Xuyên Sách Sau Khi Hoán Đổi Thân Thể Với Ma Tôn

Chương 37: 37: Giấc Mơ






Biết đám người Tiên Hậu và Đế nữ sắp về Tiên giới, tâm tình của người Vô Niệm Thành vô cùng phức tạp.
Không biết do trước đây chúng Ma tu trải qua chấn động khi Đế nữ tới ở, đã quen rồi, hay bởi vì lần này quá nhiều người Tiên giới tới, còn ở lâu hơn Đế nữ trước đó, cũng đã quen rồi.
Tiên Hậu không giống bọn họ tưởng tượng, Đế nữ cũng không như bọn họ đã nghĩ.

Chưa từng gặp được người Tiên giới ở bên ngoài, nên mới có phản ứng với bọn họ.
Tóm lại, bọn họ không vui mừng hô to cuối cùng Đế nữ đã về Tiên giới giống như ban đầu, mà là không vui vẻ cũng không buồn bã.

Rất phức tạp.

Nhưng nếu nói buồn bã không nỡ, thì tuyệt đối không có khả năng.
Càng đừng nói đến đêm qua Tiên Hậu vừa xuất hiện đã khôi phục thần trí cho mười Ma tu tẩu hỏa nhập ma, thực sự khiến bọn họ choáng váng hồi lâu, tin tức cũng lan truyền trong ma quân Vô Niệm Thành trong một đêm, khiến chúng Ma tu cảm khái: Lẽ nào, đây là pháp thuật của người Tiên giới sao?
Cảm khái xong lại phẫn uất: Sao Tiên tu có thể khống chế Ma tu bọn họ chứ!
Ông trời không phải đã nói là khắc chế lẫn nhau, dựa vào đâu mà Tiên giới có thể hơn một chút, còn có thể khiến Ma tu tẩu hỏa nhập ma khôi phục tỉnh táo!
Đương nhiên, những lời này bọn họ chỉ dám lén nói thầm.

Trên tâm lý, vẫn có chút kiêng kị Tiên Hậu.
Bởi vì thật sự trước mắt Tiên Hậu không hại bọn họ, thậm chí còn giúp người nhập ma ổn định lại.

Người biết nội tình đêm qua Ma Tôn lên núi, cũng biết thực ra Đế nữ cũng coi như ở bên cạnh trợ giúp Ma Tôn bọn họ nhanh chóng thức tỉnh.

Chúng ma không lộ cảm xúc, nhưng vẫn tập trung ở cổng thành, sau đó hộ tống các nàng đến tận lối vào của Ma giới.
Coi như là, trả lại chút ân tình.
Hơn nữa, có Ma Tôn đứng ở cổng thành nhìn theo tiễn đưa ở phía trước, đám Ma tu bẩm báo một tiếng mới dám đi tiễn.
Tiên Hậu không hề biết tâm trạng của đám Ma tu này phức tạp thế nào.
Đêm đó bà ra tay, cũng vì thấy mười Ma tu tẩu hỏa nhập ma kia, có vẻ rất bất thường, rất có khả năng là do ma khí tại Ma giới trở nên dày đặc tạo thành, hơn nữa nữ nhi bị thương thê thảm còn phải ra tay chế phục bọn họ, lúc bà chạy tới sao có thể đứng ngoài cuộc chứ?
Vì thế, trước lúc đi đối mặt với đám Ma tu có thể nói là "lễ phép quy củ", lại được đối phương xem như là hộ tống "tử tế" một đường, Tiên Hậu thực sự rất khó hiểu.
Ma tu Vô Niệm Thành đều biết giả vờ như Tôn chủ bọn họ à? Chẳng lẽ là nhất mạch tương thừa*?
(Ji: *一脉相承 - Được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác từ cùng một huyết thống và phe phái.)
Không thể không nói, hành động và thái độ bình tĩnh có vẻ rất bình thường của những Ma tu này, thật sự đã dấy lên một làn sóng thiện cảm đối với đội ngũ Tiên giới.
Duy nhất không dấy nổi đến Đế nữ của bọn họ.
Phong Thầm thân là Ma tôn chân chính, sắc mặt đen đến đáng sợ, nhưng không thể phát tác, cả một đường áp suất không khí cực kỳ thấp.
Tiên Hậu không hề hay biết, còn đến hỏi "nàng": "Trước khi đi, con đã nói chuyện với Ma Tôn trong viện rất lâu, nói gì thế?"
Phong Thầm: "...Không có gì."
Tiên Hậu không tin, nét mặt bà đau thương nói: "Từ sau khi con trở về càng ngày càng an tĩnh, không còn nói nhiều với ta và phụ đế nữa, thật sự trở nên xa lạ hơn rất nhiều.

Con không muốn nói, chẳng lẽ ta muốn ép con nói ra hay sao? Thôi, hiện tại con cũng đã lớn, ta không quản được nữa.


Nhưng vẫn phải cẩn thận, đừng để Ma Tôn kia gạt mình."
Tất nhiên là Phong Thầm nói chuyện trong người Đế nữ có kỳ độc với Tạ Vi Ninh, chỉ rõ trước đây Đế nữ có khả năng đã bị lén hạ độc nhiều năm, cùng với độc này vẫn chưa hiện ra dấu vết.
Lúc ấy Tạ Vi Ninh còn đột ngột đứng lên, sợ hãi nói: Sao mà phức tạp dữ vậy!
Phong Thầm cười giễu nói: Thân là Đế nữ, từ khi sinh ra vốn sẽ bị mọi người để ý tới, nếu có người ngấp nghé vị trí này, làm ra chuyện gì cũng không quá, có gì mà sợ chứ?
Tạ Vi Ninh chỉ than thở một tiếng, làm ra vẻ thần thần bí bí còn ý vị thâm trường mà nói: Ngươi không hiểu đâu.
Đế nữ bị trúng độc này, thân thể âm thầm biến đổi, rất khó khiến người phát hiện, thậm chí một số Tiên Y cũng không tra ra được.

Truyện Lịch Sử
Sau khi nói tình hình cụ thể, Phong Thầm bảo Tạ Vi Ninh đến Tàng Thư Các tìm thử xem có loại độc nào sau khi trúng có triệu chứng tương tự hay không, và tìm vài manh mối.

Nếu tìm không được thì đến mật thất trong phòng ngủ của hắn, nơi đó cũng cất trữ rất nhiều ghi chép kỳ môn, có lẽ sẽ có thu hoạch.
Tạ Vi Ninh: Sao ngươi giống cái hộp bảo bối vậy.
Phong Thầm quét mắt qua nàng một cái, trầm mặc một lúc lại nói: Trước kia, vì để tìm biện pháp có thể lấy ma hạch ra hoặc giải quyết cơn phát tác, ta đã thu gom những thứ này, đặt trong Tàng Thư Các và mật thất.
Tạ Vi Ninh liền hiểu ra, chuyển đề tài, nói bản thân nhất định sẽ chăm lo tu luyện; còn an ủi hắn, vỗ ngực bảo đảm có nàng ở đây, Vô Niệm Thành tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện.
Phong Thầm chỉ lạnh lùng nhìn nàng:......
Nói chưa dứt lời.

Lời bảo đảm này, vô cớ khiến người cảm thấy khó mà tin.
Qua một lát, Tiên Hậu do dự hỏi: "Ninh Nhi, hẳn là con cũng biết hiện giờ Phong Hành giữ thần kiếm.

Tu vi hiện tại của hắn, lại có thần kiếm tương trợ, trong Tiên giới rất ít kẻ có cùng cảnh giới có thể so với hắn.

Con vẫn khăng khăng muốn giải trừ hôn ước sao? Chung quy con thề thốt lên ngôi Tiên Đế, hoàn toàn cũng không ảnh hưởng đến các con..."
Phong Thầm cười khẽ, tầm mắt dừng ở nơi xa, biểu tình lãnh đạm nói: "Chỉ là thần kiếm thôi mà.

Có gì mà sợ chứ?"
Tiên Hậu nhìn sắc mặt của "nàng", không nói tiếp nữa.

Tạ Vi Ninh hạ quyết tâm phải tu luyện.
Trải qua lần này, nàng thậm chí còn cảm thấy ban đầu mình hơi chểnh mảng khi mới chỉ tu luyện nửa ngày, còn phải nắm chắc các loại pháp thuật để thăng cấp, vận dụng thuần thục, không thể chỉ chuyên về hai ba loại trong đó.
Vốn cho rằng ở trong người Ma Tôn có lẽ sẽ có chút khó khăn, nhưng không tính là quá phiền phức, mọi chuyện đều có thể giải quyết.

Nhưng lần phát tác này cực kỳ đáng sợ, thế này cũng bỏ đi, sao đến cả trên người Đế nữ còn có nhiều phiền phức như vậy!
Nàng hận mình lúc đầu không đọc hết truyện, không thể biết thêm cốt truyện kế tiếp và các chi tiết khác.
Tuy nhiên, bỏ qua những mặt này, kỳ thật đáy lòng nàng có một ý nghĩ bí mật, bởi vì câu nói "Không ai cứu được hắn" của Phong Thầm, mới hoàn toàn quyết định muốn nỗ lực.
Sao lại không có ai cứu được hắn? Việc này khó khăn đến vậy sao, khiến hắn bi quan như thế.
Tạ Vi Ninh nàng càng muốn cứu đấy!

Hôm đó chúng Ma tu cảm thấy Tôn chủ bọn họ bắt đầu bận rộn, vừa vào Tàng Thư Các liền không thấy bóng dáng.
Ban đêm, giờ Mẹo.
Tạ Vi Ninh lấy Thông Lục Nghi, tinh thần mệt mỏi, yếu ớt gọi người đối diện: "Ngươi chỉ nói với ta kệ sách ở Tàng Thư Các liên quan đến độc chỉ có một cái.

Nhưng sao ngươi không nói, cái kệ đó —— to thế này! Nhưng ghi chép về triệu chứng lại rất ít, ta vẫn chưa tìm thấy sự tương đồng nào."
Giọng nói Phong Thầm truyền đến hơi khàn khàn và mơ hồ, có vẻ như mới vừa bị đánh thức, ngữ khí không vui và hơi bất đắc dĩ: "...Ngươi có thể từ từ tìm."
Tạ Vi Ninh: "Ngươi về Tiên giới rồi sao?"
Phong Thầm ở bên cửa sổ nhìn ra rồi nói: "Vẫn chưa.

Giờ Tỵ mới đến nơi."
Tạ Vi Ninh hâm mộ nói: "Vậy hẳn là ngươi ngủ rất ngon."
Phong Thầm: "...Ngươi ngủ không ngon sao?"
Tạ Vi Ninh nhất thời nghẹn họng.
Nàng không thể nói trong lòng có chuyện áp lực, cảm thấy thời gian cấp bách, lại ỷ vào thân thể của hắn cường hãn không cần ngủ, cho nên từ hôm nay trở đi, nàng không cho phép bản thân đi ngủ.
Phong Thầm thấy nàng không nói lời nào, chần chờ nói: "Ngươi đã ở Tàng Thư Các đến hiện tại sao?"
Tạ Vi Ninh: "Cũng không phải, bây giờ ta về phòng đây."
Nàng thầm nói, đang chuẩn bị đến mật thất của ngài xem thử đấy.
Phong Thầm nhíu mày nói: "Ngươi không cần gấp như vậy.

Kẻ âm thầm hạ độc ẩn nấp nhiều năm, dù tìm ra loại độc, cũng không chắc sẽ biết ngay là ai hạ độc."
Tạ Vi Ninh: "Vậy không được! Thời gian là vàng!"
Phong Thầm hồ nghi: "Ngươi có chuyện gì mà phải gấp như vậy?"
Tạ Vi Ninh ấp úng đáp: "...Ta phải nhanh chóng tu luyện."
Phong Thầm không ngờ tới là đáp án này, nghĩ rằng nàng bị dọa bởi chuyện hạ độc, suy tư một lát, ngữ khí hơi trầm xuống: "Ngươi vào Thần phủ của ta, tìm một quyển kiếm pháp dưới chiếc rương trong cùng ở phòng.

Kiếm pháp đó ta đã điều chỉnh căn cứ trên một quyển kiếm pháp tu tiên.

Không những giữ lại cốt lõi nguyên bản, mà còn có thể để Ma tu sử dụng."
Hắn dừng một chút nói: "Ngươi học nó, ngày sau cũng sẽ có ích với ngươi."
Tạ Vi Ninh ngẩn ra: "...Cũng không cần tìm mệnh hồn sao?"
Phong Thầm: "Ừm."
"Được." Tạ Vi Ninh lên tiếng, cảm động trước sự suy xét vì nàng của hắn, có chút xin lỗi nói, "Ngại quá, quấy rầy ngươi rồi.

Ngươi mau nghỉ ngơi chút đi."
Đôi mắt Phong Thầm hơi hiện ra kinh ngạc, cảm thấy kỳ quái.

Hắn rũ mắt nhìn về phía Thông Lục Nghi, thấy điểm sáng trên bề mặt nói xong liền tắt, nhất thời chưa thể hồi thần lại.
Tạ Vi Ninh ngắt Thông Lục Nghi, bước vào mật thất trong phòng ngủ Ma Tôn, ánh sáng bên trong lờ mờ, thắp nến lên trông có vẻ rất quỷ dị, cũng may vật bên trong không nhiều bằng Tàng Thư Các, đa phần đều là chai lọ và các vật linh tinh, mấy loại như thư tịch* (书籍 - sách) lại rất ít.
Nàng quét mắt vài lần, đi thẳng tới kệ sách, tìm những thứ liên quan đến độc rồi nhét vào Thần phủ.
Lúc này nàng không thể đọc thêm chữ nào nữa, cất vào ngày mai hẵng đọc.
Tạ Vi Ninh tìm kiếm trên dưới ngăn tủ, xem thử có bỏ sót hay không, đang tìm thì chân vô tình đụng phải một chiếc rương gỗ, "lạch cạch" một tiếng rớt ra, hộp gỗ ngã dưới đất, phần nắp đã bị bung ra một nửa.
Nàng khom lưng nhấc lên, cảm thấy rất nặng, lúc đang chuẩn bị đóng nắp, lại bị thứ bên trong làm cho sửng sốt đứng hình.
Lại là một thanh kiếm.
Phần mặt lộ ra cực kỳ tinh xảo trong suốt như ngọc, che giấu ánh sáng.
Tạ Vi Ninh vô cớ cảm thấy, hoa văn phía trên có chút quen mắt, tựa như đã thấy ở đâu đó, nhưng lại không ấn tượng sâu sắc.
Nhưng từ lúc nàng xuyên qua đến nay, làm sao có khả năng này chứ?
Nàng hơi cổ quái, bất giác đẩy nắp ra, lúc này mới nhìn thấy toàn bộ thanh kiếm.
Đặt trong hộp gỗ không nhận ra, lúc này thấy toàn bộ mới phát hiện thanh kiếm này lại ngắn hơn trong ấn tượng của nàng một chút.
Có vẻ, trông hơi giống chuẩn bị cho người trẻ sắp luyện kiếm.
Tạ Vi Ninh không nhịn được duỗi tay chạm vào, ngón tay vừa chạm tới thân kiếm liền tỏa ra khí tức, truyền đến cảm giác đau như kim châm.
Lúc này nàng mới nhận ra, đây lại là một tiên kiếm tản ra linh khí?
Tạ Vi Ninh tức khắc cảm thấy hộp gỗ trong tay có chút phỏng tay*, nhanh chóng cất vào, rời khỏi mật thất trái tim còn đập mạnh, như thể mình làm chuyện gì đáng xấu hổ vậy.
(Ji: *烫手 - chỉ thứ rắc rối khó giải quyết)
Chỉ là sự cổ quái trong lòng làm sao cũng không vứt đi được, ngủ cũng không được, nàng dứt khoát vào Thần phủ, còn lật xem kiếm pháp mà Phong Thầm đã nói, luyện tập cả một đêm.
Mệnh hồn cũng bị nàng gọi ra, đứng lạnh mặt một bên, dạy nàng từng chiêu thức đầy ghét bỏ.
Thời gian trôi đi, tuy thân thể không cảm thấy mệt, nhưng tinh thần đã mệt nhoài, lại không thể từ bỏ được.
Tạ Vi Ninh thở hổn hển mấy hơi, giơ tay nói: "Không được, ta muốn nghỉ ngơi một lát."
Mệnh hồn liền thu hồi thanh kiếm nhỏ của hắn, khoanh tay đứng một bên nhìn nàng.
Tạ Vi Ninh tùy tiện đi vài bước, ngồi trên ngưỡng cửa, hai chân thoải mái thả lỏng mở ra, sau đó nhìn vào trong viện.
Không ai nói chuyện cùng, nàng cũng rất an tĩnh, yên tĩnh lại liền cảm thấy có chút mệt mỏi, ngáp một cái, định dựa vào bên cửa chợp mắt trong chốc lát.
Cảnh sắc trong viện và hình ảnh thanh tiên kiếm kia không ngừng đan xen, dường như có thể dung hợp vào nhau, tựa như ảo mộng.
Mí mắt Tạ Vi Ninh hạ xuống, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Hương hoa thoang thoảng ập tới, nàng tò mò tung tăng chạy theo hương thơm tựa như một đứa trẻ.
Liền thấy một cây hoa quế nhô lên đầu tường, không biết vì sao, nàng cảm thấy bức tường cao hai trượng này, chắc là bản thân có thể nhảy lên.
Tâm niệm vừa động, cả người liền nhẹ bổng bay lên tường, vô cùng thần kỳ.
Chỉ là lúc đặt chân xuống hơi không vững, nàng lảo đảo một chút, nhanh chóng vịn vào nhánh cây để đứng vững.
Động tĩnh này khiến cho người trong viện ngẩng đầu lên.
"Ngươi tới đây làm gì?"
Sau khi nàng nghe thấy, ngẩng đầu nhìn tới, thấy một thiếu niên có nét mặt tràn ngập lạnh lẽo và thiếu kiên nhẫn ở trong viện, một tay cầm kiếm, một tay đang cầm khăn, tựa như có vẻ đang định lau thân kiếm.
"Ngươi..." Nàng cũng không biết vì sao mình lại đến đây, giấc mộng làm gì có nguyên nhân.
Vì thế chỉ hỏi: "Ngươi muốn luyện kiếm à?"
Thiếu niên liếc xéo nàng một cái, cất khăn vào trong ngực, giương cây kiếm hoa, lạnh lùng nói: "Đúng vậy.

Mong Đế nữ chớ quấy rầy ta luyện kiếm."
Nàng chỉ vào bản thân rồi hỏi: "Đế nữ? Là ta sao?"
Sắc mặt thiếu niên tức khắc không vui: "Ta không rảnh chơi với ngươi.

Nếu muốn tìm bạn chơi cùng, tìm người có tuổi xấp xỉ ngươi đi.


Không phải ngươi thích tìm đệ đệ của ta nhất à?"
Nàng cảm thấy thiếu niên này tuổi còn nhỏ đã nghiêm túc như vậy, trưởng thành sớm đến kỳ lạ, bèn cố tình nói: "Ta cứ muốn tìm ngươi đấy."
Thiếu niên trầm mặt xuống, chớp mắt bổ một kiếm về phía nàng, vốn muốn cho nàng biết khó mà lui, không ngờ nàng lại không hề di chuyển một bước.
Thiếu niên chỉ đành thu tay, khí thế trầm thấp, bất mãn và hình như có chút tức giận.
Nàng cười nói: "Kiếm này của ngươi không tệ, cực kỳ sáng trong, rất đẹp."
Thiếu niên cúi đầu nhìn thoáng qua, cười giễu một tiếng, thẳng thừng ném kiếm cho nàng: "Ngươi muốn thì cầm đi.

Dù sao cũng chỉ vào lúc luyện kiếm mới dùng."
Nàng thuận tay tiếp lấy, ngạc nhiên sao mình lại nhẹ nhàng tiếp được như vậy, nghe xong liền hỏi: "Vậy khi không luyện kiếm ngươi dùng cái gì?"
Khóe miệng thiếu niên nhếch lên, không trả lời nàng, trong tay ngưng tụ một bóng kiếm, thanh kiếm đó vẫn chưa thành hình, chỉ hiện ra chuôi kiếm, nhưng khí thế phát ra lại khiến nàng suýt nữa ngã ngửa.
Một nam tử đi ngang qua nhìn thấy, đại kinh thất sắc, vội vàng ngăn hắn lại, nổi giận nói: "Ngươi làm gì thế! Ngươi có biết đây là ai không? Ngươi muốn thương tổn nàng hay sao!"
Thiếu niên mím chặt môi.
Nàng không thể không mở miệng nói: "Không phải, là ta..."
Nam tử lại hướng về phía nàng nói: "Đế nữ, đừng nổi giận với nó.

Mau xuống đây đi! Khuyển tử nóng lòng thăng cấp mới chuyên tâm tu luyện đến mức này, không quan tâm đến những chuyện khác."
Nàng ngạc nhiên hỏi: "Tu luyện?"
Thiếu niên lạnh giọng nói: "Phải.

Ta không thể so với Đế nữ, đến cả tu luyện cũng có thể vứt ra sau đầu."
Dứt lời, hắn xoay người rời đi.
Ra khỏi cửa viện, bên ngoài liền truyền đến tiếng khiển trách của người khác: "Hiện tại ngươi tâm cao khí ngạo rồi à? Cho dù ngươi sắp vào cảnh giới Tiên quân, cũng không thể vô lý như vậy! Còn không mau đi xin lỗi!"
Nam tử trong viện này, vẫn đang từ tốn khuyên nàng xuống dưới, trên tường nguy hiểm.
Trên bầu trời, dường như có thể nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách tí tách.
Trong tầm mắt bỗng sáng bừng lên.
Tạ Vi Ninh tỉnh lại.
Nàng chợt nhớ ra, trong một đêm giông tố, tiếng sấm ngoài cửa sổ vang lên đáng sợ, như thể nó gần đến mức muốn xuyên thủng bức tường, nàng cuộn người trên giường dựa vào tường tự thôi miên để ngủ một cách khó khăn.
Sau đó đã có một giấc mơ rất kỳ lạ.
Thanh kiếm mà thiếu niên cầm trong mơ...!lại giống hệt với thứ nàng đã tìm ra từ mật thất!
Tạ Vi Ninh kinh hãi không thôi, thật lâu vẫn chưa hoàn hồn, sau khi rời khỏi Thần phủ vẫn còn chút hoảng hốt.
Phát hiện sắc trời đã sáng, nàng bước ra cửa, Ma tu bên ngoài đúng lúc tới đổi phiên gác, người qua kẻ lại đều hành lễ với nàng.
Một bóng người đột nhiên xông ra từ trong góc, vỗ lên vai nàng, âm thanh trong trẻo: "Tôn chủ! Đã lâu không gặp!"
Tạ Vi Ninh giương mắt nhìn sang, thấy nữ tử đối diện cười tươi như hoa, phía đuôi mắt có vài hoa văn xanh đậm, đôi mắt cũng xanh thẫm.
Nàng do dự nói: "...Chử Vũ?"
Người trước mặt ngây ngốc, cười nói: "Là ta.

Không nhận ra à? Trên đường trở về ta đã nghe nói vài tin đồn của Tôn chủ và Đế nữ, ta còn không tin, tới Ma giới mới biết hóa ra người Tiên giới thật sự đã ở Vô Niệm Thành mấy ngày.

Tôn chủ, chẳng lẽ hiện giờ người không tính tiến công Tiên giới sao?"
Tạ Vi Ninh nhìn nàng, bắt chước ngữ khí của Phong Thầm, lạnh nhạt nói: "Không."
Thái độ này của nàng, Chử Vũ trái lại không thấy lạ, nàng ta hỏi tiếp: "Nói thử xem, Tôn chủ và Đế nữ...!rốt cuộc giống như trong lời đồn sao? Ta thật sự có chút tò mò, Đế nữ kia có thiên tư thế nào mà có thể mê hoặc người đến mức này?"
Tạ Vi Ninh nhíu mày nói: "Ngươi nói bậy gì đó?".



Chương trước Chương tiếp