Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết
Chương 541: Thế giới 12: Bôi thuốc cho cô
Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Iris
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Giải đấu ngày càng đến gần, mỗi ngày không khí trong phòng huấn luyện luôn căng thẳng cao độ.
Trước hết các đội trong nước sẽ thi đấu với nhau để chọn ra một đội đại diện tham gia giải quốc tế. Đây là một niềm vinh dự. Tất cả đều muốn đứng trên sân khấu quốc tế.
Huấn luyện viên Chung tắt máy tính chủ: “Được rồi, hôm nay huấn luyện tới đây thôi. Mọi người trở về nghỉ ngơi đi, về rồi không được mở máy tính nữa. Từ nay về sau chỉ được vào trò chơi ở phòng tập, ra khỏi đây thì phải nghỉ ngơi.”
“Vâng.” Cả đội đồng thanh đáp.
Sau khi ra khỏi phòng, ai nấy cũng đều mệt lử nhưng lại tràn ngập mong chờ vào tương lai.
“Kết quả đấu tập vừa rồi thật tuyệt. Nói không ngoa chứ ở thành phố A chẳng có đội nào có thể uy hiếp được chúng ta cả.”
Văn hóa thể thao điện tử ở Thành phố A là phát triển nhất cả nước, tất cả các đội mạnh đều tập trung ở đây. Các giải đấu quốc nội cũng được tổ chức ở trung tâm thành phố A.
Bọn họ không hề lo lắng về các đội đến từ những thành phố khác, kết quả đấu tập vừa rồi ngay cả huấn luyện viên của họ cũng phải khen ngợi.
Thừa Mặc ôn tồn nhắc nhở: “Chúng ta vẫn không nên chủ quan. Mục tiêu của chúng ta không chỉ là đánh bại các đội trong nước.”
Mà còn phải lấy được thành tích tốt trên đấu trường quốc tế.
Mục tiêu này khiến họ rất háo hức, khao khát và mong chờ, đồng thời cũng cảm thấy áp lực.
Nhìn biểu cảm khác nhau của mọi người, Thừa Mặc nói: “Được rồi, mau về nghỉ ngơi thôi, ngày mai tiếp tục nỗ lực một trăm hai mươi phần trăm mà tập luyện. Bây giờ đến thi đấu cuối năm không còn bao lâu nữa, hy vọng kết quả luyện tập hàng tuần của chúng ta luôn có tiến bộ rõ rệt.”
“OK!”
“Ừ, đội trưởng cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
Cả nhóm chào hỏi nhau xong rồi từng người về phòng mình.
Nguyễn Tiểu Ly cũng xoay người đi.
“Tiểu Ly, chờ một chút, anh có cái này muốn cho em.” Thừa Mặc gọi cô lại.
“Hửm?”
Thừa Mặc về phòng, lát sau cầm một bình thuốc nhỏ đi ra: “Đây là thuốc anh nhờ bạn ở nước ngoài mua về, có thể làm tay bớt đau nhức, mỗi khi em huấn luyện xong thì lấy nó ra xoa bóp.”
Kể từ khi biết tay cô có vấn đề, Thừa Mặc đã rất lo lắng. Không chỉ lo liệu cô có thể thể hiện tốt trong giải hay không mà còn lo rằng… thật sự cứ như vậy sao?
Nếu vẫn mãi không khá hơn được, sự nghiệp có lẽ sẽ phải chấm dứt từ đây.
Trong mấy năm huấn luyện này, mỗi lần pk với mình cô đều rất phấn khích, sự nhiệt huyết và tinh thần hăng hái khiêu chiến cũng biểu hiện rõ ràng.
Cô thích thể thao điện tử hơn bất kỳ ai khác.
Nguyễn Tiểu Ly thấy tâm trạng của Thừa Mặc thay đổi, cô nhận lấy thuốc mỡ: “Làm anh lo lắng rồi. Tay em giờ hơi đau, để em thử thuốc mỡ của anh một lần xem sao.”
“Ừm.”
Ngay lúc Thừa Mặc cho rằng cô sẽ cầm thuốc mỡ về phòng thì cô liền mở thuốc ra trước mặt hắn, sau đó đưa cho hắn: “Anh thoa cho em đi.” Cô đưa bàn tay trắng nõn của mình ra.
Cổ tay cô rất gầy, bàn tay có hình dáng rất đẹp, ngón tay vừa trắng vừa thon. Bàn tay này chỉ dùng để sờ thôi cũng đủ thỏa mãn.
Hắn vẫn luôn biết cô rất đẹp, mỗi bộ phận trên người cô đều rất đẹp.
“Ừm, anh thoa cho em.”
Thừa Mặc lấy tuýp thuốc, bóp một chút thuốc ra lòng bàn tay, xoa xoa cho đến khi thuốc ấm lên rồi mới nắm cổ tay của Nguyễn Tiểu Ly và cẩn thận bôi lên.
Thoa thuốc thì phải xoa bóp, động tác của hắn rất đúng chuẩn.
Khi nắm cổ tay cô hắn mới càng cảm nhận được rõ ràng sự nhỏ nhắn của nó. Rất nhỏ, rất rất nhỏ, tựa như nếu dùng lực mạnh một chút thì sẽ gãy ngay.
Đôi bàn tay mảnh khảnh này đã thực hiện những chiêu thức tuyệt vời, mỗi lần huấn luyện đều mang đến sự ngạc nhiên cho người khác.
Động tác của hắn chậm lại, hắn thích nắm tay cô.
Muốn nắm lâu thêm một chút nữa.
Dù đã chậm lại nhưng thoa thuốc thì không thể cứ xoa bóp mãi được.
Thừa Mặc buông tay: “Được rồi, nghỉ ngơi cho tốt nhé. Một tiếng sau hãy đi tắm, nhớ đừng để chạm vào nước.”
“Ừm.”
“Thuốc mỡ này tuy không có mùi khó chịu nhưng vẫn có mùi. Huấn luyện xong về phòng rồi hãy bôi, sáng hôm sau rửa sạch thì sẽ không còn mùi nữa.”
Nếu các thành viên khác trong đội ngửi thấy mùi thuốc mỡ chắc chắn sẽ hỏi. Chuyện cái tay tuyệt đối không thể bị lộ.
“Em hiểu rồi. Vậy em về trước, anh nghỉ ngơi đi.”
Thừa Mặc trở về phòng rồi đóng kỹ cửa lại, sau đó cúi đầu nhìn bàn tay mình. Lòng bàn tay hắn vẫn còn âm ấm, đó là nhiệt độ của tay cô.
Cả bàn tay toàn là mùi thuốc, vậy mà người thích sạch sẽ như hắn lại có thể nhịn được, chẳng những vậy còn không muốn đi rửa tay…
Thừa Mặc ngồi xuống ghế, lấy điện thoại ra gọi điện.
“Thừa Mặc đó à, sao có thời gian rảnh mà gọi cho tôi vậy hả? Hay vẫn là vì chuyện cái tay của thành viên trong đội cậu đây?”
Đối diện truyền đến một giọng nói cà lơ phất phơ, chắc chắn không ai có thể tin được giọng nói này lại đến từ một thiên tài trong giới y học.
Đương nhiên người này cũng là em họ của Thừa Mặc.
“Ừm, vẫn là chuyện đó. Tỉ lệ hồi phục của bệnh viêm bao gân…”
“Không phải lần trước em đã nói với anh rồi à, bệnh viêm bao gân này nếu như may mắn thì sẽ tự khỏi, thậm chí sẽ không có hậu di chứng gì, nhưng nếu xui thì mười mấy năm cũng sẽ vẫn như vậy, sẽ run tay và đau nhức. Không có cách nào có thể dự đoán tỉ lệ bình phục.”
Ánh mắt Thừa Mặc ảm đạm đi, hắn không nói gì.
Em họ Thừa vừa nghe thấy sự im lặng là đã biết Thừa Mặc đang nghĩ gì.
“Thừa Mặc, viêm bao gân vẫn có khả năng bình phục nhưng phải nghỉ ngơi mới có thể. Người chơi thể thao điện tử như các anh ngày nào cũng luyện tập đến chết, cổ tay của cô ấy nghỉ ngơi được sao? Có mà càng mài mòn rồi càng tệ hơn thì có.”
Bắt buộc phải nghỉ ngơi, tình trạng bị mài mòn cường độ cao như vậy mà còn muốn hồi phục là mơ tưởng viển vông.
Sau khi hỏi sơ mấy vấn đề Thừa Mặc mới cúp máy.
Nghỉ ngơi?
Bây giờ bảo cô nghỉ ngơi thì với tính cách đó hắn cũng biết được đáp án.
Mấy năm cố gắng, giải đấu đã sắp diễn ra, cô sẽ không nghỉ, cho dù sau này không thể chơi thể thao điện tử được nữa thì cô cũng sẽ trả giá để tiếp tục.
Nghỉ ngơi có thể phục hồi nhưng phải xem thời điểm. Một khi đã nghỉ mấy năm, muốn quay lại thời phong độ đỉnh cao là chuyện không thể. Còn chẳng bằng đánh cuộc một phen để hoàn thành mục tiêu trước mắt.
Hầu như ngày nào huấn luyện xong Nguyễn Tiểu Ly cũng sẽ nhờ Thừa Mặc thoa thuốc. Lúc đầu Thừa Mặc giúp đỡ vì cô mở miệng nhờ vả, nhưng dần dần biến thành hắn chủ động bôi thuốc mà không cần Nguyễn Tiểu Ly nói.
Tay của Nguyễn Tiểu Ly không chuyển biến xấu đi nhưng vẫn như vậy.
Giải đấu cuối cùng cũng đã đến.
Các thành phố trong cả nước đã bắt đầu tổ chức giải nhỏ, ba đội đứng đầu của mỗi thành phố sẽ đến thành phố A để tham dự vòng chung kết toàn quốc.
Để che giấu thực lực của mình, một số thành viên của Hạ Trung không được cử ra sân từ ban đầu. Họ đều là tuyển thủ tài năng được đào ra trong thời gian này, chưa từng lộ mặt, trong đó bao gồm cả Nguyễn Tiểu Ly.
Huấn luyện viên Chung: “Các bạn là át chủ bài của Hạ Trung để dành cho trận chung kết. Đừng lo lắng mình không có sân khấu để thể hiện. Hãy nhắm tới trận chung kết, chúng ta sẽ tỏa sáng ở giải thế giới.”
“Vâng!”
Càng che giấu càng làm cho họ cảm thấy cuồng nhiệt và nóng lòng muốn đi đến chung kết ngay lập tức.
Nguyễn Tiểu Ly thở phào nhẹ nhõm. Hiện tại không thi đấu lại tốt, khoảng thời gian này cổ tay cô có thể nghỉ ngơi rồi.
Editor: 2508_Iris
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Giải đấu ngày càng đến gần, mỗi ngày không khí trong phòng huấn luyện luôn căng thẳng cao độ.
Trước hết các đội trong nước sẽ thi đấu với nhau để chọn ra một đội đại diện tham gia giải quốc tế. Đây là một niềm vinh dự. Tất cả đều muốn đứng trên sân khấu quốc tế.
Huấn luyện viên Chung tắt máy tính chủ: “Được rồi, hôm nay huấn luyện tới đây thôi. Mọi người trở về nghỉ ngơi đi, về rồi không được mở máy tính nữa. Từ nay về sau chỉ được vào trò chơi ở phòng tập, ra khỏi đây thì phải nghỉ ngơi.”
“Vâng.” Cả đội đồng thanh đáp.
Sau khi ra khỏi phòng, ai nấy cũng đều mệt lử nhưng lại tràn ngập mong chờ vào tương lai.
“Kết quả đấu tập vừa rồi thật tuyệt. Nói không ngoa chứ ở thành phố A chẳng có đội nào có thể uy hiếp được chúng ta cả.”
Văn hóa thể thao điện tử ở Thành phố A là phát triển nhất cả nước, tất cả các đội mạnh đều tập trung ở đây. Các giải đấu quốc nội cũng được tổ chức ở trung tâm thành phố A.
Bọn họ không hề lo lắng về các đội đến từ những thành phố khác, kết quả đấu tập vừa rồi ngay cả huấn luyện viên của họ cũng phải khen ngợi.
Thừa Mặc ôn tồn nhắc nhở: “Chúng ta vẫn không nên chủ quan. Mục tiêu của chúng ta không chỉ là đánh bại các đội trong nước.”
Mà còn phải lấy được thành tích tốt trên đấu trường quốc tế.
Mục tiêu này khiến họ rất háo hức, khao khát và mong chờ, đồng thời cũng cảm thấy áp lực.
Nhìn biểu cảm khác nhau của mọi người, Thừa Mặc nói: “Được rồi, mau về nghỉ ngơi thôi, ngày mai tiếp tục nỗ lực một trăm hai mươi phần trăm mà tập luyện. Bây giờ đến thi đấu cuối năm không còn bao lâu nữa, hy vọng kết quả luyện tập hàng tuần của chúng ta luôn có tiến bộ rõ rệt.”
“OK!”
“Ừ, đội trưởng cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
Cả nhóm chào hỏi nhau xong rồi từng người về phòng mình.
Nguyễn Tiểu Ly cũng xoay người đi.
“Tiểu Ly, chờ một chút, anh có cái này muốn cho em.” Thừa Mặc gọi cô lại.
“Hửm?”
Thừa Mặc về phòng, lát sau cầm một bình thuốc nhỏ đi ra: “Đây là thuốc anh nhờ bạn ở nước ngoài mua về, có thể làm tay bớt đau nhức, mỗi khi em huấn luyện xong thì lấy nó ra xoa bóp.”
Kể từ khi biết tay cô có vấn đề, Thừa Mặc đã rất lo lắng. Không chỉ lo liệu cô có thể thể hiện tốt trong giải hay không mà còn lo rằng… thật sự cứ như vậy sao?
Nếu vẫn mãi không khá hơn được, sự nghiệp có lẽ sẽ phải chấm dứt từ đây.
Trong mấy năm huấn luyện này, mỗi lần pk với mình cô đều rất phấn khích, sự nhiệt huyết và tinh thần hăng hái khiêu chiến cũng biểu hiện rõ ràng.
Cô thích thể thao điện tử hơn bất kỳ ai khác.
Nguyễn Tiểu Ly thấy tâm trạng của Thừa Mặc thay đổi, cô nhận lấy thuốc mỡ: “Làm anh lo lắng rồi. Tay em giờ hơi đau, để em thử thuốc mỡ của anh một lần xem sao.”
“Ừm.”
Ngay lúc Thừa Mặc cho rằng cô sẽ cầm thuốc mỡ về phòng thì cô liền mở thuốc ra trước mặt hắn, sau đó đưa cho hắn: “Anh thoa cho em đi.” Cô đưa bàn tay trắng nõn của mình ra.
Cổ tay cô rất gầy, bàn tay có hình dáng rất đẹp, ngón tay vừa trắng vừa thon. Bàn tay này chỉ dùng để sờ thôi cũng đủ thỏa mãn.
Hắn vẫn luôn biết cô rất đẹp, mỗi bộ phận trên người cô đều rất đẹp.
“Ừm, anh thoa cho em.”
Thừa Mặc lấy tuýp thuốc, bóp một chút thuốc ra lòng bàn tay, xoa xoa cho đến khi thuốc ấm lên rồi mới nắm cổ tay của Nguyễn Tiểu Ly và cẩn thận bôi lên.
Thoa thuốc thì phải xoa bóp, động tác của hắn rất đúng chuẩn.
Khi nắm cổ tay cô hắn mới càng cảm nhận được rõ ràng sự nhỏ nhắn của nó. Rất nhỏ, rất rất nhỏ, tựa như nếu dùng lực mạnh một chút thì sẽ gãy ngay.
Đôi bàn tay mảnh khảnh này đã thực hiện những chiêu thức tuyệt vời, mỗi lần huấn luyện đều mang đến sự ngạc nhiên cho người khác.
Động tác của hắn chậm lại, hắn thích nắm tay cô.
Muốn nắm lâu thêm một chút nữa.
Dù đã chậm lại nhưng thoa thuốc thì không thể cứ xoa bóp mãi được.
Thừa Mặc buông tay: “Được rồi, nghỉ ngơi cho tốt nhé. Một tiếng sau hãy đi tắm, nhớ đừng để chạm vào nước.”
“Ừm.”
“Thuốc mỡ này tuy không có mùi khó chịu nhưng vẫn có mùi. Huấn luyện xong về phòng rồi hãy bôi, sáng hôm sau rửa sạch thì sẽ không còn mùi nữa.”
Nếu các thành viên khác trong đội ngửi thấy mùi thuốc mỡ chắc chắn sẽ hỏi. Chuyện cái tay tuyệt đối không thể bị lộ.
“Em hiểu rồi. Vậy em về trước, anh nghỉ ngơi đi.”
Thừa Mặc trở về phòng rồi đóng kỹ cửa lại, sau đó cúi đầu nhìn bàn tay mình. Lòng bàn tay hắn vẫn còn âm ấm, đó là nhiệt độ của tay cô.
Cả bàn tay toàn là mùi thuốc, vậy mà người thích sạch sẽ như hắn lại có thể nhịn được, chẳng những vậy còn không muốn đi rửa tay…
Thừa Mặc ngồi xuống ghế, lấy điện thoại ra gọi điện.
“Thừa Mặc đó à, sao có thời gian rảnh mà gọi cho tôi vậy hả? Hay vẫn là vì chuyện cái tay của thành viên trong đội cậu đây?”
Đối diện truyền đến một giọng nói cà lơ phất phơ, chắc chắn không ai có thể tin được giọng nói này lại đến từ một thiên tài trong giới y học.
Đương nhiên người này cũng là em họ của Thừa Mặc.
“Ừm, vẫn là chuyện đó. Tỉ lệ hồi phục của bệnh viêm bao gân…”
“Không phải lần trước em đã nói với anh rồi à, bệnh viêm bao gân này nếu như may mắn thì sẽ tự khỏi, thậm chí sẽ không có hậu di chứng gì, nhưng nếu xui thì mười mấy năm cũng sẽ vẫn như vậy, sẽ run tay và đau nhức. Không có cách nào có thể dự đoán tỉ lệ bình phục.”
Ánh mắt Thừa Mặc ảm đạm đi, hắn không nói gì.
Em họ Thừa vừa nghe thấy sự im lặng là đã biết Thừa Mặc đang nghĩ gì.
“Thừa Mặc, viêm bao gân vẫn có khả năng bình phục nhưng phải nghỉ ngơi mới có thể. Người chơi thể thao điện tử như các anh ngày nào cũng luyện tập đến chết, cổ tay của cô ấy nghỉ ngơi được sao? Có mà càng mài mòn rồi càng tệ hơn thì có.”
Bắt buộc phải nghỉ ngơi, tình trạng bị mài mòn cường độ cao như vậy mà còn muốn hồi phục là mơ tưởng viển vông.
Sau khi hỏi sơ mấy vấn đề Thừa Mặc mới cúp máy.
Nghỉ ngơi?
Bây giờ bảo cô nghỉ ngơi thì với tính cách đó hắn cũng biết được đáp án.
Mấy năm cố gắng, giải đấu đã sắp diễn ra, cô sẽ không nghỉ, cho dù sau này không thể chơi thể thao điện tử được nữa thì cô cũng sẽ trả giá để tiếp tục.
Nghỉ ngơi có thể phục hồi nhưng phải xem thời điểm. Một khi đã nghỉ mấy năm, muốn quay lại thời phong độ đỉnh cao là chuyện không thể. Còn chẳng bằng đánh cuộc một phen để hoàn thành mục tiêu trước mắt.
Hầu như ngày nào huấn luyện xong Nguyễn Tiểu Ly cũng sẽ nhờ Thừa Mặc thoa thuốc. Lúc đầu Thừa Mặc giúp đỡ vì cô mở miệng nhờ vả, nhưng dần dần biến thành hắn chủ động bôi thuốc mà không cần Nguyễn Tiểu Ly nói.
Tay của Nguyễn Tiểu Ly không chuyển biến xấu đi nhưng vẫn như vậy.
Giải đấu cuối cùng cũng đã đến.
Các thành phố trong cả nước đã bắt đầu tổ chức giải nhỏ, ba đội đứng đầu của mỗi thành phố sẽ đến thành phố A để tham dự vòng chung kết toàn quốc.
Để che giấu thực lực của mình, một số thành viên của Hạ Trung không được cử ra sân từ ban đầu. Họ đều là tuyển thủ tài năng được đào ra trong thời gian này, chưa từng lộ mặt, trong đó bao gồm cả Nguyễn Tiểu Ly.
Huấn luyện viên Chung: “Các bạn là át chủ bài của Hạ Trung để dành cho trận chung kết. Đừng lo lắng mình không có sân khấu để thể hiện. Hãy nhắm tới trận chung kết, chúng ta sẽ tỏa sáng ở giải thế giới.”
“Vâng!”
Càng che giấu càng làm cho họ cảm thấy cuồng nhiệt và nóng lòng muốn đi đến chung kết ngay lập tức.
Nguyễn Tiểu Ly thở phào nhẹ nhõm. Hiện tại không thi đấu lại tốt, khoảng thời gian này cổ tay cô có thể nghỉ ngơi rồi.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương