Xuyên Qua Dị Giới: Cửa Hàng Bánh Kem Có Một Không Hai

Chương 5: Tiếng gấu rống giận



Hôm sau, nắng sớm dừng chân trên mặt đất, rừng rậm yên tĩnh dần sống lại, nhóm động vật sôi nổi ra cửa kiếm thức ăn.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ đánh thức Hạ Thư Niên đang nằm trên sàn. Anh chậm rãi mở mắt ra, bàn tay che ánh mặt trời chói mắt ngoài kia.

Anh ngồi dậy, tay chống đầu, đầu óc mơ màng thong thả khởi động lại, liếc mắt nhìn cảnh tượng vừa xa lạ vừa có chút quen thuộc này, đầu óc lơ ngơ nhớ tới chuyện xuyên không ngày hôm qua, cửa hàng bánh kem cùng với con gấu đen bên ngoài.

Tuy không biết vì sao gấu đen chưa rời đi, nhưng đôi môi khô khốc cùng thân hình dính nhớp nhắc nhở anh đã một ngày chưa chạm vào nước.

Ngày hôm qua đã tìm khắp cửa hàng, ngoại trừ chiếc tủ lạnh bị khóa không biết để làm gì đặt cạnh lối đi nhỏ, thì mấy chỗ khác cũng chỉ có bồn rửa chén mới có nước. Nước ở chỗ đó thoạt nhìn rất sạch sẽ, nhưng chỉ cần nghĩ đến sô lượng vi khuẩn có thể có trong đó là anh lại chùn bước, anh tự nhận vi khuẩn trong cơ thể đã đủ nhiều rồi, không cần thu thêm đám vi khuẩn ngoại lai, hơn nữa ngay cả một cái ấm nấu nước cũng không có, thật sự quá đáng đến mức muốn tông cửa bay về nhà.

Nếu một miếng nước cũng không có để uống, cứ như vậy, ba ngày sau coi chừng người cũng thăng thiên luôn.

Chắc có lẽ nên đi ra ngoài để tìm nguồn nước hoặc hái quả dại ăn đỡ, ít nhất cũng không để mình bị thiếu nước rồi chết.

Hiện tại cũng mặc kệ gấu đen đáng sợ bên ngoài, hình tượng của Hạ Thư Niên so với hôm qua càng thêm lôi thôi, người đầy mồ hôi trông không khác gì ăn mày, cũng có khả năng ăn mày còn sạch sẽ hơn anh.

Hạ Thư Niên khí thế anh dũng hy sinh mở cửa ra, liền thấy một đám lông đen to lớn đang chắn đường đi, khỏi cần nghĩ, đó là con gấu đen kia.

Nhìn thân hình còn cao hơn nhà hai tầng một chút đang nằm ngang trước cửa, Hạ Thư Niên muốn đi vòng qua cũng khó, bởi vì gấu đen nằm làm tiền viện... Tạm thời coi như là tiền viện... Bị lấp kín mít, toàn bộ tiền viện như hòa một khuôn với gấu đen, cũng may gấu đen không xoay người, nếu không là sẽ xuất hiện "thái sơn áp đỉnh" bản trực tiếp hiện trường.

Theo tình hình này, nếu anh không đánh thức gấu đen thì chính anh cũng khó ra ngoài, nghiêm túc suy xét tình huống anh bị ăn luôn hoặc khả năng anh bị chết khát, quả thực là lựa chọn khó khăn. Suy tư một hồi, anh lựa chọn bị ăn luôn, vậy thì ít nhất anh không cần phải chịu cảm giác khát khô cực độ, tình trạng mất nước cùng với đôi môi khô nứt, ý thức mơ hồ, hơi thở yếu ớt, cả người mệt mỏi như bệnh nặng thế này. Nếu trước khi chết có thể thương lượng trước với anh Gấu, một tát chụp anh chết rồi hẳn ăn, như vậy thì sẽ không đau đớn như ngũ mã phanh thây.

Suy xét tình huống xấu nhất có thể xảy ra xong, Hạ Thư Niên khí thế hừng hực làm ra một "kỳ tích" không tường với anh Gấu đang ngủ say, cũng chính là nắm lông anh Gấu.

"Gào!" Một tiếng gào bao hàm uy lực ma thú cấp 8 kinh động toàn rừng rậm, động vật trong phạm vi mấy trăm dặm quanh đây đều chạy trốn không còn một mảnh, đến cả vài dong binh đoàn bên ngoài đều nhanh chóng thu thập bọc hành lý chạy ra khỏi khu rừng.

"Chạy mau!" Lão đại dong binh đoàn là kỵ sĩ sơ cấp, mang theo mọi người chạy như điên ra phía ngoài rừng rậm. Uy lực khủng bố bậc này không phải đám bậc thấp như họ có thể ngăn cản.

"Là kẻ nào không muốn sống đi chọc ma thú khủng bố như vậy?" Một người trong đoàn oán giận nói, bản thân vất vả lắm mới sắp hoàn thành nhiệm vụ nhưng lại bị cắt ngang, phỏng chừng lần này đứa con trong nhà lại phải nhịn đói.



"Đừng nói nữa, nghe này tiếng gào, phỏng chừng cấp 8." Lão đại cảnh cáo một chút, loại này thời điểm chỉ nên lo chạy trốn, bằng không một khi ma thú bên trong chạy ra, đám người bọn họ đều phải chết.

Ma thú cấp 8! Đây chính là cấp bậc mà tính cả đại ma pháp sư cùng kỵ sĩ cấp cao đều không thể sánh bằng, bọn họ còn lưu lại nơi này quả thực không khác gì chịu chết.

Những người còn lại sau khi nghe suy đoán của lão đại, đều dùng tới kĩ năng chạy trốn của mình chạy thục mạng, tranh thủ trước khi ma thú ra ngoài thì chạy về thành trấn.

Mấy việc này Hạ Thư Niên cũng không biết, hắn hiện tại đối mặt với gấu đen đang tức giận có chút kinh hồn táng đảm.

Gấu đen cảm nhận được lông eo bị lôi kéo đau đớn, phẫn nộ mà dùng tay chụp lên sàn nhà, thủ thế như muốn Hạ Thư Niên nói rõ ràng.

"A này.... Anh Gấu, đừng tức giận nha, tôi đây không phải muốn đi ra ngoài nhưng ngài đang chắn ngang cửa sao... Ha ha..." Hạ Thư Niên gượng cười giải thích, hy vọng anh Gấu trước mặt có thể buông tha cho mình.

"Tôi đã một ngày không uống nước.. Định ra đi tìm chút nước, ngài che ở cửa ta ra không được, nếu không đợi lát nữa ta lại làm chút bánh kem cho ngài để nhận lỗi?" Hạ Thư Niên làm động tác xoa tay hơi đáng khinh, xem mặt mũi của bánh kem mà cấp cho chút đường sống đi mà! Anh Gấu! Nội tâm Hạ Thư Niên khóc chít chít.

Gấu đen lớn nghe Hạ Thư Niên giải thích, nhìn nhìn lại mảnh đất nhỏ bé xung quanh, xem như tin chuyện ma quỷ này của anh, nhưng mà đối với việc anh nắm đau lông tóc bóng loáng của mình thì vẫn tức giận, nó muốn anh trả cái giá lớn.

Hạ Thư Niên nhìn móng vuốt gấu đen chỉ vào đã giá bánh kem trống không, lại duỗi duỗi bốn cái tay gấu của mình, ý bảo Hạ Thư Niên phải cho chuẩn bị cho mình mười sáu cái bánh kem.

Bởi vì gấu đen như nhà thông thái, nó khoa tay múa chân Hạ Thư Niên đều nhìn đã hiểu, bốn giá bánh kem, mỗi giá đặt bốn cái, nghĩ kĩ thì bốn giá bánh kem làm được rất mau cũng liền đồng ý, nhưng anh vẫn cùng gấu đen thương lượng: "Anh Gấu, tôi đi tìm nước trước, chờ tôi trở lại lại làm bánh kem cho anh, được không? Tôi sắp khát chết rồi."

Hạ Thư Niên trải qua hồi giao lưu vừa rồi phát hiện gấu đen xác thực có thể nghe hiểu ngôn ngữ nhân loại, đối với việc này anh chỉ có thể cảm thán một câu thật là thế giới thần kỳ.

Gấu đen nhìn nhân loại trước mặt, nhớ đến hương vị mềm mại mà thơm ngọt ngày hôm qua được ăn, vị ngọt so với trái cây mình đoạt cùng lão hổ cách vách còn ngọt hơn, càng miễn bàn còn có hiệu quả khôi phục ma lực, cuối cùng vẫn đáp ứng yêu cầu của Hạ Thư Niên.

Hạ Thư Niên nhìn anh Gấu gật đầu, nháy mắt nội tâm nở hoa, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn không cần lo sợ an toàn tính mạng của mình, anh Gấu vẫn thực đáng tin cậy.

Ngay khoảng khắc Hạ Thư Niên nhấc chân muốn hướng ra cửa lớn tìm kiếm, anh Gấu bắt lấy anh, chân dừng ở không trung, Hạ Thư Niên toàn thân cứng đờ không dám động, sợ anh Gấu một trảo rơi xuống mình liền không còn, trong lòng mặc niệm cầu nguyện, anh Gấu! Ngàn vạn lần đừng một lời không hợp liền ăn người nha! Gấu tốt cả đời bình an đó!
Chương trước Chương tiếp