[Xuyên Nhanh] Ký Chủ Nàng Vừa Mềm Vừa Ngọt
Chương 36: Bánh bao nhỏ ngọt ngào của đại lão (36)
Sau nửa giờ đường xe, Hạng Tinh thuận lợi đến điểm leo núi dưới chân núi tuyết.
【 Chúng ta xuất phát. 】
Cô đưa mắt nhìn trên núi một cái, bước lên.
【 Tích tích tích ——】
Bản đồ định vị thực tế ảo đột nhiên phát ra tiếng cảnh báo liên tiếp.
Một người một vịt đồng thời sửng sốt, không khỏi đồng thời nhìn lại.
Lại thấy trên bản đồ nhiều thêm vài điểm màu đen quỷ dị, đang dần dần hướng đến gần Hạng Tinh.
【 Đây là cái quỷ gì?! Theo dõi chúng ta sao... 】
Áp Áp dọa nhảy lên một chút, vội vàng kiểm tra.
Đôi mắt đậu xanh lại lạnh xuống, 【 Thế nhưng là người Hạng gia a. 】
【 Hạng gia... 】
Cô gái nhíu mày.
Nhưng cũng không nói thêm gì, ngược lại là tiếp tục cất bước, xuất phát hướng đến trong núi.
Áp Áp bị hành động của cô làm cả kinh có chút khẩn trương: 【 Ai ai ai! Cô không tính toán trốn một chút sao? Những người này hiển nhiên có mục đích không tốt, cô mang theo bọn họ vào núi, không phải càng nguy hiểm hơn... 】
【 Sẽ không. 】
Hạng Tinh chẳng những không có nửa điểm bộ dáng sợ hãi, ngược lại là cong phấn môi cười một cái.
【 Có một số việc ta không thể làm được, nhưng thiên nhiên có thể nha. 】
Giọng nói của cô rơi xuống, Áp Áp lập tức từ trong đôi mắt ướt mềm lộ ra ngây thơ thuần khiết kia, nhận thấy được một tia ý vị không rét mà run.
Ngay cả nó cũng sợ đến mức không khỏi co rúm lại, không nói chuyện nữa.
Mặc cho cô gái chầm chậm mà leo lên ngọn núi tuyết.
...
Quả nhiên.
Sau khi Hạng Tinh vào núi, liền bắt đầu đi loanh quanh.
Đám điểm đen kia ngay từ đầu còn rất sinh động mà đuổi theo.
Thẳng đến đuổi theo không biết bao nhiêu vòng, Áp Áp phát hiện, tốc độ của điểm đen càng ngày càng chậm.
Cô gái ngược lại là cũng không có bộ dáng mệt mỏi một chút nào, rất cẩn thận mà khống chế khoảng cách của mình và Lục Thiệu Khiêm.
Thẳng đến những điểm đen đó từng bước từng bước giống như thể lực hết chống đỡ nổi, biến mất trong bản đồ.
...
Cùng lúc đó, ở một chỗ nào đó sâu trong núi tuyết, bên trong một hang động tuyết được ẩn giấu cực kỳ tốt.
Nam nhân tự phụ tuấn dật nhàn nhã ngồi trên ghế, trên đùi đắp chăn mỏng, vừa uống trà nóng, vừa đọc sách.
Chỗ đường hành lang chợt truyền đến tiếng bước chân vội vàng.
“...Thiếu gia, thiếu gia!”
Hứa đặc trợ ôm máy tính vọt vào, thở hổn hển mà cấp báo.
“Núi, trong núi nhiều thêm một mục tiêu kỳ quái, hoàn toàn loại bỏ những người theo dõi chúng ta!”
“Hửm?”
Lục Thiệu Khiêm nâng đôi mắt đen như mực từ trong trang sách lên, liếc mắt nhìn kỹ vào máy tính một cái.
Dừng một chút, đặt sách sang một bên, “Cho tôi xem một chút.”
Hứa đặc trợ nhanh chóng đưa máy tính qua.
Nam nhân chỉ đưa mắt nhìn màu tím nhạt kia trong GPS, liếc nhìn mục tiêu mang theo một chuỗi ID cổ quái một cái, đôi mắt diệu thạch bỗng chốc phóng đại.
Cô...vì sao sẽ xuất hiện ở chỗ này!
Đôi mắt anh hơi hoảng mà dao động, nhịn không được ghé sát vào một chút, tiến hành xác nhận thêm.
Không sai.
Cái ID này là anh cố ý thiết lập, toàn thế giới chỉ có một mình hắn biết.
Máy định vị được cài trong túi con thỏ của cô, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Chẳng lẽ...
“Thiếu gia, người này thật là lợi hại a, làm sao mà dựa vào sức một mình mà loại bỏ hoàn toàn những người đó...”
Lúc này Hứa đặc trợ không chú ý đến thần sắc của thiếu gia nhà mình, còn ở một bên hăng hái thổi phồng.
Lại thấy hai tay của Lục Thiệu Khiêm bỗng chốc nắm chặt, đột nhiên đứng dậy.
Lấy tốc độ cực nhanh mặc lên nguyên bộ trang bị cho mình.
Nhìn thấy cảnh như vậy, vẻ mặt Hứa đặc trợ không khỏi mộng bức, “Thiếu gia, ngài muốn đi đâu?...Muốn đi tiếp ứng người này sao? Chẳng lẽ người này là chi viện bên ngoài của chúng ta?...”
“Cô ấy là Lục phu nhân của cậu!”
...
Một đầu khác, Hạng Tinh rốt cuộc ném sạch sẽ một người theo đuôi cuối cùng.
Nhìn trên bản đồ không hề có điểm đen, cô rốt cuộc thở nhẹ một hơi.
Rũ mắt xuống, vỗ vỗ bụng nhỏ có chút xẹp.
A, đói bụng.
【 Chúng ta xuất phát. 】
Cô đưa mắt nhìn trên núi một cái, bước lên.
【 Tích tích tích ——】
Bản đồ định vị thực tế ảo đột nhiên phát ra tiếng cảnh báo liên tiếp.
Một người một vịt đồng thời sửng sốt, không khỏi đồng thời nhìn lại.
Lại thấy trên bản đồ nhiều thêm vài điểm màu đen quỷ dị, đang dần dần hướng đến gần Hạng Tinh.
【 Đây là cái quỷ gì?! Theo dõi chúng ta sao... 】
Áp Áp dọa nhảy lên một chút, vội vàng kiểm tra.
Đôi mắt đậu xanh lại lạnh xuống, 【 Thế nhưng là người Hạng gia a. 】
【 Hạng gia... 】
Cô gái nhíu mày.
Nhưng cũng không nói thêm gì, ngược lại là tiếp tục cất bước, xuất phát hướng đến trong núi.
Áp Áp bị hành động của cô làm cả kinh có chút khẩn trương: 【 Ai ai ai! Cô không tính toán trốn một chút sao? Những người này hiển nhiên có mục đích không tốt, cô mang theo bọn họ vào núi, không phải càng nguy hiểm hơn... 】
【 Sẽ không. 】
Hạng Tinh chẳng những không có nửa điểm bộ dáng sợ hãi, ngược lại là cong phấn môi cười một cái.
【 Có một số việc ta không thể làm được, nhưng thiên nhiên có thể nha. 】
Giọng nói của cô rơi xuống, Áp Áp lập tức từ trong đôi mắt ướt mềm lộ ra ngây thơ thuần khiết kia, nhận thấy được một tia ý vị không rét mà run.
Ngay cả nó cũng sợ đến mức không khỏi co rúm lại, không nói chuyện nữa.
Mặc cho cô gái chầm chậm mà leo lên ngọn núi tuyết.
...
Quả nhiên.
Sau khi Hạng Tinh vào núi, liền bắt đầu đi loanh quanh.
Đám điểm đen kia ngay từ đầu còn rất sinh động mà đuổi theo.
Thẳng đến đuổi theo không biết bao nhiêu vòng, Áp Áp phát hiện, tốc độ của điểm đen càng ngày càng chậm.
Cô gái ngược lại là cũng không có bộ dáng mệt mỏi một chút nào, rất cẩn thận mà khống chế khoảng cách của mình và Lục Thiệu Khiêm.
Thẳng đến những điểm đen đó từng bước từng bước giống như thể lực hết chống đỡ nổi, biến mất trong bản đồ.
...
Cùng lúc đó, ở một chỗ nào đó sâu trong núi tuyết, bên trong một hang động tuyết được ẩn giấu cực kỳ tốt.
Nam nhân tự phụ tuấn dật nhàn nhã ngồi trên ghế, trên đùi đắp chăn mỏng, vừa uống trà nóng, vừa đọc sách.
Chỗ đường hành lang chợt truyền đến tiếng bước chân vội vàng.
“...Thiếu gia, thiếu gia!”
Hứa đặc trợ ôm máy tính vọt vào, thở hổn hển mà cấp báo.
“Núi, trong núi nhiều thêm một mục tiêu kỳ quái, hoàn toàn loại bỏ những người theo dõi chúng ta!”
“Hửm?”
Lục Thiệu Khiêm nâng đôi mắt đen như mực từ trong trang sách lên, liếc mắt nhìn kỹ vào máy tính một cái.
Dừng một chút, đặt sách sang một bên, “Cho tôi xem một chút.”
Hứa đặc trợ nhanh chóng đưa máy tính qua.
Nam nhân chỉ đưa mắt nhìn màu tím nhạt kia trong GPS, liếc nhìn mục tiêu mang theo một chuỗi ID cổ quái một cái, đôi mắt diệu thạch bỗng chốc phóng đại.
Cô...vì sao sẽ xuất hiện ở chỗ này!
Đôi mắt anh hơi hoảng mà dao động, nhịn không được ghé sát vào một chút, tiến hành xác nhận thêm.
Không sai.
Cái ID này là anh cố ý thiết lập, toàn thế giới chỉ có một mình hắn biết.
Máy định vị được cài trong túi con thỏ của cô, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Chẳng lẽ...
“Thiếu gia, người này thật là lợi hại a, làm sao mà dựa vào sức một mình mà loại bỏ hoàn toàn những người đó...”
Lúc này Hứa đặc trợ không chú ý đến thần sắc của thiếu gia nhà mình, còn ở một bên hăng hái thổi phồng.
Lại thấy hai tay của Lục Thiệu Khiêm bỗng chốc nắm chặt, đột nhiên đứng dậy.
Lấy tốc độ cực nhanh mặc lên nguyên bộ trang bị cho mình.
Nhìn thấy cảnh như vậy, vẻ mặt Hứa đặc trợ không khỏi mộng bức, “Thiếu gia, ngài muốn đi đâu?...Muốn đi tiếp ứng người này sao? Chẳng lẽ người này là chi viện bên ngoài của chúng ta?...”
“Cô ấy là Lục phu nhân của cậu!”
...
Một đầu khác, Hạng Tinh rốt cuộc ném sạch sẽ một người theo đuôi cuối cùng.
Nhìn trên bản đồ không hề có điểm đen, cô rốt cuộc thở nhẹ một hơi.
Rũ mắt xuống, vỗ vỗ bụng nhỏ có chút xẹp.
A, đói bụng.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương