm nhiệm vụ cho đến bây giờ, điểm tích lũy cũng chỉ có thể mua được một cái áo khoác.
Mà Tiểu Ác không phải chỉ mua một cái áo khoác, cũng không một bộ mà là tận mấy bộ!
Xa xỉ đến quá đáng.
Tiểu Ác mặc quần áo mới nên tâm trạng rất tốt, bỗng nhiên nó nghe thấy tiếng lòng của Nguyễn Tiểu Ly.
Tiểu Ác lôi cốt truyện gốc bị bỏ xó ra rồi đọc nhanh: “Trong cốt truyện gốc có tóm tắt. Cuối cùng Nguyễn Tuấn Ly… sống bình thường đến cuối đời.”
Một cô gái như vậy, cho dù bị sa thải cũng không thể nào sống một cuộc sống tầm thường cả đời mới phải.
Xem ra đả kích đó không phải là lớn bình thường.
Nguyễn Tiểu Ly: “Vắng mặt trong trận đấu, bị đuổi khỏi đội…”
Tiểu Ác ngửi được mùi bất thường: “Cô muốn làm gì?”
“Ta muốn làm nhiệm vụ thôi mà.”
“Không, ta chắc chắn cô đang muốn làm chuyện gì đó. Cô muốn nhúng tay vào mấy chuyện vặt vãnh đúng không?”
Nguyễn Tiểu Ly cười nói: “Ta không có, ta đang cố gắng kiếm điểm tích lũy cho ngươi mà.”
Tiểu Ác mở thanh điểm tích lũy của mình ra. Thanh điểm vẫn rất đầy. Nó vừa mới mua nhiều đồ như vậy mà tổng điểm tích lũy dường như không giảm đi chút nào.
Điểm tích lũy vẫn còn rất nhiều, nhưng còn xa mới đủ để nó thăng cấp, không đủ để nó thăng cấp…
Khi nào nó mới có thể mãn cấp, mới có thể trở lại trạm không gian đây?
Tuy Tiểu Ác thiếu điểm nhưng nó lại không tiết kiệm. Vì nó tin rằng điểm tích lũy là kiếm mới có chứ không phải là tiết kiệm mà có.
“Tiểu Ly, hoàn thành cho tốt nhiệm vụ của nhân vật phản diện, thế giới nào cũng phải làm thật tốt. Ta rất thiếu thốn điểm tích lũy, nếu cô không thể kiếm được thật nhiều điểm cho ta thì ta sẽ thay cô.”
“Thay ta? Ngươi nỡ sao?”
Vốn dĩ Tiểu Ác chỉ nói nửa đùa nửa thật, xạo sự một chút, nào ngờ Nguyễn Tiểu Ly lại hỏi ngược.
Nỡ sao?
Nếu lúc bắt đầu câu chuyện, Tiểu Ác nhất định sẽ khinh thường mà nói: “Hừ, ký chủ qua tay ta không dưới trăm người, lúc xóa bỏ họ ta không thèm chớp mắt lấy một cái, cô cho rằng ta sẽ không nỡ xóa bỏ thêm một ký chủ ư?”
Bây giờ…
Tiểu Ác đưa tay sờ sờ bộ quần áo mới của mình, híp mắt cười đáng yêu, sau đó dùng giọng điệu tàn nhẫn nhất nói: “Trong lòng ta, điểm tích lũy quan trọng hơn cô.”
Câu này tương đương với sẵn sàng xóa bỏ. Nhưng Tiểu Ác lại không tàn nhẫn nói vậy, không nói thẳng ra.
Nguyễn Tiểu Ly nghe vậy cũng không đau lòng, chỉ cười nhạt một tiếng.
Sau đó tiếng mở cửa vang lên.
Có người lên sân thượng.
Nguyễn Tiểu Ly vừa quay đầu lại đã nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ thường, sải bước đi qua.
Hắn cao 1m8, đường nét gương mặt tuấn tú, ánh mắt khá lạnh lùng cho người ta cảm giác bất khả xâm phạm. Nhưng khi nhìn thấy cô, ánh mắt ấy lại gợn lên từng đợt sóng lăn tăn.
Hơn bốn năm trôi qua, Thừa Mặc đã không còn là chàng trai năm nào.
Thừa Mặc, 22 tuổi, trưởng thành và trầm ổn, mang một loại khí thế mà chắc chắn bạn bè cùng trang lứa không thể so bì được.
Hắn mở miệng, giọng nói hơi trầm: “Tiểu Ly, gió lớn, đừng ngồi ở đây lâu.”
Hắn vẫn thích quản cô như vậy.
Nguyễn Tiểu Ly lười nhác ngồi ở trên bàn, hai tay chống ở bên hông, nghiêng đầu nhìn hắn: “Phòng tập ngột ngạt, ở đây hóng gió rất dễ chịu.”
Editor: 2508_Iris
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Mấy ngày thi chuyển cấp, Nguyễn Tiểu Ly luôn phải hứng chịu vô số ánh mắt ghen tị từ người khác.
Sau khi thi xong, Nguyễn Tiểu Ly vẫn huấn luyện như bình thường, không hề lo lắng về điểm số của mình. Nhưng những thành viên khác trong đội thì lại nơm nớp chờ đợi kết quả như thể sợ rằng Nguyễn Tiểu Ly sẽ trượt.
Cả đám còn kéo nhau đến an ủi cô.
“Cho dù thi không đậu cũng không sao. Với tài năng của em hoàn toàn có thể đi con đường này, làm một ngôi sao thể thao điện tử cũng rất được. Người bình thường cả đời cũng chưa chắc sẽ được tỏa sáng như vậy.“
“Em tuổi trẻ tài cao, con đường này chắc chắn sẽ tốt hơn so với học hành…”
Những lời nói tương tự như trên mỗi người đều tới nói một lần với cô.
Nguyễn Tiểu Ly bó tay. Cô nhớ trước khi thi mấy người này đâu có nói như vậy? Hơn nữa bọn họ không tin tưởng cô đến vậy ư? Cả đám đều chắc chắn cô thi rớt?
Đến khi kết quả thi được công bố. Nguyễn Tiểu Ly bằng vào thành tích trung bình mà đậu vào cấp 3 cùng trường.
Không xuất sắc lắm nhưng cũng không quá tệ, có thể nói là ở mức chấp nhận được. Nhưng về mặt chơi game thì lại khiến cho người ta lúc nào cũng bị bất ngờ.
Trong thi đấu solo hàng tháng, cô luôn khiến cho mọi người chấn động.
Theo suy tính thông thường của một nhà tư bản thì họ sẽ sắp xếp cho Tuấn lên sân khấu sớm để tạo dựng danh tiếng và cũng có thể kiếm tiền cho công ty sớm hơn một chút. Nhưng lần này hiếm khi ông chủ có tầm nhìn dài hạn.
Tuấn là con át chủ bài khác của họ bên cạnh Thừa Mặc, sẽ được xuất đầu lộ diện lần đầu tiên trong cuộc thi quốc tế ở 5 năm sau.
Hạ Trung chỉ cần đạt được thứ hạng tốt ở giải quốc tế thì sẽ không lo không kiếm được tiền. Vậy nên hiện tại Tuấn lộ diện là không cần thiết, át chủ bài là phải giấu.
Do đó trong mấy năm kế tiếp, cái tên Tuấn đã dần mờ nhạt trong ký ức của người chơi, chỉ thỉnh thoảng có người chơi lâu năm sẽ nhớ đến Tuấn.
Tuấn dần dần rời khỏi tầm mắt của những người chơi bình thường, nhưng lại không hề mờ nhạt ở trong giới.
Vẫn có rất nhiều công ty đối thủ chú ý. Chỉ là mấy năm qua họ chỉ biết Tuấn còn tồn tại, nhưng không hề biết thực lực của đối phương thế nào.
Một số người suy đoán Tuấn là con át chủ bài của Hạ Trung, thực lực có thể sánh ngang với Thừa Mặc. Nhưng nhiều người cho cũng rằng có thể Tuấn đã bị nuôi đến phế, Hạ Trung xấu hổ không muốn lấy ra mà thôi.
Nên nhớ ngành này là dựa vào tài năng để kiếm cơm, đã từng có không ít người ban đầu rất tài năng, nhưng dần dần sau đó càng ngày càng trở nên tầm thường.
Nỗ lực có thể khiến người ta trưởng thành, nhưng nỗ lực không bao giờ có thể đuổi kịp hai chữ tài năng.
Đủ các loại suy đoán, nhưng chung quy không ai biết được thực lực hiện tại của Tuấn.
Hơn bốn năm đã trôi qua, người thiếu niên non nớt một thời đã trở thành một cô gái mười chín tuổi.
Bốn năm qua Nguyễn Tiểu Ly vẫn không nuôi tóc dài, nhưng các đường nét trên khuôn mặt của cô lại càng thêm tinh xảo, đã có dáng hình của một cô gái. Hơn nữa giọng nói của cô cũng đã thay đổi, mềm nhẹ và dễ nghe hơn.
Bình thường Nguyễn Tiểu Ly rất lười biếng, rõ ràng là giọng nói mềm nhẹ hồn nhiên nhưng đến khi cô cất lời lại toát ra sự lười biếng và tà mị.
Tiểu Ác: “Đang đếm ngược đến thời gian của trận đấu kia.”
“Ừm.”
Nguyễn Tiểu Ly đang ngồi trên sân thượng hóng gió. Cô vừa mới huấn luyện xong nên ra đây để hít thở không khí.
Cô thích ngồi trên nóc tòa nhà. Trên sân thượng có một cái bàn không dùng đến, cô ngồi trên đó và nhìn xuống đô thị phồn hoa bên dưới.
Đếm ngược đến trận đấu, nhiệm vụ phản diện cuối cùng của cô cũng sẽ đến.
“Đáng tiếc.”
Gian khổ huấn luyện mấy năm, rõ ràng là một con át chủ bài đang chờ để tỏa sáng, cuối cùng chưa kịp lộ diện đã phải rời khỏi.
Sự đả kích đó thực sự không phải là thứ mà người bình thường có thể chịu được.
Nguyễn Tiểu Ly tò mò sau khi nguyên chủ bị Hạ Trung sa thải đã trải qua thế nào?
Trong không gian, tiểu chính thái đang sửa sang lại bộ âu phục nhỏ trên người. Vì ngồi trên thảm nên bộ quần áo đã bị nhăn nhúm.
Hình như bộ đồ này đã được mặc một thời gian rồi.
Tiểu Ác mở trang mua sắm trên hệ thống và hào phóng mua thêm vài bộ quần áo. Tất cả đều là âu phục. Mặc chúng trên người tiểu chính thái như nó sẽ vừa có nét đáng yêu vừa đẹp trai bức người, đặc biệt rất xứng với khuôn mặt vô cảm kia, thỉnh thoảng còn kèm theo nụ cười nhếch mép xấu xa, chậc, tuyệt.
Những bộ quần áo này rất đắt, điểm tích lũy ở mười thế giới cộng lại cũng chưa chắc mua được một chiếc áo khoác trong đó.
Nếu nói Tiểu Ác keo kiệt thì cũng không đúng lắm, khi nó mua đồ thật sự rất chịu chơi, ví dụ như quần áo mới mua lúc nãy. Từ khi ký kết với Nguyễn Tiểu Ly và bắt đầu làm nhiệm vụ cho đến bây giờ, điểm tích lũy cũng chỉ có thể mua được một cái áo khoác.
Mà Tiểu Ác không phải chỉ mua một cái áo khoác, cũng không một bộ mà là tận mấy bộ!
Xa xỉ đến quá đáng.
Tiểu Ác mặc quần áo mới nên tâm trạng rất tốt, bỗng nhiên nó nghe thấy tiếng lòng của Nguyễn Tiểu Ly.
Tiểu Ác lôi cốt truyện gốc bị bỏ xó ra rồi đọc nhanh: “Trong cốt truyện gốc có tóm tắt. Cuối cùng Nguyễn Tuấn Ly… sống bình thường đến cuối đời.”
Một cô gái như vậy, cho dù bị sa thải cũng không thể nào sống một cuộc sống tầm thường cả đời mới phải.
Xem ra đả kích đó không phải là lớn bình thường.
Nguyễn Tiểu Ly: “Vắng mặt trong trận đấu, bị đuổi khỏi đội…”
Tiểu Ác ngửi được mùi bất thường: “Cô muốn làm gì?”
“Ta muốn làm nhiệm vụ thôi mà.”
“Không, ta chắc chắn cô đang muốn làm chuyện gì đó. Cô muốn nhúng tay vào mấy chuyện vặt vãnh đúng không?”
Nguyễn Tiểu Ly cười nói: “Ta không có, ta đang cố gắng kiếm điểm tích lũy cho ngươi mà.”
Tiểu Ác mở thanh điểm tích lũy của mình ra. Thanh điểm vẫn rất đầy. Nó vừa mới mua nhiều đồ như vậy mà tổng điểm tích lũy dường như không giảm đi chút nào.
Điểm tích lũy vẫn còn rất nhiều, nhưng còn xa mới đủ để nó thăng cấp, không đủ để nó thăng cấp…
Khi nào nó mới có thể mãn cấp, mới có thể trở lại trạm không gian đây?
Tuy Tiểu Ác thiếu điểm nhưng nó lại không tiết kiệm. Vì nó tin rằng điểm tích lũy là kiếm mới có chứ không phải là tiết kiệm mà có.
“Tiểu Ly, hoàn thành cho tốt nhiệm vụ của nhân vật phản diện, thế giới nào cũng phải làm thật tốt. Ta rất thiếu thốn điểm tích lũy, nếu cô không thể kiếm được thật nhiều điểm cho ta thì ta sẽ thay cô.”
“Thay ta? Ngươi nỡ sao?”
Vốn dĩ Tiểu Ác chỉ nói nửa đùa nửa thật, xạo sự một chút, nào ngờ Nguyễn Tiểu Ly lại hỏi ngược.
Nỡ sao?
Nếu lúc bắt đầu câu chuyện, Tiểu Ác nhất định sẽ khinh thường mà nói: “Hừ, ký chủ qua tay ta không dưới trăm người, lúc xóa bỏ họ ta không thèm chớp mắt lấy một cái, cô cho rằng ta sẽ không nỡ xóa bỏ thêm một ký chủ ư?”
Bây giờ…
Tiểu Ác đưa tay sờ sờ bộ quần áo mới của mình, híp mắt cười đáng yêu, sau đó dùng giọng điệu tàn nhẫn nhất nói: “Trong lòng ta, điểm tích lũy quan trọng hơn cô.”
Câu này tương đương với sẵn sàng xóa bỏ. Nhưng Tiểu Ác lại không tàn nhẫn nói vậy, không nói thẳng ra.
Nguyễn Tiểu Ly nghe vậy cũng không đau lòng, chỉ cười nhạt một tiếng.
Sau đó tiếng mở cửa vang lên.
Có người lên sân thượng.
Nguyễn Tiểu Ly vừa quay đầu lại đã nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ thường, sải bước đi qua.
Hắn cao 1m8, đường nét gương mặt tuấn tú, ánh mắt khá lạnh lùng cho người ta cảm giác bất khả xâm phạm. Nhưng khi nhìn thấy cô, ánh mắt ấy lại gợn lên từng đợt sóng lăn tăn.
Hơn bốn năm trôi qua, Thừa Mặc đã không còn là chàng trai năm nào.
Thừa Mặc, 22 tuổi, trưởng thành và trầm ổn, mang một loại khí thế mà chắc chắn bạn bè cùng trang lứa không thể so bì được.
Hắn mở miệng, giọng nói hơi trầm: “Tiểu Ly, gió lớn, đừng ngồi ở đây lâu.”
Hắn vẫn thích quản cô như vậy.
Nguyễn Tiểu Ly lười nhác ngồi ở trên bàn, hai tay chống ở bên hông, nghiêng đầu nhìn hắn: “Phòng tập ngột ngạt, ở đây hóng gió rất dễ chịu.”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương