Xuyên Nhanh: Phản Diện Vừa Mê Người Vừa Cưng Chiều Tôi
Chương 8: Thiên kim tiểu thư nhà tài phiệt không muốn làm bia đỡ đạn 08
Tác giả: Thái Sử Anh
Lúc Thịnh Noãn trở lại phòng học đã nhìn thấy hộp trang sức đặt ở trên bàn.
Cái hộp là cái mà Chu Như mượn lúc trước nhưng vòng cổ lại bị mẹ con bọn họ đổi thành hàng giả.
Thịnh Noãn có chút khó hiểu, hỏi bộ phận chăm sóc khách hàng: “Thịnh Miên rõ ràng chẳng tốt đẹp thiện lương như vẻ bề ngoài, sao cô ta trở thành nữ chính của thế giới này được vậy?”
Bộ phận chăm sóc khách hàng thẳng thắn: “Bởi vì khí vận đúng lúc rơi vào cô ta.”
Thịnh Noãn khựng lại một chút sau đó mới hiểu.
Bởi vì có khí vận nên cho dù Thịnh Miên có là bạch liên hoa dối trá thì cô ta cũng vẫn là cô gái may mắn nhất trên thế giới này, sự nghiệp với tình duyên đều sẽ thuận buồm xuôi gió.
Mà cô hay còn là nguyên chủ sẽ luôn đối nghịch với cô gái may mắn đó. Ngay cả khi cô có sở hữu bàn tay vàng đi chăng nữa thì vẫn sẽ vì nhiều nguyên do mà rơi vào thảm cảnh tuyệt vọng. ngôn tình hài
Thịnh Noãn cũng không biết là mình bất lực hay tức giận nhưng cô biết, cô phải làm gì đó mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Sau khi tan học, cô vẫn không cho tài xế tới đón.
Người tài xế trước kia đúng là được thuê, bởi vì nguyên chủ mâu thuẫn với bố nên không cho bố phái người đi theo cô nên Thịnh Linh San chỉ đành tìm một tài xế tạm thời.
Tuy nhiên, nhà bọn họ cách trường cũng không xa nên Thịnh Noãn thấy không nhất thiết cần tài xế đưa đón cho lắm.
Ngay lúc cô rẽ sang một con phố khác, trung tâm chăm sóc khách hàng bỗng nhiên nhắc nhở cô rằng Diệp Nam Hành đang ở ngay phía trước.
Thịnh Noãn lập tức hoàn hồn, vừa chậm rãi bước về phía trước, vừa quan sát xung quanh. Sau đó, cô nhìn thấy một thân hình cao gầy đang bưng đồ uống trước cửa khách sạn.
Một chiếc xe tải chở đồ uống đang dừng ngay lối vào bên cạnh của khách sạn, bên trong chất đầy những thùng rượu, đồ uống. Diệp Nam Hành mặc một chiếc áo cộc màu đen, đang bê một thùng rượu lên rồi xoay người vào khách sạn.
Dù nhìn từ xa, Thịnh Noãn cũng có thể thấy được sắc mặt hắn tái nhợt bất thường.
Diệp Nam Hành bị tiêm thuốc vào người, di chứng còn chưa hoàn toàn biến mất, còn hơi sốt.
Nhưng công việc này vất vả lắm hắn mới tìm được nên chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Mà lúc này Thịnh Noãn cũng nhớ ra, trong nguyên tác, nguyên chủ cũng phát hiện ra công việc bán thời gian này của Diệp Nam Hành. Sau đó chứng nào tật nấy, cố tình gây rắc rối làm cho ông chủ sa thải hắn, khiến cho Diệp Nam Hành không thế không làm việc cho cô ấy.
Thịnh Noãn biết Diệp Nam Hành có mẹ bị bệnh nặng, chi phí sinh hoạt của hai mẹ con và tiền thuốc men đều đặt lên đôi vai hắn cho nên ngày nào hắn cũng phải vắt óc kiếm tiền.
Mà nguyên chủ cũng không biết hoặc là biết nhưng không thèm quan tâm, cũng hoặc là đã biết cũng không thèm để ý, dễ dàng như mèo vờn chuột trêu đùa thiếu niên không nơi nương tựa này trong lòng bàn tay.
Phải biết rằng, từng đồng từng cắc hắn kiếm ra đều là tiền để cứu mẹ hắn mà nguyên chủ lại cố tình quấy phá, ngăn cản không cho hắn cứu mẹ mình.
Cũng khó trách sau này hắn đối xử với nguyên chủ tàn nhẫn như vậy…
Thịnh Noãn hít một hơi thật sâu, đang suy nghĩ xem sẽ thay đổi chuyện đó như thế nào thì lại thấy Diệp Nam Hành bước ra.
Sắc mặt hắn khó nhìn hơn trước thì phải. Hắn bước tới chỗ ô tô, khiêng một thùng rượu rồi xoay người. Nhưng khi hắn vừa định bước lên bậc thềm thì bỗng nhiên loạng choạng rồi trượt chân rồi ngã uỵch một tiếng trên đất.
Chiếc thùng cũng rơi xuống đất cùng với tiếng thủy tinh vỡ vụn, có chất lỏng màu đỏ rỉ ra rồi chảy xuống đất.
Một người đàn ông giống như quản lý bước ra, nhìn thấy thiếu niên ngã trên mặt đất lập tức tức giận: “Má nó mày sao thế này? Việc này làm cũng không được, mày có biết đống rượu mày làm vỡ là bao nhiêu tiền không?”
Người quản lý chửi rủa rồi nhanh chóng bước đến, nhỏ giọng lầm bầm: “ Mày đen đủi thật, có đủ tiền đền không thế?”
Diệp Nam Hành mặt đầy mồ hôi lạnh, mím môi nhỏ giọng xin lỗi: “Thật xin lỗi…”
Quản lý chửi ầm lên: “Xin lỗi có ích cái đéo gì không, mày bồi thường đi. Giá thùng rượu vang đỏ này là 888…”
Các đốt ngón tay chống trên mặt đất của Diệp Nam Hành trở nên trắng bệch.
Tiền lương bưng đồ này của hắn cũng chỉ có hai trăm*.
* 200 tệ = hơn 700.000 VND
Mắt thấy tên quản lý kia hùng hùng hổ hổ muốn đánh Diệp Nam Hành để chút giận, Thịnh Noãn vội vàng lên tiếng: “Dừng tay!”
Cô nhìn quản lý: “Tôi bồi thường cho ông, đừng nói mấy lời không sạch sẽ nữa.”
Ban đầu người quản lý có hơi khinh thường khi nhìn thấy đây chỉ là một cô bé nhưng thấy cô bé có mái tóc màu nâu dài hơi uốn lượn, vẻ ngoài vừa xinh đẹp lại cao quý thì sửng sốt. Sau đó liền vô thức thay đổi thái độ.
Thịnh Noãn lấy ra ví ra đêm mấy tờ màu hồng đỏ rồi nhét vào trong ngực người quản lí: “Cho ông.”
Nói xong, cô xoay người đi đến chỗ Diệp Nam Hành: “Cậu không sao chứ?”
Diệp Nam Hành tránh cánh tay muốn đỡ mình của cô, tự mình đứng dậy.
Một lát sau, hai người đứng ở ngã tư.
Sắc mặt Diệp Nam Hành vẫn tái nhợt như cũ, vẻ mặt lạnh băng hờ hững: “Nói đi, lần này cậu lại muốn tôi làm gì?”
Thịnh Noãn vội vàng xua tay: “Không có không có, cậu đừng hiểu lầm, tôi thấy cậu hình như không thoải mái cho lắm…Cậu có muốn đi bệnh viện không?”
Diệp Nam Hành im lặng một lúc.
Hắn biết nhân phẩm của người trước mặt như thế nào, không biết lại có ý đồ xấu xa gì nhưng hiện tại hắn không có sức lực để ý đến cô.
“Tiền hôm nay tôi nợ cậu, trong vòng một tháng sẽ trả cho cậu.”
Nói xong, Diệp Nam Hành không nhìn Thịnh Noãn nữa mà xoay người đi về.
Thịnh Noãn đã sớm chuẩn bị, biết rõ hắn sẽ không thể nào tin rằng cô thay đổi nhanh như vậy nên cũng không ép buộc mà đi theo phía sau Diệp Nam Hành từ xa, chờ đến khi hắn đi vào khu tập thể cũ mới xoay người bước đi.
Thật ra nhà cô cách nhà Diệp Nam Hành không xa lắm, cách nhau ba trạm xe buýt.
Sau khi Thịnh Noãn về đến nhà đã bắt đầu cân nhắc xem giúp đỡ Diệp Nam Hành cũng vừa để ngăn cản Diệp Nam Hành hắc hóa. Cô có thể cố gắng khiến hắn thay đổi cách nhìn về mình, cho dù nếu sau này cô thật sự gặp rắc rối thì ít nhất hắn cũng không bỏ đá xuống giếng.
Cô bắt đầu lục kiếm thông tin trong kí ức cùng cốt truyện… Sau một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm được cách rồi.
Cô lấy điện thoại ra, đăng kí tài khoản trên ứng dụng chim cánh cụt* một lần nữa. Sau đó gửi lời mời kết bạn cho Diệp Nam Hành kèm theo ghi chú: Muốn leo rank trò chơi.
*Ứng dụng QQ của Trung Quốc
Trên mạng Diệp Nam Hành cũng có tìm việc làm, chẳng hạn như làm bài tập về nhà, giúp leo rank từ từ…Chỉ cần có tiền hắn làm hết.
Bên kia, sau khi về đến nhà, Diệp Nam Hành tắm bằng nước ấm rồi uống chút cháo nóng mới bình phục được một chút.
Vừa trở lại căn phòng chật chội của mình liền nghe được thấy thông báo.
Nhìn thấy ghi chú, hắn hơi nhướng mày.
Nghịch thiên sửa mệnh*...Đây là cái tên kiểu gì vậy trời.
*Vì sửa ra nó cứ lủng củng nên mình để vậy luôn, đại ý là sửa lại vận mệnh trái với ý trời.
Diệp Nam Hành bấm đồng ý rồi gửi một biểu tượng mỉm cười qua.
Ngoài đời, hắn rất ít cười với người khác. Nhưng ở trên mạng, hắn lại chẳng quan tâm cái gì cả. Suy cho cùng, đây cũng là một người sếp tiềm năng mà.
Đối phương rất nhanh đã đáp lại.
Nghịch thiên sửa mệnh: Đại ca, anh sẽ giúp tôi leo rank trò chơi Big Brother chứ? Tài khoản mới, tôi muốn lên cấp 85 càng sớm càng tốt.
Diệp Nam Hành trả lời: Chấp nhận.
Ngón tay hắn hơi dừng lại, một lát sau vẫn gõ ra câu đó: Tôi cần được thanh toán trước.
Mẹ hắn mấy ngày nay hơi không thoải mái, nhiều lần bị hắn gặp uống thuốc giảm đau. Hắn rất cần tiền.
Vốn dĩ Diệp Nam Hành nghĩ nếu đối phương không đồng ý, hắn sẽ bảo trả trước một nửa cũng được. Nhưng trong nháy mắt, đối phương lập tức chuyển khoản 5000*.
*5000 tệ= gần 17.500.000 VND
Giá niêm yết của hắn là 3500*.
*3500 tệ= hơn 12.000.000 VND
Diệp Nam Hành gửi một dấu hỏi chấm, người bên kia rất nhanh đã trả lời.
Nghịch thiên sửa mệnh: Tiền leo rank, thỉnh thoảng anh còn phải chơi cùng tôi nữa, chi phí chơi cùng coi như trả trước cho anh, nếu không đủ thì tôi chuyển thêm.
Diệp Nam Hành mím môi, dừng một chút rồi đánh chữ trả lời lại: Cảm ơn sếp.
Ít nhất, hắn có tiền dẫn mẹ đi bệnh viện.
Lúc Thịnh Noãn trở lại phòng học đã nhìn thấy hộp trang sức đặt ở trên bàn.
Cái hộp là cái mà Chu Như mượn lúc trước nhưng vòng cổ lại bị mẹ con bọn họ đổi thành hàng giả.
Thịnh Noãn có chút khó hiểu, hỏi bộ phận chăm sóc khách hàng: “Thịnh Miên rõ ràng chẳng tốt đẹp thiện lương như vẻ bề ngoài, sao cô ta trở thành nữ chính của thế giới này được vậy?”
Bộ phận chăm sóc khách hàng thẳng thắn: “Bởi vì khí vận đúng lúc rơi vào cô ta.”
Thịnh Noãn khựng lại một chút sau đó mới hiểu.
Bởi vì có khí vận nên cho dù Thịnh Miên có là bạch liên hoa dối trá thì cô ta cũng vẫn là cô gái may mắn nhất trên thế giới này, sự nghiệp với tình duyên đều sẽ thuận buồm xuôi gió.
Mà cô hay còn là nguyên chủ sẽ luôn đối nghịch với cô gái may mắn đó. Ngay cả khi cô có sở hữu bàn tay vàng đi chăng nữa thì vẫn sẽ vì nhiều nguyên do mà rơi vào thảm cảnh tuyệt vọng. ngôn tình hài
Thịnh Noãn cũng không biết là mình bất lực hay tức giận nhưng cô biết, cô phải làm gì đó mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Sau khi tan học, cô vẫn không cho tài xế tới đón.
Người tài xế trước kia đúng là được thuê, bởi vì nguyên chủ mâu thuẫn với bố nên không cho bố phái người đi theo cô nên Thịnh Linh San chỉ đành tìm một tài xế tạm thời.
Tuy nhiên, nhà bọn họ cách trường cũng không xa nên Thịnh Noãn thấy không nhất thiết cần tài xế đưa đón cho lắm.
Ngay lúc cô rẽ sang một con phố khác, trung tâm chăm sóc khách hàng bỗng nhiên nhắc nhở cô rằng Diệp Nam Hành đang ở ngay phía trước.
Thịnh Noãn lập tức hoàn hồn, vừa chậm rãi bước về phía trước, vừa quan sát xung quanh. Sau đó, cô nhìn thấy một thân hình cao gầy đang bưng đồ uống trước cửa khách sạn.
Một chiếc xe tải chở đồ uống đang dừng ngay lối vào bên cạnh của khách sạn, bên trong chất đầy những thùng rượu, đồ uống. Diệp Nam Hành mặc một chiếc áo cộc màu đen, đang bê một thùng rượu lên rồi xoay người vào khách sạn.
Dù nhìn từ xa, Thịnh Noãn cũng có thể thấy được sắc mặt hắn tái nhợt bất thường.
Diệp Nam Hành bị tiêm thuốc vào người, di chứng còn chưa hoàn toàn biến mất, còn hơi sốt.
Nhưng công việc này vất vả lắm hắn mới tìm được nên chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Mà lúc này Thịnh Noãn cũng nhớ ra, trong nguyên tác, nguyên chủ cũng phát hiện ra công việc bán thời gian này của Diệp Nam Hành. Sau đó chứng nào tật nấy, cố tình gây rắc rối làm cho ông chủ sa thải hắn, khiến cho Diệp Nam Hành không thế không làm việc cho cô ấy.
Thịnh Noãn biết Diệp Nam Hành có mẹ bị bệnh nặng, chi phí sinh hoạt của hai mẹ con và tiền thuốc men đều đặt lên đôi vai hắn cho nên ngày nào hắn cũng phải vắt óc kiếm tiền.
Mà nguyên chủ cũng không biết hoặc là biết nhưng không thèm quan tâm, cũng hoặc là đã biết cũng không thèm để ý, dễ dàng như mèo vờn chuột trêu đùa thiếu niên không nơi nương tựa này trong lòng bàn tay.
Phải biết rằng, từng đồng từng cắc hắn kiếm ra đều là tiền để cứu mẹ hắn mà nguyên chủ lại cố tình quấy phá, ngăn cản không cho hắn cứu mẹ mình.
Cũng khó trách sau này hắn đối xử với nguyên chủ tàn nhẫn như vậy…
Thịnh Noãn hít một hơi thật sâu, đang suy nghĩ xem sẽ thay đổi chuyện đó như thế nào thì lại thấy Diệp Nam Hành bước ra.
Sắc mặt hắn khó nhìn hơn trước thì phải. Hắn bước tới chỗ ô tô, khiêng một thùng rượu rồi xoay người. Nhưng khi hắn vừa định bước lên bậc thềm thì bỗng nhiên loạng choạng rồi trượt chân rồi ngã uỵch một tiếng trên đất.
Chiếc thùng cũng rơi xuống đất cùng với tiếng thủy tinh vỡ vụn, có chất lỏng màu đỏ rỉ ra rồi chảy xuống đất.
Một người đàn ông giống như quản lý bước ra, nhìn thấy thiếu niên ngã trên mặt đất lập tức tức giận: “Má nó mày sao thế này? Việc này làm cũng không được, mày có biết đống rượu mày làm vỡ là bao nhiêu tiền không?”
Người quản lý chửi rủa rồi nhanh chóng bước đến, nhỏ giọng lầm bầm: “ Mày đen đủi thật, có đủ tiền đền không thế?”
Diệp Nam Hành mặt đầy mồ hôi lạnh, mím môi nhỏ giọng xin lỗi: “Thật xin lỗi…”
Quản lý chửi ầm lên: “Xin lỗi có ích cái đéo gì không, mày bồi thường đi. Giá thùng rượu vang đỏ này là 888…”
Các đốt ngón tay chống trên mặt đất của Diệp Nam Hành trở nên trắng bệch.
Tiền lương bưng đồ này của hắn cũng chỉ có hai trăm*.
* 200 tệ = hơn 700.000 VND
Mắt thấy tên quản lý kia hùng hùng hổ hổ muốn đánh Diệp Nam Hành để chút giận, Thịnh Noãn vội vàng lên tiếng: “Dừng tay!”
Cô nhìn quản lý: “Tôi bồi thường cho ông, đừng nói mấy lời không sạch sẽ nữa.”
Ban đầu người quản lý có hơi khinh thường khi nhìn thấy đây chỉ là một cô bé nhưng thấy cô bé có mái tóc màu nâu dài hơi uốn lượn, vẻ ngoài vừa xinh đẹp lại cao quý thì sửng sốt. Sau đó liền vô thức thay đổi thái độ.
Thịnh Noãn lấy ra ví ra đêm mấy tờ màu hồng đỏ rồi nhét vào trong ngực người quản lí: “Cho ông.”
Nói xong, cô xoay người đi đến chỗ Diệp Nam Hành: “Cậu không sao chứ?”
Diệp Nam Hành tránh cánh tay muốn đỡ mình của cô, tự mình đứng dậy.
Một lát sau, hai người đứng ở ngã tư.
Sắc mặt Diệp Nam Hành vẫn tái nhợt như cũ, vẻ mặt lạnh băng hờ hững: “Nói đi, lần này cậu lại muốn tôi làm gì?”
Thịnh Noãn vội vàng xua tay: “Không có không có, cậu đừng hiểu lầm, tôi thấy cậu hình như không thoải mái cho lắm…Cậu có muốn đi bệnh viện không?”
Diệp Nam Hành im lặng một lúc.
Hắn biết nhân phẩm của người trước mặt như thế nào, không biết lại có ý đồ xấu xa gì nhưng hiện tại hắn không có sức lực để ý đến cô.
“Tiền hôm nay tôi nợ cậu, trong vòng một tháng sẽ trả cho cậu.”
Nói xong, Diệp Nam Hành không nhìn Thịnh Noãn nữa mà xoay người đi về.
Thịnh Noãn đã sớm chuẩn bị, biết rõ hắn sẽ không thể nào tin rằng cô thay đổi nhanh như vậy nên cũng không ép buộc mà đi theo phía sau Diệp Nam Hành từ xa, chờ đến khi hắn đi vào khu tập thể cũ mới xoay người bước đi.
Thật ra nhà cô cách nhà Diệp Nam Hành không xa lắm, cách nhau ba trạm xe buýt.
Sau khi Thịnh Noãn về đến nhà đã bắt đầu cân nhắc xem giúp đỡ Diệp Nam Hành cũng vừa để ngăn cản Diệp Nam Hành hắc hóa. Cô có thể cố gắng khiến hắn thay đổi cách nhìn về mình, cho dù nếu sau này cô thật sự gặp rắc rối thì ít nhất hắn cũng không bỏ đá xuống giếng.
Cô bắt đầu lục kiếm thông tin trong kí ức cùng cốt truyện… Sau một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm được cách rồi.
Cô lấy điện thoại ra, đăng kí tài khoản trên ứng dụng chim cánh cụt* một lần nữa. Sau đó gửi lời mời kết bạn cho Diệp Nam Hành kèm theo ghi chú: Muốn leo rank trò chơi.
*Ứng dụng QQ của Trung Quốc
Trên mạng Diệp Nam Hành cũng có tìm việc làm, chẳng hạn như làm bài tập về nhà, giúp leo rank từ từ…Chỉ cần có tiền hắn làm hết.
Bên kia, sau khi về đến nhà, Diệp Nam Hành tắm bằng nước ấm rồi uống chút cháo nóng mới bình phục được một chút.
Vừa trở lại căn phòng chật chội của mình liền nghe được thấy thông báo.
Nhìn thấy ghi chú, hắn hơi nhướng mày.
Nghịch thiên sửa mệnh*...Đây là cái tên kiểu gì vậy trời.
*Vì sửa ra nó cứ lủng củng nên mình để vậy luôn, đại ý là sửa lại vận mệnh trái với ý trời.
Diệp Nam Hành bấm đồng ý rồi gửi một biểu tượng mỉm cười qua.
Ngoài đời, hắn rất ít cười với người khác. Nhưng ở trên mạng, hắn lại chẳng quan tâm cái gì cả. Suy cho cùng, đây cũng là một người sếp tiềm năng mà.
Đối phương rất nhanh đã đáp lại.
Nghịch thiên sửa mệnh: Đại ca, anh sẽ giúp tôi leo rank trò chơi Big Brother chứ? Tài khoản mới, tôi muốn lên cấp 85 càng sớm càng tốt.
Diệp Nam Hành trả lời: Chấp nhận.
Ngón tay hắn hơi dừng lại, một lát sau vẫn gõ ra câu đó: Tôi cần được thanh toán trước.
Mẹ hắn mấy ngày nay hơi không thoải mái, nhiều lần bị hắn gặp uống thuốc giảm đau. Hắn rất cần tiền.
Vốn dĩ Diệp Nam Hành nghĩ nếu đối phương không đồng ý, hắn sẽ bảo trả trước một nửa cũng được. Nhưng trong nháy mắt, đối phương lập tức chuyển khoản 5000*.
*5000 tệ= gần 17.500.000 VND
Giá niêm yết của hắn là 3500*.
*3500 tệ= hơn 12.000.000 VND
Diệp Nam Hành gửi một dấu hỏi chấm, người bên kia rất nhanh đã trả lời.
Nghịch thiên sửa mệnh: Tiền leo rank, thỉnh thoảng anh còn phải chơi cùng tôi nữa, chi phí chơi cùng coi như trả trước cho anh, nếu không đủ thì tôi chuyển thêm.
Diệp Nam Hành mím môi, dừng một chút rồi đánh chữ trả lời lại: Cảm ơn sếp.
Ít nhất, hắn có tiền dẫn mẹ đi bệnh viện.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương