Xuyên Sách Ta Thành Đôi Với Nam Chính Phản Diện
Chương 17
Tuy nhiên Lận phu tử đã bước vào học đường nên Trình Diệc Nhiên cũng không còn tâm tư chú ý đến mấy chuyện này nữa, nàng vội vội vàng vàng thu dọn đồ đạc chuẩn bị cho buổi học tiếp theo.
Học đến tận trưa, tuy nàng đói đến mức bụng sôi ùng ục nhưng tinh thần lại đặc biệt thoả mãn.
Nàng đi ra ngoài theo dòng người, trong lúc không đề phòng bỗng cảm thấy vai đột nhiên trầm xuống, thì ra là bị người khác vỗ nhẹ một cái. Đưa mắt nhìn một lượt toàn bộ thư viện này, người thỉnh thoảng làm như vậy cũng chỉ có một mình Kỷ Phương. Sau khi nàng cố hết sức tránh xa thì số lần cậu ta chào hỏi như vậy cũng giảm xuống khá nhiều. Nàng quay đầu lại: "Có chuyện gì sao? Kỷ —— Tô huynh."
Đợi đến khi thấy rõ khuôn mặt của người sau lưng, nàng vừa kịp đổi lại lời ngay trước khi ra khỏi miệng rồi cười yếu ớt nhìn cậu ấy. Nhiều ngày nay nàng vẫn luôn bận rộn nên không chú ý đến Tô Lăng ngồi phía sau nữa.
Không bỏ sót tia sáng chợt loé trong đôi mắt Trình Diệc Nhiên vào khoảnh khắc xoay người nhìn thấy mình, Tô Lăng rũ mắt xuống nhưng môi lại hơi cong lên, "Không có gì, đầu vai huynh có gì đó nên ta phủi xuống giúp thôi."
"À." Trình Diệc Nhiên đáp lời, tiện tay phủi phủi đầu vai rồi mỉm cười với cậu, "Cảm ơn." Nàng nói lời cảm ơn xong bèn tiếp tục bước về phía trước, thế nhưng lại không tự chủ được mà thả chậm bước chân, cùng đi với Tô Lăng.
"Huynh rất thích toán học sao?" Dường như Tô Lăng chỉ vô tình hỏi đến.
"Rất th... Cũng thường thôi." Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã bước ra khỏi học đường, Trình Diệc Nhiên cười một tiếng, "Dù sao cũng là khóa trưởng môn toán, không thể học quá kém được." Nghĩ nghĩ một chút, nàng lại bổ sung thêm, "Trên thực tế thì ngoại trừ cưỡi ngựa b.ắ.n cung, các môn còn lại ta đều thích."
"Cưỡi ngựa b.ắ.n cung..." Tô Lăng nghe vậy không khỏi nhớ đến tình cảnh lần kiểm tra môn cưỡi ngựa b.ắ.n cung trước đó, Trình Diệc Nhiên đã xếp hạng nhất từ dưới đếm lên nên phải chạy bộ xung quanh giáo trường. Đầu lông mày cậu khẽ động đậy, nói tiếp, "Thực ra cưỡi ngựa b.ắ.n cung không có gì khó cả, nếu huynh thật sự muốn học thì..."
Đối với câu nói "Cưỡi ngựa b.ắ.n cung không có gì khó cả", Trình Diệc Nhiên không quá đồng ý: Đối với huynh thì không khó nhưng đối với ta, nó lại rất khó đấy. Có điều nàng cũng không muốn tiếp tục kéo dài đề tài này nữa, vừa nhắc tới chuyện cưỡi ngựa b.ắ.n cung, trước mắt nàng lập tức không khống chế được mà hiện ra khuôn mặt đen thui đầy nghiêm túc của Cao phu tử. Nàng bèn khoát tay ngăn cậu nói tiếp: "Chúng ta không nói chuyện này nữa, huynh đã đói bụng chưa? Nhanh đến thiện đường đi, ta cũng đói bụng."
Nàng vừa phất tay vừa cười với Tô Lăng, để lộ ra hàm răng chỉnh tề trắng như tuyết: "Sau giờ Ngọ gặp lại." Rồi chạy về hướng Trình gia.
Sau khi Trình Diệc Nhiên đi khỏi, Tô Lăng mới nhẹ nhàng nói một câu: "Sau giờ Ngọ gặp lại."
Ngày hè nóng bức, buổi trưa lại càng nóng hơn. Sau khi ăn trưa xong, Trình Diệc Nhiên nghỉ ngơi một chút mà suýt tí đã bị muộn, cũng may cả buổi chiều sau đó đều rất thuận lợi, không hề xảy ra chuyện kỳ lạ gì.
Mãi đến sau khi học xong, phu tử và những học trò khác đã thu dọn đồ đạc rời khỏi học đường mà Trình Diệc Nhiên viết xong một trang giấy nữa mới thu thập đồ đạc, vừa chuẩn bị rời đi, đột nhiên có người đưa một tờ giấy đến trước mặt nàng.
Trình Diệc Nhiên ngẩng đầu, tầm mắt chuyển từ tờ giấy qua đến chiếc nhẫn ban chỉ bằng ngọc bích trắng noãn rồi lại rơi vào bộ trang phục màu thanh thiên, tiếp đó là đến đồng tử đen thẫm như mực của thiếu niên. Nàng khẽ run rẩy: "Đây là..."
"Không phải bảo rằng có vấn đề gì khó thì đưa cho huynh sao?" Vẻ mặt Tô Lăng không chút gợn sóng.
"A, đúng, đúng là có chuyện này." Trình Diệc Nhiên gật đầu, thuận tay nhận lấy tờ giấy, "Vậy hôm nay ta nhất định sẽ đi tìm Dương phu tử để hỏi."
"Huynh không xem trước một chút à?" Tô Lăng cau mày. Không phải buổi sáng còn cùng người khác nghiên cứu thảo luận sao?
"... Huynh nói đúng." Sau khi cậu nói như vậy, vốn dĩ Trình Diệc Nhiên đã đứng lên lại ngồi xuống, lấy ra một cây bút đồng thời tiện tay chỉ một cái, "Huynh cũng ngồi đi."
Tô Lăng chỉ "ừ" một tiếng nhưng không hề ngồi xuống như lời nàng nói mà đứng ngay bên cạnh nàng.
Trình Diệc Nhiên không để ý, nàng suy nghĩ cẩn thận về đề mục mà Tô Lăng đưa tới, rất mới mẻ, rất lắt léo, trước đây nàng chưa từng thấy qua bao giờ. Nàng cũng đã có ý tưởng sơ bộ, sau khi tự giải thử một lần, thấy kết quả không sai mới vừa cười vừa nói với cậu: "Ta chỉ biết đại khái như vậy."
"Ừ? Vậy giải thích thế nào?" Dưới chân Tô Lăng bất động nhưng thân thể lại hơi nghiêng về phía trước khiến cậu cách nàng ngày càng gần thêm.
"Đây, huynh xem..." Trình Diệc Nhiên vừa giảng giải vừa lấy bút viết viết vẽ vẽ, hai mắt sáng ngời, "Là như vậy? Đúng không?"
Tô Lăng nhẹ nhàng "à" một tiếng rồi tự lấy chiếc bút trong tay nàng, chấm mực một cái: "Vậy ở đây, có phải cũng có thể làm như vậy hay không?"
Trình Diệc Nhiên thấy cậu chấm xuống viết vài nét bút lại mở ra một kiểu ý tưởng khác, hai mắt nàng đột nhiên sáng ngời: "Đương nhiên có thể." Trong chớp mắt, nàng thực sự khen ngợi cậu từ tận đáy lòng, "Huynh rất lợi hại."
A, Trình Diệc Nhiên đột nhiên nhớ ra, lần đầu tiên nhìn thấy Tô Lăng là lúc nàng đang bị Dương phu tử phạt đứng bên ngoài, lúc đó Dương phu tử ra đề gà thỏ một lồng, trước khi nàng viết ra đáp án, Tô Lăng đã đọc đáp án xong rồi.
Nếu nói vậy thì trình độ toán học của Tô huynh hẳn cũng sẽ rất tốt.
"Không cần đưa cho... Dương phu tử nhìn nữa chứ?" "Không cần." Nét mặt Tô Lăng nhàn nhạt, nhìn không ra tâm tình gì, cậu nhẹ giọng nói, "Đề này là ta tìm được trong kho sách nên không có đáp án."
Nhắc đến kho sách, Trình Diệc Nhiên có chút chột dạ và tiếc nuối. Ngày ấy, sau khi nhị ca căn dặn xong, nàng cũng không qua đó nữa. Trước kia nàng còn là khách quen của kho sách đấy. Nhìn trái nhìn phải xong, Trình Diệc Nhiên nói với cậu: "Gần đây Tô huynh không đi chơi xúc cúc sao?"
"Ừ, cứ thắng mãi nên cũng không có ý nghĩa gì cả."
Trình Diệc Nhiên: "..." Nàng lại thu dọn đồ đạc một lần nữa rồi nói, "Ta về trước đây."
"Không đến kho sách xem một chút sao? Trời còn chưa tối mà."
Giọng nói của thiếu niên sạch sẽ mát lạnh giống như tơ tằm, vô cùng mị hoặc.
Bước chân Trình Diệc Nhiên bỗng nhiên chậm lại, nàng thoáng do dự rồi mới nhẹ giọng đáp: "Cũng được." Đáy lòng có chút ngứa ngáy, nàng thực sự muốn nhìn xem quyển sách mà Tô Lăng đã tìm được kia. Nàng tự nhủ dù sao cũng còn sớm, về nhà cũng chỉ ngồi trong phòng hoặc ra sân hóng mát nhưng đến kho sách coi một chút, đọc nhiều sách hơn một chút cũng không phải chuyện xấu. Nhị ca không muốn nàng ở đó lâu, vậy nàng xem xong rồi trở về ngay lập tức là được.
Ngày mùa hè dài hơn, dù thư viện đã kết thúc giờ học nhưng vẫn có không ít học trò cầm trên tay sách vở ngồi trên hành lang hay trong trừng trúc rộng lớn mà chăm chú học bài.
Trình Diệc Nhiên đọc sách ở thư viện đã lâu nhưng trước kia vẫn luôn lui tới một mình, rất ít khi đi cùng người khác, lần này đến kho sách với Tô Lăng là trải nghiệm vô cùng mới mẻ.
Nàng hơi lo nhị ca sẽ nhìn thấy nên không dám đi với Tô Lăng mà bước nhanh như bay ở phía trước. Còn Tô Lăng lại không nhanh không chậm theo sau nàng.
Trình Diệc Nhiên vô cùng quen thuộc với vị trí của kho sách, đi một mạch thẳng đến lầu hai. Kho sách được phân chia thành những khu vực khác nhau, chằng chịt đan xen nhưng vẫn đâu ra đó, nàng bước đến giá sách chuyên để sách toán học kia.
"Đây chính là quyển sách ngày đó ta đọc." Tô Lăng cất giọng nói sau lưng nàng rồi đưa ra một quyền sách.
Trình Diệc Nhiên nhận lấy trong vô thức, đến lúc mở ra nhìn, nếu nói là sách chi bằng nói là một quyển sổ hay một bản chép tay thì hơn. Nói là toán học nhưng trong đó lại có khuynh hướng đề cập đến hình học nhiều hơn.
Nàng đang nhìn vô cùng chăm chú, chợt nghe Tô Lăng hỏi: "Khoa cử không coi trọng toán học, tại sao huynh cứ mãi tốn nhiều tâm huyết với toán học như vậy?"
Trong chớp mắt, Trình Diệc Nhiên không nhận ra được rốt cuộc là do cậu ấy quan tâm nàng hay chỉ đơn giản là tò mò tìm hiểu một chút nên chỉ có thể giơ sách lên: "Ta thích." Nghĩ nghĩ một lúc, nàng lại nghiêng đầu mỉm cười, "Khoa cử cũng không coi trọng cưỡi ngựa b.ắ.n cung, vậy tại sao huynh lại tốn công cho việc cưỡi ngựa b.ắ.n cung như vậy?"
Tô Lăng khẽ lắc đầu: "Ta không dành nhiều sức lực cho việc cưỡi ngựa b.ắ.n cung, hơn nữa ta cũng không tham gia khoa cử."
Trình Diệc Nhiên "a" một tiếng, thầm nghĩ có lẽ mình đã nói sai mất rồi. Tô Lăng là một cô nương nên tất nhiên không thể tham gia khoa cử, còn về chuyện cưỡi ngựa b.ắ.n cung thì chỉ có thể nói là do được gia đình có truyền thống hun đúc, đã thấm vào tận xương.
Tìm được sách, mục đích của Trình Diệc Nhiên cũng đã hoàn thành một nửa, nàng bèn nói với Tô Lăng: "Ta phải về trước, nếu còn không trở về chắc bọn họ sẽ rất sốt ruột."
Mặc dù biết nàng sẽ không xảy ra chuyện gì trong thư viện nhưng phụ mẫu và người nhà nhất định cũng sẽ lo lắng cho nàng.
Tô Lăng gật đầu: "Ừ, cùng về đi."
Thời tiết ngày hè thay đổi thất thường, mới vừa nãy còn sáng trưng, hoàn toàn không giống chạng vạng nhưng chờ bọn họ đi xuống lầu được khoảng mười bước thì sắc trời đột nhiên tối sầm lại, cuồng phong gào thét, từng giọt mưa lớn bằng hạt đậu lần lượt rớt xuống đất.
Trong lòng Trình Diệc Nhiên lộp bộp một tiếng, thầm kêu không hay rồi. Nàng không mang theo dù che mưa!
Ngay lúc đang do dự không biết có nên đội mưa về nhà hay là quay lại kho sách để trú mưa thì cổ tay của nàng đã bị giữ lại.
"Mưa lớn như vậy, trước cứ tránh mưa một chút đi." Tô Lăng túm lấy thắt lưng Trình Diệc Nhiên, đẩy nhẹ người nàng một cái về phía căn phòng nhỏ cạnh kho sách.
Sức lực Trình Diệc Nhiên không đọ lại được với Tô Lăng, lúc nàng lấy lại tinh thần thì đã đứng trong phòng nhỏ rồi. May mà cả người cũng không bị mưa làm cho ướt nhiều lắm.
"Phòng nhỏ đơn sơ nhưng dù sao cũng có thể che mưa." Tô Lăng để mở một cách cửa sổ và đứng cạnh cửa, cách xa nàng.
Trình Diệc Nhiên đánh giá căn phòng nhỏ này, trong lòng lại càng thêm bội phục Tô huynh: Có thể bỏ qua cuộc sống an nhàn sung sướng của đại tiểu thư mà cam tâm tình nguyện ở trong căn phòng nhỏ đơn sơ này, có thể thấy được người này một lòng muốn đến thư viện, yêu thích học tập.
Chẳng qua nàng vẫn có chút không được tự nhiên, tuy biết người ta là nữ tử nhưng đến cùng người ta có biết giới tính thật sự của mình hay không lại là một chuyện khác. Trong tình thế cấp bách, Tô Lăng đã lôi nàng vào đây tránh mưa, thế nên bây giờ cậu ấy mới bắt đầu lúng túng sao?
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương