Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết
Chương 29
A Ngư học một lần đã hiểu, tiến bộ rất nhanh, làm cho mọi người vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, sau đó lại bóp cổ tay tức giận vì nàng bị bỏ bê trong khoảng thời gian học tập tốt nhất. Phu thê Chu thị bị lôi ra chửi đi chửi lại không biết bao nhiêu lần, còn liên lụy đến Tiêu Nhã Quân không ít, làm nàng ấy rất mệt mỏi.
“Tổ mẫu, con muốn trở về biệt trang.”
Tiêu Nhã Quân cuối cùng cũng không chịu nổi sự dày vò này, thủ đoạn mềm dẻo cứa vào tinh thần, giết người không thấy máu.
Tiêu lão phu nhân sửng sốt: "Có người bắt nạt con sao, có phải là Nhã Du không?"
“Không ạ.”
Tiêu Nhã Quân cảm thấy trong miệng đắng chát, A Ngư chưa từng bắt nạt nàng, nàng chỉ mặc kệ nàng ấy, nhưng mấy tỷ muội thân thiết với nhau trước đây đều thay đổi sắc mặt, thái độ kỳ quái và xem thường nàng ấy.
“Thế thì có chuyện gì?” Tiêu lão phu nhân hỏi dồn.
Nước mắt làm tầm nhìn của nàng ấy mờ đi, Tiêu Nhã Quân nghẹn ngào, chỉ nói: "Tổ mẫu, con muốn về biệt trang."
Tiêu lão phu nhân lòng như lửa đốt, hỏi mãi mà nàng ấy không chịu nói, đành chuyển qua hỏi Ngô Đồng.
Ngô Đồng phẫn nộ tố cáo: Đầu tiên là Bát cô nương không coi ai ra gì, rồi Ngũ cô nương châm chọc khiêu khích, Lục cô nương xoi mói đủ điều.
Tiêu lão phu nhân tức giận đến mức muốn dạy cho mấy đứa cháu gái một bài học.
Tiêu Nhã Quân quýnh quáng đến mức khóc to thành tiếng, nếu làm vậy sẽ chỉ khiến các tỷ muội càng thêm ghét nàng ấy.
Tiêu Nhã Quân khóc nức nở, van xin hết lời, khóc đến nỗi ruột gan Tiêu lão phu nhân quặn thắt cả lại, nên không thể không mở miệng, đồng ý để nàng ấy về biệt trang.
Không có Tiêu Nhã Quân, Tiêu lão phu nhân trải qua lễ mừng năm mới không vui vẻ gì, vừa qua ngày mười lăm, bà ta đã lập tức thu dọn hành lý quay lại biệt trang.
Hết tháng giêng, A Ngư cũng đề nghị rời phủ.
Lý do của A Ngư là: "Con muốn học nhiều thứ khác nữa, nhưng ở trong phủ còn phải ứng phó các loại xã giao và nhiều đủ các việc vặt khác, làm người ta không thể tập trung tinh thần học được."
Du thị thấy cũng có lý, với tình trạng của nàng bây giờ, đi ra ngoài vẫn có chút không đủ khí thế, Du thị cũng từng nghe thấy đôi lời bàn tán không thuận tai. Yên ổn bồi dưỡng cơ thể và khí chất cẩn thận trong vòng một hai năm, nữ nhi chắn chắn sẽ có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất, đến lúc đó, mọi người nhất định sẽ phải nhìn với cặp mắt khác xưa.
Nghĩ vậy, nên Du thị lập tức đưa A Ngư và tiên sinh, ma ma đến Thúy Vi sơn trang dưới danh nghĩa của bà ấy, nó và biệt trang suối nước nóng của Tiêu lão phu nhân nằm ở hai đầu, một đằng đông một đằng tây, tránh cho hai người tình cờ gặp nhau.
Du thị ở bên cạnh A Ngư trong sơn trang mấy ngày, chờ nàng thích ứng hoàn toàn với nơi ở rồi mới chuẩn bị về phủ, trước khi rời đi còn ân cần dặn dò: "Lúc nào có thời gian cha mẹ sẽ tới thăm con, nếu con nhớ nhà thì cứ về ở mấy ngày, con cần gì cứ sai người nói một tiếng."
“Mẫu thân yên tâm, con vẫn ở trong kinh thành mà, có đi chỗ nào khác đâu?” A Ngư mỉm cười nói.
Du thị bật cười, cũng cảm thấy mình chuyện bé xé ra to. Chỉ là sau khi con gái quay lại, bà ấy và nàng vẫn chưa tách ra lần nào, nên Du thị có chút không quen, lại càng thêm lo lắng, nhưng đứa nhỏ nào cũng luôn muốn trưởng thành.
Du thị ôm nỗi buồn lo vô cớ mà rời đi.
Sau khi Du thị đi khỏi, A Ngư làm học trò ngoan trong vài ngày. Bỗng một ngày, sau khi đi dạo ở bên ngoài về, nàng yêu cầu tìm một người thợ mộc.
Quản sự sơn trang không hiểu để làm gì, nhưng vẫn nghe lời tìm một người thợ mộc có kinh nghiệm phong phú.
“Ngươi có thể làm được thứ trong bản vẽ này không?”
A Ngư đưa một tấm bản vẽ cho thợ mộc, trên đó vẽ một cái cuốc, một nông cụ dùng để xới đất, giúp tiết kiệm thời gian và công sức so với nông cụ hiện tại.
“Tổ mẫu, con muốn trở về biệt trang.”
Tiêu Nhã Quân cuối cùng cũng không chịu nổi sự dày vò này, thủ đoạn mềm dẻo cứa vào tinh thần, giết người không thấy máu.
Tiêu lão phu nhân sửng sốt: "Có người bắt nạt con sao, có phải là Nhã Du không?"
“Không ạ.”
Tiêu Nhã Quân cảm thấy trong miệng đắng chát, A Ngư chưa từng bắt nạt nàng, nàng chỉ mặc kệ nàng ấy, nhưng mấy tỷ muội thân thiết với nhau trước đây đều thay đổi sắc mặt, thái độ kỳ quái và xem thường nàng ấy.
“Thế thì có chuyện gì?” Tiêu lão phu nhân hỏi dồn.
Nước mắt làm tầm nhìn của nàng ấy mờ đi, Tiêu Nhã Quân nghẹn ngào, chỉ nói: "Tổ mẫu, con muốn về biệt trang."
Tiêu lão phu nhân lòng như lửa đốt, hỏi mãi mà nàng ấy không chịu nói, đành chuyển qua hỏi Ngô Đồng.
Ngô Đồng phẫn nộ tố cáo: Đầu tiên là Bát cô nương không coi ai ra gì, rồi Ngũ cô nương châm chọc khiêu khích, Lục cô nương xoi mói đủ điều.
Tiêu lão phu nhân tức giận đến mức muốn dạy cho mấy đứa cháu gái một bài học.
Tiêu Nhã Quân quýnh quáng đến mức khóc to thành tiếng, nếu làm vậy sẽ chỉ khiến các tỷ muội càng thêm ghét nàng ấy.
Tiêu Nhã Quân khóc nức nở, van xin hết lời, khóc đến nỗi ruột gan Tiêu lão phu nhân quặn thắt cả lại, nên không thể không mở miệng, đồng ý để nàng ấy về biệt trang.
Không có Tiêu Nhã Quân, Tiêu lão phu nhân trải qua lễ mừng năm mới không vui vẻ gì, vừa qua ngày mười lăm, bà ta đã lập tức thu dọn hành lý quay lại biệt trang.
Hết tháng giêng, A Ngư cũng đề nghị rời phủ.
Lý do của A Ngư là: "Con muốn học nhiều thứ khác nữa, nhưng ở trong phủ còn phải ứng phó các loại xã giao và nhiều đủ các việc vặt khác, làm người ta không thể tập trung tinh thần học được."
Du thị thấy cũng có lý, với tình trạng của nàng bây giờ, đi ra ngoài vẫn có chút không đủ khí thế, Du thị cũng từng nghe thấy đôi lời bàn tán không thuận tai. Yên ổn bồi dưỡng cơ thể và khí chất cẩn thận trong vòng một hai năm, nữ nhi chắn chắn sẽ có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất, đến lúc đó, mọi người nhất định sẽ phải nhìn với cặp mắt khác xưa.
Nghĩ vậy, nên Du thị lập tức đưa A Ngư và tiên sinh, ma ma đến Thúy Vi sơn trang dưới danh nghĩa của bà ấy, nó và biệt trang suối nước nóng của Tiêu lão phu nhân nằm ở hai đầu, một đằng đông một đằng tây, tránh cho hai người tình cờ gặp nhau.
Du thị ở bên cạnh A Ngư trong sơn trang mấy ngày, chờ nàng thích ứng hoàn toàn với nơi ở rồi mới chuẩn bị về phủ, trước khi rời đi còn ân cần dặn dò: "Lúc nào có thời gian cha mẹ sẽ tới thăm con, nếu con nhớ nhà thì cứ về ở mấy ngày, con cần gì cứ sai người nói một tiếng."
“Mẫu thân yên tâm, con vẫn ở trong kinh thành mà, có đi chỗ nào khác đâu?” A Ngư mỉm cười nói.
Du thị bật cười, cũng cảm thấy mình chuyện bé xé ra to. Chỉ là sau khi con gái quay lại, bà ấy và nàng vẫn chưa tách ra lần nào, nên Du thị có chút không quen, lại càng thêm lo lắng, nhưng đứa nhỏ nào cũng luôn muốn trưởng thành.
Du thị ôm nỗi buồn lo vô cớ mà rời đi.
Sau khi Du thị đi khỏi, A Ngư làm học trò ngoan trong vài ngày. Bỗng một ngày, sau khi đi dạo ở bên ngoài về, nàng yêu cầu tìm một người thợ mộc.
Quản sự sơn trang không hiểu để làm gì, nhưng vẫn nghe lời tìm một người thợ mộc có kinh nghiệm phong phú.
“Ngươi có thể làm được thứ trong bản vẽ này không?”
A Ngư đưa một tấm bản vẽ cho thợ mộc, trên đó vẽ một cái cuốc, một nông cụ dùng để xới đất, giúp tiết kiệm thời gian và công sức so với nông cụ hiện tại.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương