Xuyên Sách Sau Khi Hoán Đổi Thân Thể Với Ma Tôn
Chương 25: 25: Người Nhà Của Tạ Vi Ninh Làm Sao Thế Nhỉ
Hai người trong sân là thị nữ Phù Ngạn và Nguyên Vi bên cạnh Đế Nữ, cũng là hai trong số người được thăng chân tiên, có thể xưng là tiểu tiên.
Các thị nữ vây xung quanh, cách ít nhất cũng hai trượng, lúc nhìn thấy cái tát mạnh mẽ rơi xuống mặt Phù Ngạn đều nhỏ giọng "Xít" một tiếng, như thể cảm thấy bản thân mình cũng bị.
"Phù Ngạn, ngươi có nói hay không?" Kẻ đang nói có lẽ rất tức giận, hoặc do đánh đến mức tay mình cũng đau, cả người hơi run rẩy.
Phù Ngạn bị đánh lại im lặng che nửa khuôn mặt của mình, rũ mắt nhìn xuống đất, không nói một câu nào.
Nàng đã nói rồi.
Nàng không có gì để nói.
Những chuyện xảy ra lúc Đế Nữ đến Ma giới, một thị nữ như nàng sao có thể truyền ra ngoài? Bọn Hộ Thiên Vệ cũng đặc biệt dặn nàng, tuyệt đối không được nhiều lời, miễn cho lời đồn càng tệ hơn.
Nét mặt kia của Đế Nữ cũng không thích người khác nhiều lời, tất nhiên nàng sẽ không nói.
Chỉ là không ai tin tưởng, nên đành chịu một cái tát này để đối phương hết giận.
"Ngươi có gì mà giấu giếm? Ta thật sự không nghĩ ra, hay là ngươi nói xấu sau lưng ta với Đế Nữ, mới chột dạ như vậy!"
Phù Ngạn lắc đầu, nàng nhìn sự giận dữ và không cam lòng ở đáy mắt Nguyên Vi, biết đối phương kỳ thật chỉ là lấy cái cớ này để trút giận, suy đến cùng lần này xem như nàng đã cướp vị trí bên cạnh Đế Nữ của đối phương.
Tuy nói này hai người đều là thị nữ thân cận của Đế Nữ, nhưng nếu tính thân phận địa vị, Nguyên Vi vẫn cao hơn một chút.
Nguyên Vi là thị nữ hầu hạ bên cạnh Đế Nữ từ nhỏ, có lẽ từ lúc Đế Nữ có ký ức vẫn luôn ở bên, tình cảm của hai người rất tốt.
Dù Đế Nữ tùy hứng không dễ chịu, ngày ngày thường xuyên nổi giận, nhưng nếu có Nguyên Vi bên cạnh nói mấy câu, Đế Nữ cũng sẽ kìm chút nóng nảy, miễn cưỡng xem như cho qua, nếu có ban thưởng gì cũng cho Nguyên Vi nhiều hơn một chút.
Trước đây nếu Đế Nữ phân phó chuyện gì, đều do Nguyên Vi đi làm.
Đế Nữ muốn đi đâu, cũng để Nguyên Vi đi cùng.
Ngay cả Tiên Đế Tiên Hậu cũng biết đến Nguyên Vi, bởi vì nàng ở bên Đế Nữ từ nhỏ, đôi lúc ở tiệc tối Tiên Hậu cũng sẽ quan tâm, chuẩn bị thêm một phần thức ăn thị nữ khác cho nàng.
Càng không nói đến bọn Hộ Thiên Vệ, nhìn thấy nàng cũng phải gọi một tiếng Nguyên Vi tiểu tiên, tuy không hành lễ nhưng tiếng gọi này cũng là sự tôn trọng đối với nàng, nếu nói ra thì không có một thị nữ nào có được sự đãi ngộ thế này.
Sau đó ưu đãi như vậy, từ lúc Phù Ngạn tới đã bị phá vỡ.
Phù Ngạn đến sau, hiện giờ chưa đầy mười năm.
Nàng vốn là một cây linh thảo sau núi Tiên phủ của Đế Nữ.
Sau khi Đế Nữ vào ở, các nơi Tiên phủ đều phủ kín những vật tản ra linh khí, càng giúp các sinh vật trong Tiên phủ dễ dàng hấp thụ.
Linh thảo này được mở linh trí, qua gần trăm năm mới hóa thành hình người, được Đế Nữ nhìn thấy nên nhận vào phủ.
Có lẽ bởi vì bản thân là linh thảo hóa hình trong Tiên phủ, Đế Nữ có chút hứng thú với nàng, nhận làm thị nữ thân cận, lại thấy nàng hóa hình là cảnh giới Tiên linh liền dạy nàng một vài pháp thuật tu luyện căn bản, chưa đến hai năm Phù Ngạn đã thăng đến chân tiên, chỉ ở sau Nguyên Vi.
Cứ như thế, những thứ trước kia Nguyên Vi có, Phù Ngạn cũng đều có.
Nàng thậm chí còn có thiên phú tu luyện hoặc bản thể vốn có khả năng, năm đó Nguyên Vi mười mấy tuổi đã ở bên Đế Nữ sáu bảy tuổi, cho đến hôm nay đã trăm năm, nhưng mấy năm trước mới thăng đến chân tiên.
Quan hệ trước kia của hai người rất tốt, chỉ là gần đây có không ít chuyện xảy ra, lần đầu tiên Đế Nữ ra ngoài mấy ngày không mang theo Nguyên Vi, chỉ có Phù Ngạn đi theo, với cả lần này không phải nơi bình thường, là đến Ma cung của Ma Tôn ở Ma giới, việc này có thể nói là lần nghiêm trọng nhất trong trăm năm qua!
So với lần trước, Đế Nữ tu vi Huyền Tiên mang theo mấy Hộ Thiên Vệ và Nguyên Vi Phù Ngạn đến hoang hải ở Yêu giới, tới nơi lại vì biểu đạt thành ý nên một mình xuống biển lấy Yêu Long Địa Châu cho Phong Hành tiên quân.
Hai bên so sánh với nhau, dường như hoang hải kia không tính là gì!
"Cãi nhau dữ dội thật đấy." Thị nữ nhỏ giọng nói thầm, "Chưa từng thấy Nguyên Vi tiểu tiên đối với Phù Ngạn tiểu tiên như vậy, lần nào tỷ ấy mà chẳng cười vui vẻ chứ?"
"Đế Nữ ra khỏi Bất Ngự Môn, Nguyên Vi tiểu tiên bị Tiên Đế Tiên Hậu gọi tới hỏi chuyện, trước mặt chúng Tiên quan mà hỏi tới đã hết ba cái là không biết, không cảm thấy xấu hổ sao? Hiện giờ Đế Nữ trở về, người bên cạnh vốn vẫn là tỷ ấy, nhưng hỏi Phù Ngạn tiểu tiên bọn họ ra ngoài gặp được những gì, đã xảy ra chuyện gì, có chuyện gì cần chú ý không...!thì tỷ ấy lại một mực không nói, lúc này mới nóng nảy."
Thị nữ che miệng nói: "Phỏng chừng là sợ bị Phù Ngạn đoạt sự yêu thích của Đế Nữ đấy, ta đã sớm đoán được làm sao các tỷ ấy thật sự có quan hệ tốt như vậy.
Nếu được Đế Nữ coi trọng, muốn cái gì không phải chỉ cần nói một câu với Đế Nữ sao? Mấy năm trước Nguyên Vi muốn thăng chân tiên, lần đầu thất bại chẳng phải vẫn cầu đến Đế Nữ cho một viên linh đan mới giúp tỷ ta thăng cấp được đấy sao."
Người khác vội vàng nói: "Suỵt, nhỏ giọng một chút, sao không tôn trọng tiểu tiên thế!"
Thị nữ bĩu môi.
Đúng lúc này, hai người cảm giác thanh âm phía sau an tĩnh không ít, không còn tiếng bàn tán của các tỷ muội nữa.
Các nàng cảm thấy kỳ quái, vừa quay đầu liền thấy mọi người phía sau đều đang nhún người, làm tư thế hành lễ.
Mà khu vực trống mọi người tránh ra có một người đang đứng.
Một người khiến các nàng thiếu chút nữa bị dọa nổ gan.
Hai người mau chóng hành lễ: "Đế Nữ điện hạ!"
Người trong sân cũng nghe thấy tiếng động bên ngoài, lập tức trở nên cực kỳ an tĩnh.
Trong lòng mọi người chỉ có một ý niệm —— xong rồi!
Nguyên Vi sửng sốt, nàng không ngờ ngày đầu tiên Đế Nữ vừa trở về đã thức dậy sớm như vậy.
Ngay sau đó, các thị nữ chen chúc trong viện chạy ra ngoài, Phù Ngạn và Nguyên Vi ra cuối cùng, hành lễ cùng các nàng.
Mọi người hành lễ nửa ngày, không thấy Đế Nữ lên tiếng, dần dà trên trán toát một lớp mồ hôi, có vài người thể chất kém, chân khuỵu không vững nên thân mình hết nghiêng trái lại phải.
Nhưng không một ai dám ngẩng đầu lên tiếng.
Dáng người mảnh khảnh kia chưa từng khiến các nàng áp lực lớn như vậy, không khí lạnh lẽo làm người không rét mà run.
Lúc trước Đế Nữ tức giận, tốt xấu cũng sẽ có chút âm thanh hoặc hành động, lần đầu các nàng cảm thấy, muốn phạt muốn mắng tốt hơn im lặng trầm mặc như vậy, quả thực làm người ta không đoán ra trong lòng Đế Nữ đang nghĩ gì, giống như một con dao gác trên cổ, không biết khi nào sẽ rơi xuống, đây mới là điều mọi người sợ hãi nhất.
Lại có người dám ngẩng đầu lên.
Nguyên Vi cảm thấy đợi quá lâu, không giống chuyện Đế Nữ làm thường ngày, ỷ vào tình cảm và sủng ái trước đây, cũng muốn thắng một ván trước mặt mọi người, nàng ngẩng đầu cười nói: "Điện hạ, hôm nay là do nô tỳ thất trách, tự biết sai, xin điện hạ trách phạt." Dứt lời, nàng còn thành khẩn quỳ xuống.
Nếu là Đế Nữ trước đây, lúc này hẳn sẽ tức giận nói: Nguyên Vi, các ngươi làm việc kiểu gì thế! Thế mà lại để bản Đế Nữ chờ ngươi?! Hầu hạ bản Đế Nữ thay y phục rồi tự đi lãnh phạt!
Sau đó lúc Nguyên Vi thay y phục cho nàng, mềm mỏng xin tha mấy câu, Đế Nữ mềm lòng, trách phạt lần này có thể miễn rồi.
Nhưng nàng đợi một lúc lâu không nghe thấy giọng Đế Nữ, trong lòng thầm cảm thấy bất an.
Sự bất an này giống hệt như mấy ngày trước sau khi tỉnh dậy Đế Nữ nói nàng cút, chính là loại cảm giác không nằm trong sự khống chế.
Nàng khó khăn lắm mới quên được chuyện hôm ấy, hiện giờ lại nhớ tới.
Nghĩ đến đây, Nguyên Vi lo sợ ngẩng đầu, chỉ muốn lén nhìn thử, nhưng chợt đụng phải ánh mắt chán ghét và lãnh đạm của Đế Nữ, sự xa lạ vô tình giống như rơi vào hầm băng, khiến tay chân nàng bắt đầu đông lạnh.
"Người đâu, dẫn kẻ gây rối đi."
Phong Thầm lạnh lùng mở miệng: "Trọng phạt."
Mọi người cả kinh.
Dù Tiên phủ của Đế Nữ bình thường là thị nữ chiếm đa số, nhưng cũng có Hộ Thiên Vệ âm thầm bảo hộ.
Đặc biệt sau khi trở về từ Ma giới được Tiên Đế Tiên Hậu phân phó, Hộ Thiên Vệ ngầm càng tăng gấp đôi, nghe nàng nói vậy, Hộ Thiên Vệ không ẩn thân nữa, xuất hiện nâng Nguyên Vi lên.
Hộ Thiên Vệ nhớ trước kia Nguyên Vi được Đế Nữ sủng ái, do dự nói: "Đế Nữ, trọng phạt theo lời ngài chính là dùng roi xương đánh mười lăm lần sao?"
Hắn vừa nói xong, liền thấy Đế Nữ liếc xéo sang, ánh mắt bễ nghễ kia dường như đang nói: Nếu không thì sao?
Hộ Thiên Vệ lập tức đưa người xuống.
Lúc này Nguyên Vi mới phản ứng lại, giãy giụa muốn chạy thoát, nhưng Hộ Thiên Vệ làm sao để nàng thực hiện được, cứng rắn tóm chặt người lại, nàng gân cổ kêu lên: "Điện hạ! Điện hạ! Nô tỳ biết sai rồi! Nhất định là, nhất định là Phù Ngạn đã nói gì đó với ngài! Điện hạ, nô tỳ hầu hạ ngài đã trăm năm, chưa từng chịu trọng phạt thế này..."
Hộ Thiên Vệ nổi lòng trắc ẩn, quay đầu nhìn Đế Nữ, muốn xem thử có phải nàng sẽ niệm tình chủ tớ mà thay đổi chú ý hay không, kết quả nhìn thấy nét mặt âm trầm như sắp mất kiên nhẫn của đối phương, mau chóng bịt kín miệng Nguyên Vi.
Trong lòng chúng thị nữ rét lạnh.
Nguyên Vi thân cận Đế Nữ như thế vẫn có thể bị trọng phạt, nên nói không hổ là Đế Nữ sao! Đó chính là mười lăm roi xương đấy, khớp xương và khí lạnh phía trên, cho dù tính là chân tiên cũng mất nửa cái mạng đấy!
Nhưng thế này vẫn chưa xong, thấy biểu tình của Đế Nữ có vẻ vẫn chưa tốt lên, mọi người không dám ho he tiếng nào, liền nghe thấy thanh âm không vui trầm thấp của nàng: "Chỉ là một chuyện nhỏ mà quên mất công việc, bỏ bê nhiệm vụ của mình."
Nàng nhếch khóe miệng, cười khẩy thành tiếng.
"Tất cả, mỗi người lãnh năm roi."
Chúng thị nữ như nước nóng đổ lên mái ngói, sôi trào ùng ục, không thể kìm được mà gọi: "Điện hạ! Điện hạ! Nô tỳ ——"
Hộ Thiên Vệ còn lại vội vàng dẫn các nàng đi, nhưng lần này quá nhiều người, Hộ Thiên Vệ tới lui mấy lần vẫn chưa dẫn đi hết, vài thị nữ vội vàng chạy đến cạnh Đế Nữ, quỳ xuống ôm chân nàng cầu xin.
Đế Nữ rũ mắt lướt qua, lãnh đạm vung tay áo, thế mà lại trực tiếp ném nàng ra xa hơn một trượng!
Mọi người: "!!"
Thấy cảnh như vậy, tất cả mọi người không dám xin tha, đều khóc không thành tiếng.
Phù Ngạn đang cúi đầu chờ đợi, nghe được vài tiếng động, ngẩng đầu liền thấy Đế Nữ đứng trước mặt nàng, nhìn xuống: "Nếu ngươi đã không sai, vì sao không đánh trả."
Phong Thầm lạnh lẽo nhìn nàng.
Ở Ma cung, từ trước đến nay hắn không quản cuộc chiến của Kiếp Sát và Đoạt Kiêu, bởi vì hai người bọn họ đánh nhau, nhưng không ảnh hưởng đến công việc.
Tựa như lúc nãy hắn nhìn thấy các thị nữ vây xem ngoài viện mà không hề ngăn cản.
Nhưng liên lụy đến chính sự, hắn không thể tha thứ.
Nếu là lúc trước, kẻ như vậy, dù gây rối hoặc xem trò vui, bị gây sự lại không dám đánh trả, đều sẽ bị trọng phạt rồi đuổi ra khỏi Vô Niệm Thành.
Nhưng hiện tại bên cạnh Đế Nữ lại không có ai dùng được.
Phù Ngạn ngơ ngác, không biết nên nói thế nào.
"Bản Đế Nữ không cần kẻ mềm yếu."
Phong Thầm lãnh khốc nói: "Phạt thêm năm roi."
Vậy tổng cộng là mười roi.
Người bên cạnh nhìn thấy nàng đến chỗ Phù Ngạn hỏi chuyện, còn tưởng rằng Đế Nữ sẽ mềm lòng miễn phạt, muốn đến nhờ cầu tình, vừa nghe câu này, những người này lập tức lùi ra xa mấy bước.
Ngón tay Phù Ngạn khẽ run lên, nàng hành lễ nói: "Vâng."
Một ngày này, Tiên phủ Đế Nữ vô cùng trống vắng lại nổi lên tiếng kêu thảm.
Việc này bỗng chốc truyền ra xung quanh, bàn tán các kiểu.
Đám tiên quan vốn nghĩ Đế Nữ vừa trở về, muốn đến thăm một chút cũng đều lui ra.
Trong Tiên phủ nào đó, Giang Nhược Vụ nghe tin tức thị nữ truyền đến, sửng sốt nói: "Đế Nữ thực sự làm thế sao?"
Thị nữ nói: "Cô nương, là thật đó, lan truyền khắp bên ngoài rồi!"
Giang Nhược Vụ hơi nhíu mày nói: "...Sao nàng ấy hà khắc như vậy? Thật sự làm người ta hoảng sợ mà."
Thị nữ: "Cô nương đừng thấy ngày nào nàng ta cũng mặc bạch y, còn không phải là do thấy ngài mặc nên mới học theo đấy sao.
Tâm tư Đế Nữ cực kỳ thâm trầm, không thể so với ngài, mặc bạch y cũng khiến người ta nhìn thấy đen tối."
Giang Nhược Vụ vội nói: "Ngươi đừng nói bậy! Nói nhỏ một chút! Người ngoài nghe được thì sao?"
Thị nữ thấp giọng nói: "Chẳng phải là Đế Nữ thấy Phong Hành tiên quân quan tâm tới ngài nhiều, mới muốn học theo ngài.
Theo ta thấy, lần này nàng ta không giả vờ được nữa mới lộ bản chất ra."
Trái tim Giang Nhược Vụ nảy lên: "Ngươi còn nói bậy nữa!"
Thị nữ này là nữ tử được nàng cứu ở một chỗ trong thành sau khi vào Tiên giới, tất nhiên không tôn kính Đế Nữ như những người khác: "Vốn dĩ là vậy mà cô nương.
Ngài xem hiện giờ ngài đã là Kim Tiên, mới qua được bao lâu chứ, thiên phú này Đế Nữ không thể bằng ngài, nàng ta vẫn là một Huyền Tiên! Nếu không phải có thân phận Đế Nữ, Phong Hành tiên quân sao có thể định hôn ước với nàng ta chứ?"
Giang Nhược Vụ: "Ngươi đừng nói nữa! Nói nữa ta sẽ phải phạt ngươi đấy!"
Thị nữ lúc này mới im lặng.
Tim Giang Nhược Vụ lại không ngừng đập mạnh, vừa hoảng vừa loạn, đầu ngón tay run run, qua một lát mới bình tâm nói: "Đế Nữ vừa trở về, chúng ta cũng nên đến thăm một chút.
Chuẩn bị đồ đi, đi thôi."
Thị nữ hỏi: "Vậy cần nói một tiếng với Phong Hành tiên quân không?"
Giang Nhược Vụ lắc đầu nói: "Không cần.
Từ lúc Tiên quân trở về liền đóng cửa không ra, không cần đến quấy rầy ngài ấy."
Lúc tin tức truyền đến tai Tiên Đế Tiên Hậu, hai người đều không dám tin, người khác thì thôi, Nguyên Vi Phù Ngạn thế mà cũng bị phạt?!
Sau khi Tiên Hậu phản ứng lại liền kêu lên: "Chàng xem, chàng còn nói không sao! Quả nhiên Ninh Nhi đã bị kích thích rồi! Chàng nói sẽ đến tìm nó nói chuyện, sao còn chưa đi nữa? Hôm nay chàng có bận gì đâu, chàng không thể để ra sau sao? Nếu chàng không đi thì không biết Ninh Nhi sẽ biến thành thế nào đâu!"
Tiên Đế cũng nóng ruột la lên: "Sao Ninh Nhi vừa trở về thủ đoạn lại tàn nhẫn như vậy? Chẳng lẽ mấy ngày ở Ma giới đã học cái gì không tốt sao?!"
Nếu là người khác xử trí hạ nhân, bọn họ cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái, nhưng chuyện này liên quan đến Đế Nữ, trái lại khiến người ta không chấp nhận được.
Tuy nói Đế Nữ thất thường vô lý, cực kỳ kiêu ngạo, còn thường xuyên ức hiếp người khác nhân lúc bọn họ không chú ý, nhưng chuyện xử trí hạ nhân quy mô lớn như vậy, đây là điều chưa bao giờ nghe nói đến!
"Không được, chàng đừng nói nữa! Chàng mau đi tìm nó đi.
Này Tạ Thương, chàng đừng xoay nữa!"
Tiên Hậu nói: "Theo ta thấy, chàng vẫn nên tới tìm Phong Hành, mau để Giang Nhược Vụ kia dọn đến nơi khác đi! Nam nhân các người...!ai ai cũng cảm thấy Phong Hành xem Giang Nhược Vụ là muội muội, lại thấy người ta tuổi còn nhỏ, không cảm thấy gì, nhưng tuổi tác cô nương kia ở phàm giới cũng có thể thành hôn được rồi đấy!"
Tiên Đế oan ức nói: "Không phải, người kia ở trong Tiên phủ Phong Hành, vị trí đó cách chỗ ở của hắn rất xa, hoàn toàn nằm trong góc.
Hơn nữa là người có ơn với hắn, lúc trước nàng ta tay trói gà không chặt, về tình về lý hắn giữ người ở chỗ xa trong Tiên phủ cũng thích hợp! Nếu lúc ấy đuổi ân nhân cứu mạng ra khỏi Tiên phủ, người ngoài không khỏi nhiều lời, lúc trước nàng cũng đâu nghĩ như thế!"
Tiên Hậu: "Ta mặc kệ! Dù sao hiện tại nữ nhi bởi vì người này mà bị kích thích, chàng xem mà làm đi!"
Đế Nữ mà hai người nhắc đến, Phong Thầm lúc này đang tới Chúng Tiên điện.
Hai ngày sau mới gặp mặt gian tế kia, phải đến Nhật Mộ Thành, ngày mai ra ngoài là được.
Sau khi truyền tin cho Tạ Vi Ninh, hắn rảnh rỗi nghĩ đến Chúng Tiên điện cũng có một nơi, gom một đống sách mang đến đây đọc.
Nhân vật chính trong vòng xoáy tin tức của Tiên giới mấy ngày nay xuất hiện ở nơi các Tiên quan lui tới, tuy nhân vật chính là Đế Nữ, cũng không nhịn được nhìn nàng một đường, sau khi nàng rời đi mới nhỏ giọng thảo luận.
Phong Thầm lên thẳng tầng ba của Chúng Tiên điện, bước vào phòng sách trong tầm mắt của một đám người.
Tiên quan vẫn đang tìm sách liên quan, thấy nàng tới liền có chút ngạc nhiên nhìn lướt qua vài lần, trước khi đi cũng không quên quay đầu nhìn nàng.
Có lẽ thấy Đế Nữ ở phòng sách một canh giờ không rời đi, dáng vẻ như đang tìm kiếm gì đó.
Có Tiên quan tiến lên hỏi: "Đế Nữ có phải đang tìm gì đó, cần ta giúp không?"
Phong Thầm nhìn hắn, sau đó thu hồi tầm mắt, tiếp tục lật xem.
"......" Tiên quan bị ngó lơ yên lặng lui ra.
Buổi tối, phòng sách thắp đèn.
Tin tức Đế Nữ còn ở tầng ba Chúng Tiên điện truyền ra ngoài, tới tai Tiên Đế đang không còn cách nào khác mà đau khổ chờ đợi ở Tiên phủ, ông lập tức chạy tới, Tiên quan nhìn thấy người tới tự giác lui ra.
Chờ đến lúc nhìn thấy hình bóng quen thuộc sau kệ sách, ông run giọng nói: "Ninh Nhi!"
Thanh âm này đột nhiên vang lên giữa gian phòng an tĩnh, khiến bàn tay người ta chợt run rẩy.
Phong Thầm: "......"
Hắn hỏi: "Chuyện gì?"
Tiên Đế nghe hắn hỏi chuyện đầy xa cách, con tim đau xót nói: "Con vẫn còn giận phụ đế sao?"
"...Không có."
Đây rõ ràng là có! Tiên Đế đau khổ khuyên nhủ: "Ninh Nhi, con có giận cũng không thể lấy bản thân ra đùa giỡn, con nhốt mình ở phòng sách này làm gì? Nơi này đâu có thoại bản con muốn đọc chứ!"
Phong Thầm: "......"
Người nhà của Tạ Vi Ninh làm sao thế nhỉ?
.
Tạ Vi Ninh biết hai ngày sau Phong Thầm mới gặp mặt người bên phía gian tế, nên cũng yên tâm lại chờ đợi.
Đêm khuya, Hà Xi trưởng lão cuối cùng đã làm xong vật nàng yêu cầu.
Thế là đêm đó Đoạt Kiêu bắt đầu thao luyện trong Ma quân, phao tin Ma vật đột kích hôm ấy là do có người làm, sợ là Vô Niệm Thành xuất hiện gian tế, dùng tin này để thu hút sự chú ý của kẻ nấp trong bóng tối.
Kiếp Sát dẫn một nhóm người âm thầm ra ngoài, đưa một đám Ma vật bị khóa mõm không thể phát ra tiếng, chạy đến khu vực xung quanh Từ Hư Thành.
Lần này xuất phát, một đi một về, nếu thành công cũng cần ít nhất nửa ngày.
Trước lúc đi nàng đã mang theo Thông Lục Nghi, để liên hệ với Đoạt Kiêu bất cứ lúc nào.
Tạ Vi Ninh rảnh rỗi, cảm thấy không có việc gì làm, đi dạo một vòng bên ngoài phát hiện chẳng có gì vui, nơi nào cũng có ma khí mênh mông cuồn cuộn, người ta nhìn đến liền bực bội, dứt khoát trở lại Thần phủ học tập với người nhỏ kia.
Nàng vừa xuất hiện ở Thần phủ, người nhỏ cực giống Phong Thầm kia liền miễn cưỡng xuất hiện, cầm huyết kiếm trước mặt nàng múa một chiêu thức.
Tạ Vi Ninh cảm thấy thú vị: "Tốc độ của ngươi nhanh như thế, làm sao ta nhớ được?"
Người nhỏ nhìn nàng đầy ghét bỏ, giảm bớt tốc độ để dạy nàng.
Tạ Vi Ninh nói: "Thần phủ này thật là thần kỳ, ngươi có thể cảm ứng được ta không phải là chủ nhân của ngươi sao? Nhưng không còn cách nào với ta?"
Người nhỏ không thèm quan tâm.
Một mệnh hồn như hắn, đâu nói chuyện được, chỉ là hành vi cử chỉ sẽ hành động theo suy nghĩ trong tâm trí Phong Thầm ở một mức độ nhất định, hiện giờ linh hồn của chủ nhân thân thể đã thay đổi, cũng không ảnh hưởng tới mệnh hồn đã thành hình này.
Tạ Vi Ninh thấy hắn không nói chuyện, cũng không tiếp tục lên tiếng, chỉ là có lúc cảm thấy hắn quá nhỏ, không thấy rõ chi tiết của động tác, liền nhích đến gần để xem.
Người nhỏ đang vung kiếm, vừa quay đầu đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt kề sát, lập tức kinh hoàng lùi lại mấy bước, cách một khoảng xa, bộ ngực không ngừng phập phồng, nắm chặt huyết kiếm, gắt gao nhìn nàng chằm chằm.
Nếu không phải hiện tại nàng miễn cưỡng cũng tính là nửa chủ nhân của hắn, thì chỉ sợ hắn đã chém cho một kiếm rồi.
Tạ Vi Ninh sửng sờ: "Ngươi chạy xa như vậy làm gì?"
Người nhỏ lạnh lùng nhìn nàng, quay đầu biến mất.
Nàng tiếp tục kêu, nhưng hắn chỉ quăng một quyển công pháp đến trước mặt nàng, làm thế nào cũng không chịu xuất hiện.
Tạ Vi Ninh nhặt quyển công pháp lên, hậu tri hậu giác "Ồ" một tiếng.
Không phải là bị dọa chạy mất đó chứ?
Nàng không làm gì mà nhỉ?
Sao mệnh hồn này của Phong Thầm lại kỳ quái như vậy?.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương