[Xuyên Nhanh] Phương Án Hoa Thức Nghịch Tập Nam Thần

Chương 118: Nông Môn Kiều Nữ VS Tướng Công Trạng Nguyên (2)



Theo dõi -> Doctruyenchuz.com Để Cập Nhật Truyện [Xuyên Nhanh] Phương Án Hoa Thức Nghịch Tập Nam Thần

Edit: Ochibi “Đúng vậy, Như Ý. Nương con đâu?” Thấy đối phương mở miệng trước, Lâm Nhị Nương cũng cười hỏi. Nhưng mà trong lòng lại là không quá vẹn toàn. Rốt cuộc nhi tử nhà nàng cũng là bảo bối, dựa vào cái gì làm người làm tiện chứ? Nàng còn cảm thấy Từ Như Ý nũng nịu, cưới về nói không chừng sẽ khó hầu hạ! “Nương của con người đã đi ra ngoài. Có chuyện gì, Lâm Nhị Nương cùng con nói đi.” Từ Như Ý khách khí. Lâm Nhị Nương thấy cô sửa lại thái độ, cũng không hề so đo. Nói: “Như vậy…… Dật Dương nhà ta nói một trận mưa to sắp tới, đến lúc đó sẽ gãy đổ rất nhiều lúa, sẽ bị ẩm lưu tại trong đất, kêu mọi người nhanh chóng thu hoạch.” Từ Như Ý nhìn trời xanh vạn dặm, mặt trời rực rỡ trên cao, không có chút gì như muốn nổi gió lốc lên. Nhưng cô vẫn gật đầu: “Được rồi ạ. Con đã biết, buổi chiều con liền thu thập kho hàng, ngày mai tìm người tới thu hoạch lúa. Cảm ơn người, Lâm Nhị Nương!” “Không, không cần cảm tạ.” Lâm Nhị Nương ngoài ý muốn. Thời điểm Lâm Dật Dương nói với nàng mưa to sắp đến, nàng theo bản năng phản bác một câu ngay, chứ đừng nói nói những thôn dân khác. Nhưng Từ Như Ý vẫn luôn cố tình không hợp mắt bọn họ, lại là người đầu tiên tán đồng. Nhưng rất nhanh, Lâm Nhị Nương lại nghĩ thông suốt: Từ Như Ý ngày thường dưỡng tính đại tiểu thư, nơi nào hiểu được chuyện trong đất? Lúc Lâm Nhị Nương về nhà, vô ý liền nhắc tới việc này. “Dật Dương, con đã báo trước với người trong thôn mấy ngày nữa sẽ mưa to, nhưng mà rất nhiều không quá tin. Nhưng con gái Từ gia ứng thanh, nói rằng sẽ tìm người thu hoạch lúa ngay.” “Con gái Từ gia? Nàng thật sự nói như vậy?” Lâm Dật Dương lặp lại một câu. “Đúng vậy, đánh giá này kia chắc là con bé cũng không hiểu đi!” Lâm Dật Dương không nghe câu kế tiếp nương hắn nói, thật ra bởi vì Từ Như Ý vô điều kiện tín nhiệm, làm tâm hắn vốn dĩ đã lạnh băng nay ấm lại vài phần. 【 Hệ thống nhắc nhở: Độ hảo cảm của nam chủ +2, độ hảo cảm đối với ký chủ hiện tại là 32, độ hảo cảm đối với nữ chủ Tần Tú Tú là 30. Tiếp tục nỗ lực! 】
Từ Như Ý nghe được nhắc nhở, đại khái biết công lược hắn như thế nào. Người nam nhân này, hy vọng nữ nhân của mình đồng cảm với hắn, dựa vào hắn. Nhưng mà, cô cũng không nóng nảy đi kéo độ hảo cảm, dẫu sao thì đây là nông thôn cổ đại, nam nữ khác biệt. Đột nhiên đi tiếp cận lấy lòng Lâm Dật Dương, sẽ chỉ hoàn toàn phản tác dụng. Cái nhà này thật sự quá nghèo, trước hết cô muốn nghĩ biện pháp thay đổi hiện trạng. Đi đến kho hàng, Từ Như Ý phát hiện, nơi này chất đầy tạp vật, còn tích tụ một tầng tro dày. Cầm lấy cái chổi, chuẩn bị quét dọn sạch sẽ chỗ này, liền nghe được một trận tiếng cười nhạo. Đây là đại thẩm Từ Lương Thị của cô, ngày thường thích nói tầm phào chuyện người khác, ngầm nói xấu chê cười Từ Như Ý là “Thân tiểu thư mệnh nha hoàn”. Từ Lương Thị che miệng cười, “Nha, ‘ đại tiểu thư ’ nhà chúng ta còn tự mình làm việc sao? Sao không chờ gả cho kẻ có tiền, đến lúc đó sai hạ nhân mà quét!” Từ Như Ý cười cười, “Chờ ta có tiền, đầu tiên sẽ mời đại thẩm tới quét.” Từ Lương Thị bị cô làm sặc một ngụm, nàng giận: “Chỉ bằng ngươi?” “Đúng vậy.” Từ Lương Thị nở nụ cười, nàng âm dương quái khí mà: “Hừ, ta chờ xem, ngươi gả cho ‘người trong sạch’ như thế nào!” “Được thôi. Đến lúc đó, đừng quên nhiều hơn chút lễ.” “A…… Thật sự coi mình là đại tiểu thư, cho rằng có thể gả nhà người tốt sao?” “Đại thẩm đang nguyền rủa ta sao?” Từ Như Ý mắt lạnh nhìn qua đi.
Từ Lương Thị bị ánh mắt cô nhìn đến nỗi xù lông. Giương miệng mấy lần, vẫn là không thể nói ra cái gì. Rốt cuộc, tại nơi cổ đại mê tín, tội danh “nguyền rủa” thật sự có chút nghiêm trọng, chứ đừng nói nguyền rủa một nữ hài chưa xuất giá. Từ Lương Thị đành phải ngượng ngùng rời đi. Nàng vừa đi, Từ Như Ý liền bắt đầu quét dọn. 10/1/2020

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenss.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.

Chương trước Chương tiếp