Xuyên Sách Ta Thành Đôi Với Nam Chính Phản Diện

Chương 183










Chiều mồng bảy, một chiếc xe ngựa với vẻ ngoài bình thường, bên trong có một đôi nam nữ ngừng trước cổng Trình gia. Hai người xuống xe, đúng là Tô Lăng và Trình Diệc Nhiên.

Trình Diệc Nhiên và Trình Thụy tình cảm thâm hậu, không hề tầm thường. Kết hôn là đại sự cả đời, nàng đương nhiên muốn tham dự hôn lễ của tam ca. Nhưng thứ nhất, ngày Trình Thụy thành thân, khẳng định khách khứa và bạn bè ngồi đầy. Nếu nàng dùng thân phận Hoàng hậu xuất hiện, đúng thật có thể cho tam ca đủ mặt mũi, lại không khỏi sẽ đoạt vai chính nổi bật. Thứ hai nàng thân thể nặng nề, cuối tháng này ước chừng sẽ lâm bồn, thái y dặn dò tốt nhất không nên đến những nơi đông người náo nhiệt, không quá an toàn.

Bởi vậy, thương lượng với Tô Lăng, trước hôn lễ một ngày bọn họ rời cung tới Trình gia, trước tiên chúc mừng tam ca.

Trình Diệc Nhiên cùng Tô Lăng đóng gói đơn giản đi ra ngoài, không muốn kinh động người khác. Nhưng nhị phòng Trình gia lại không dám chậm trễ.

Tô Lăng chỉ cười một tiếng: “Không cần đa lễ, đều là người trong nhà.”

Thấy cậu như thế, mọi người mới thả lỏng một chút.

Trình Thụy và DIỆC NHIÊN xưa nay thân thiết, trước khi nàng rời đi, hắn cố ý tìm cơ hội đơn độc nói chuyện với nàng: “Bụng muội bây giờ đã lớn rồi, không cần chạy loạn đến đây, nên suy nghĩ cho cháu ngoại ta nhiều hơn.”

Trước mặt mọi người, nàng là nương nương. Nhưng sau đó, nàng vẫn là muội muội DIỆC NHIÊN của hắn.

“Không phải muội nhớ đến huynh sắp thành thân hay sao?” Trình Diệc Nhiên tặng lễ vật đã sớm chuẩn bị tốt cho Trình Thụy. Bây giờ thân phận muội không tiện, không thể làm khác, nên đã cắt cái này tặng huynh, huynh cũng không được ghét bỏ.”

Vàng bạc châu báu, ngọc khí đồ cổ, những thứ kia đều là bày vẽ bên ngoài cho người khác xem. Một bức “Bách niên hảo hợp” là tự tay nàng cắt ra.

Khi trước nàng chỉ biết cắt vài chữ “Xuân”, “Phúc”, “Hỉ” linh tinh đơn giản. “Bách niên hảo hợp” khiến nàng tốn không ít công phu.

Trình Thụy nhận lấy, cười nói: “Làm khó muội rồi, học từ bao giờ đấy?”

“Rất sớm trước kia đã biết rồi, chẳng qua khi đó đều là cắt đơn giản.” Trình Diệc Nhiên cũng cười, “Chỉ chớp mắt, tam ca đều phải thành thân, nhưng nhất định phải hạnh phúc đấy.”

Đây là huynh trưởng cùng một mẹ với nàng, nàng vô cùng hy vọng hắn có thể vui vẻ hạnh phúc.

Trình Thụy cười cười: “Muội thật là.” Hắn nghĩ nghĩ, nhẹ giọng nói: “Ngày mai nhiều người, muội không cần phải qua đây, dù sao tâm ý của muội ta biết là được.” Nhẹ nhàng lắc lắc đầu, hắn lại nói: “Thật ra hôm nay muội cũng không cần qua đây, thái y có nói bao giờ sinh chưa?”

“Ước chừng cuối tháng này đi.”

Trình Thụy gật đầu: “Được, ta phải sớm chuẩn bị một phần đại lễ cho cháu ngoại mới được.”

Trình Diệc Nhiên nghe vậy chỉ cười khẽ: “Được nha, muội đây thay cháu ngoại cảm ơn huynh trước.” Nàng biết hôm nay tam ca bận rộn, cũng không muốn để Tô Lăng đợi lâu, liền gật đầu với tam ca, vội vàng cáo từ.

Mới vừa ra đến cửa, liền thấy Tô Lăng đứng bên cạnh xe ngựa. Cậu mặt mày ôn hòa: “Đi thôi?”

Trình Diệc Nhiên cười rạng rỡ: “Đi."

Hiện giờ nàng hành động không tiện, tùy ý để Tô Lăng bế lên xe ngựa.

Xe ngựa này bề ngoài bình thường, phía bên trong bố trí rất thoải mái, còn có trang bị đặc chế giảm xóc, xe ngựa chạy thật là vững vàng.

Tô Lăng quan sát nét mặt Trình Diệc Nhiên, nhìn sắc mặt hồng nhuận của nàng, cũng không có chút không ổn nào, nhưng vẫn nói: “Bỏ qua lần này, về sau cố gắng hạn chế ngồi xe ngựa ra ngoài.” Cậu bổ sung thêm: “Cỗ kiệu so xe ngựa còn vững vàng hơn.”

Trình Diệc Nhiên ôm lấy cánh tay cậu, liên thanh nói: “Tuân chỉ, tuân chỉ.”

Xe ngựa dần dần chạy về phía hoàng cung, mà Trình gia vẫn đang bận rộn.

Sau khi Trình Thụy tiễn DIỆC NHIÊN rời đi, mới vừa đi mấy bước, liền thấy muội muội Đoan Nương. Tâm trạng hắn không tồi, cười nói: “Làm sao vậy?”

Đoan Nương muốn nói lại thôi, làm như cố lấy đủ dũng khí, nhỏ giọng nói: “Ca ca, bây giờ muội đã làm mẫu thân, cũng biết m.á.u mủ tình thâm. Ca ca cùng đại bá bọn họ lui tới, cũng là nhân chi thường tình. Chỉ là ca ca vẫn nên để ý đến cảm xúc của mẫu thân một chút, thân thể bà vốn nhược...”

Trình Thụy sửng sốt, khi mới vừa nghe hai câu trước của Đoan Nương, hắn còn có chút kinh ngạc, nghe tiếp câu sau, hắn chỉ cảm thấy mệt tâm, nhẹ nhàng kéo kéo khóe miệng, thấp giọng nói: “Đoan Nương...”

“Ca ca?”

“Muội muốn ta phải làm thế nào đây? Đoan Nương, muội và ta nói làm như thế nào mới phải. Là muốn ta cùng bá phụ, cùng DIỆC NHIÊN bọn họ, nhất đao lưỡng đoạn, không còn lui tới sao?” Trình Thụy nhẹ nhàng lắc lắc đầu, “Cho dù ta không phải là con thừa tự từ đại phòng đưa tới, bọn họ vẫn là bá phụ, là bá mẫu, là đường huynh đường muội, không có khả năng đoạn tuyệt quan hệ, không có khả năng, Đoan Nương.”

Đây xem như lần đầu tiên nói trắng ra với nàng, hắn không có khả năng cùng đại phòng đoạn tuyệt quan hệ.

“Ca ca...” Đoan Nương kinh hãi, sắc mặt tái nhợt trong nháy mắt, khủng hoảng nháy mắt bao phủ nàng, nàng vội vội vàng vàng nói, “Không phải nói huynh đoạn tuyệt quan hệ...”

Nhưng lời này nói ra mềm mại vô lực, chính nàng cũng rất rõ ràng, sâu trong nội tâm nàng xác thật đã từng âm thầm cầu nguyện như vậy. -- Dẫu cho nàng biết như vậy thực không đúng.

“Vậy phải thế nào đây?” Từ trong cổ họng Trình Thụy phát ra một tiếng “Ha” cực nhẹ, ý cười lại không tới đáy mắt, “Một lần lại một lần nhắc nhở ta, ta là người của nhị phòng. Ta biết mà, ân tình dưỡng dục của nhị phòng ta sẽ không quên, ta sẽ báo đáp. Không cần thiết, Đoan Nương, không cần thiết phải lần lượt nhắc nhở, ta biết nên làm như thế nào.”

“Ca...” Trong lòng Đoan Nương càng thêm bất an, nàng đôi mắt đau xót, trên mặt ướt dầm dề, “Ca, muội không phải...”

Nàng không phải cường điệu ân tình, nàng chỉ lo lắng, sợ hãi ca ca sẽ không thân cận với bọn họ. Những hài tử làm con thừa tự nhà khác, có thể là vì thừa tự, mà nàng là thật tình muốn có một ca ca, một ca ca sẽ che chở nàng. Những năm gần đây, ca ca đối với nàng, đối với phụ thân, với mẫu thân, vẫn luôn tận tâm. Nhưng nàng vẫn bất an, nàng luôn có loại cảm giác đây là đoạt về. Cho nên sẽ lo được lo mất, sẽ giống như một hài tử chiếm được không tha, có khi thậm chí nghĩ nếu có thể cách đại phòng thật xa thì tốt rồi...

Nhìn nàng khóc, Trình Thụy cũng không đành lòng, hắn thu liễm cảm xúc, dịu dàng nói: “Khóc cái gì? Có gì đâu mà khóc? Nhanh lau nước mắt đi, đều đã làm mẫu thân rồi, còn khóc sướt mướt như vậy. Nếu để mẫu thân nhìn thấy, chỉ sợ lại nói là ta khi dễ muội.”

Đoan Nương liên tục lắc đầu, cũng không nói lời nào. Nàng lung tung lau nước mắt, lại nhìn huynh trưởng, thấy sắc mặt hắn tự nhiên, ẩn chứa sự quan tâm, phảng phất lúc trước nói chỉ là ảo giác của nàng.

Nhưng nàng lại rất rõ ràng là không phải, đó có lẽ là những lời nói chân thật từ đấy lòng của đại ca? Lặng lẽ nắm chặt khăn trong tay, nàng ngơ ngẩn nhìn huynh trưởng.

Mười mấy năm nay, trong lòng nàng và mẫu thân bất an, vậy ca ca thì sao? Ca ca cũng rất bất đắc dĩ đi?

Đoan Nương bỗng nhiên có chút hối hận, đầu quả tim nhói đau. Giọng nói của nàng rất thấp: “Ca, thật xin lỗi, muội…”

Trình Thụy chỉ nhẹ nhàng lắc lắc đầu, cũng có chút hối hận chính mình xúc động: “Trở về đi, đừng đứng ở đầu gió.”

Mặc kệ thế nào, hắn đều sẽ nhớ kỹ trách nhiệm của chính mình. Dù sao nhiều năm như vậy, hắn cũng đã quen. Có lẽ chờ ngày sau thành thân, thời gian ở chung cũng ít đi, chuyện như vậy cũng sẽ dần dần biến mất. -- Sau khi Đoan Nương xuất giá, lực chú ý không phải đã dời đi rất nhiều rồi sao?

Đoan Nương yên lặng nhìn hắn, chậm rãi gật đầu. Nàng nghĩ, có lẽ nàng nên nói chuyện với mẫu thân rồi.

-

Mồng 8 tháng 11, Trình Thụy đón dâu, khách khứa đầy nhà, vô cùng náo nhiệt.

Lúc Trình Thụy hồi tân phòng đã mang theo hơi men say.

Tân nương hắn đã từng gặp qua, là một cô nương trắng trẻo sạch sẽ, cười rộ lên có vài phần thẹn thùng, có lẽ khoảng bằng hai muội muội hắn.

Nhưng mà, khi dùng hỉ cân đẩy khăn voan ra, tân nương tử bỗng nhiên ngẩng đầu, lại dọa hắn giật mình.

Dưới nến đỏ, tân nương tử của hắn không biết trang điểm bao nhiêu lớp, đỏ đỏ trắng trắng, có chút giống với gương mặt mèo con lấm bẩn, cùng với tiểu cô nương trắng trẻo trong trí nhớ của hắn cách nhau rất xa.

Trình Thụy ngẩn ra một hồi, tiện đà cười khẽ: “Khanh Khanh, nàng có muốn rửa mặt trước không?”

Hắn vốn cũng có chút khẩn trương, hiện giờ nhìn dáng vẻ của nàng, hắn lại cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cho người chuẩn bị nước ấm, mỉm cười nhìn nàng rửa mặt. Chờ đến khi nhìn thấy một tầng vết bẩn trôi nổi trên mặt nước, hắn bất giác kinh ngạc cảm thán: “Đây là đánh phấn quá dày.”

Triệu Khanh Khanh vốn đã quẫn bách, nghe hắn nói một câu như vậy, càng thêm ngượng ngùng, lại nghe hắn tiếp tục hỏi: “Nàng có đói bụng không? Có muốn ăn chút gì đó không?”

Nàng vốn muốn kiên cường nói một tiếng “Không đói bụng”, đáng tiếc bụng đã trước một bước ục ục ra tiếng.

Thấy nàng vội vàng cúi đầu, Trình Thụy có chút buồn cười, lại có chút thương tiếc, hắn thu lại ý cười, vội cho người đưa thức ăn lại đây.

Buổi tối trước khi nghỉ ngơi, hắn thấy cả người tân thê tử run rẩy, trong lòng Trình Thụy càng thêm thương xót, thấp giọng nói: “Không phải sợ, ta sẽ đối tốt với nàng.”

Đây là thê tử của hắn, là người hắn muốn bên cạnh cả đời. Con đường tương lai còn dài, bọn họ muốn cùng nhau bước tiếp.

-

Trình Diệc Nhiên không đích thân đến tham dự hôn lễ của tam ca, rốt cuộc vẫn có chút tiếc nuối. Nhưng nghe nói tam ca tam tẩu tình cảm không tồi, nàng cũng dần dần yên lòng.

Triều đình bỏ vốn xây dựng học đường vẫn còn đang trong quá trình tu sửa, nhà riêng của Mậu Dương Trưởng công chúa trải qua tu chỉnh thu thập, đã có dáng vẻ của một trường học.

Lúc Mậu Dương Trưởng công chúa tiến cung thăm Trình Diệc Nhiên, nhắc tới việc này, nói giỡn: “Không bằng liền lấy tên con đặt tên luôn đi? Thư viện DIỆC NHIÊN, nghe cũng độc đáo đấy.”

Trình Diệc Nhiên liên tục xua tay: “Cô cô không cần như vậy. Đây là nhà riêng của cô cô, nếu thật muốn đặt tên, cũng nên lấy phong hào của cô cô mới phải. Con có tài đức gì chứ?”

Mậu Dương Trưởng công chúa cười khẽ, liếc xuống bụng nàng: “Vậy lại chờ một chút, dùng tên của tiểu Hoàng tử đi.”

Trình Diệc Nhiên chỉ cười cười: “Cô cô đừng nói sớm như vậy.”

Còn không biết trong bụng nàng, là nam hay nữ đâu.

Thời gian trôi đi, cách ngày Trình Diệc Nhiên dự sinh càng ngày càng gần, nàng không khỏi cũng khẩn trương lên.

Thái y bà mụ đều đã chuẩn bị tốt.

Lôi thị sau khi Trình Thụy thành thân, lại lần nữa tiến cung làm bạn với DIỆC NHIÊN. Có mẫu thân ở bên cạnh trấn an, cảm xúc khẩn trương của Trình Diệc Nhiên giảm bớt chút ít.

“Con không cần khẩn trương, nữ nhân đều phải có một chuyến như vậy.” Lôi thị vừa khâu giày cho tiểu nhi, vừa nhẹ giọng nói. Trình Diệc Nhiên cười cười: “Con biết mà, mẫu thân.”

Hai mẹ con đang nói đến những lời này, Tô Lăng từ bên ngoài tiến vào, sau khi chào hỏi Lôi thị, cười hỏi Trình Diệc Nhiên: “Hôm nay thế nào?”

Lôi thị thấy cậu tiến vào, tự mình tìm lý do, lặng lẽ đi ra ngoài.

“Hôm nay vẫn...” Chữ “Tốt” Trình Diệc Nhiên còn chưa nói ra, liền thay đổi sắc mặt. Nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y Tô Lăng, thanh âm phát run, “Ta, ta cảm thấy khả năng, muốn sinh...”

Vẻ mặt Tô Lăng biến đổi đột ngột: “Mau, truyền thái y, kêu bà đỡ!”

Vừa mới xoay người Lôi thị nghe vậy dừng bước, nhanh chóng xoay người, bước nhanh đến trước mặt nữ nhi: “DIỆC NHIÊN, đừng sợ, mẫu thân ở đây...”

Thái y cùng bà đỡ từ đầu tháng 11 đã chờ sẵn trong cung. Vào thời khắc mấu chốt như bây giờ, tuy vội lại không loạn chút nào.

Tô Lăng và Lôi thị đều bị mời ra bên ngoài.

Tô Lăng chắp hai tay phía sau, không ngừng đi tới đi lui, vài lần muốn đi vào bên cạnh DIỆC NHIÊN, đều bị ngăn lại.

Nội giám ở một bên nhắc nhở: “Hoàng Thượng, phòng sinh dơ bẩn, ngài không thể đi vào.”

Tô Lăng nhíu mày, mặt như sương lạnh: “Hoàng hậu ở bên trong sinh hài tử, sao lại thành nơi dơ bẩn?”

Mới vừa rồi cậu còn nghe thanh âm DIỆC NHIÊN kêu đau. Nàng đang sinh hài tử của bọn họ, cậu lại không thể giúp đỡ gì, càng không thể để nàng chịu khổ. Đến ở bên cạnh nàng cũng không được nữa sao?

Nội giám nghẹn lời.

Vẫn là Lôi thị nói: “Hoàng Thượng, ngài thật không thể đi vào.”

Tô Lăng quay đầu lại nhìn về phía bà.

Lôi thị hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: “DIỆC NHIÊN đang sinh ở bên trong. Nữ nhân sinh hài tử, trừ bỏ bà đỡ, còn phải dựa một hơi. Ngài không đi vào còn được, nếu ngài đi vào, nàng sẽ phân tâm, vậy phải thế nào mới tốt?” Bà khoa tay múa chân một vòng: “Ngài cứ đứng đây đi, đừng đi vào thêm phiền.”

Lời vừa ra khỏi miệng, bà mơ hồ có chút hối hận. Bà nói như vậy, có phải có chút thất lễ rồi không?

Nhưng mà rất nhanh bà liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, bởi vì tuổi trẻ Hoàng đế thực nghe lời, thành thành thật thật đứng trong cái vòng bà vẽ kia, tiếp tục dạo tới dạo lui.

Lôi thị dời tầm mắt, nhìn chằm chằm phòng sinh, thấp giọng niệm “A di đà phật”, hy vọng nữ nhi bình an, hy vọng nữ nhi có thể thuận lợi sinh hạ nhi tử...

Lúc đầu bọn họ còn có thể nghe được tiếng DIỆC NHIÊN la đau từ phòng sinh truyền đến, sau lại dần dần không còn nghe thấy nữa.

Tuy rằng Lôi thị an ủi Tô Lăng, nói cậu không cần lo lắng, nhưng chính bà lại không khỏi lo lắng trong lòng. Bà không ngừng tự nói với chính mình: “DIỆC NHIÊN rất may mắn, chắc chắn DIỆC NHIÊN sẽ ổn thôi, mẫu tử bình an. Nơi này có bà đỡ và thái y tốt nhất, chắc chắn DIỆC NHIÊN sẽ ổn mà...”

Tô Lăng mặt trầm như nước, trong lòng cũng âm thầm cầu nguyện, hy vọng DIỆC NHIÊN và hài tử bọn họ đều có thể bình bình an an.

-

Phòng sinh, Trình Diệc Nhiên chỉ cảm thấy đau đớn khó nhịn. Nàng mới vừa hô nhỏ một tiếng, bà đỡ liền nhắc nhở nói: “Nương nương không cần kêu, tích cóp gắng sức sinh hài tử.”

Đạo lý này Trình Diệc Nhiên cũng hiểu, nhưng mà đau đớn đã thật sự vượt qua khả năng mà nàng có thể chịu đựng rồi. Thân thể tựa như bị xé rách, đau đến cái trán ứa ra mồ hôi. Nàng lung tung nói nhỏ: “mẫu thân... Tô Lăng... Phụ thân...”

Tựa như kêu tên bọn họ, giúp nàng là có thể giảm bớt thống khổ.

Đau đớn một trận một trận đánh úp lại, Trình Diệc Nhiên liền nắm tay đều nắm chặt, mơ mơ màng màng trong lòng nghĩ: Không sinh, không sinh… Nhưng thân thể vẫn là phối hợp lời bà đỡ nói, nên dùng sức thì dùng sức, nên thu lực thì thu lực.

“Nương nương, nhanh, nhanh...”

“Cô muốn sử dụng "Cảm giác đau giảm phân nửa" không?” Giọng nói máy móc của hệ thống bỗng nhiên vang lên, tưởng như nằm mơ.

Thân thể bị đau đớn bao vây Trình Diệc Nhiên mênh mang nhiên lên tiếng: “Muốn, có thể sao?”

Thanh âm của nàng rất thấp, bà đỡ chỉ cho là nàng đang nói mê sảng, cũng không thèm để ý, tiếp tục bận rộn.

Trình Diệc Nhiên dần dần hồi phục tinh thần, nhưng thân thể đau đớn khiến nàng tình nguyện tiếp tục ý thức mơ hồ.

“Nếu cô thật sự muốn, cũng không phải không thể.” Giọng nói máy móc lạnh băng mà thong thả, “Trên thực tế, lúc bổ sung pháp luật nâng cao địa vị nữ tử, cô đã đạt được khen thưởng này…”

Trình Diệc Nhiên không có nghe xong, nàng chỉ nhìn đến trước mặt hiện ra một dòng chữ: “Mở kỹ năng “Cảm giác đau giảm phân nửa” hay không?” Nàng duỗi ra tay là có thể ấn lên “Có”, nhưng nàng không có nhiều ít sức lực, cũng không dám ấn lung tung.

Nàng vẫn duy trì thanh tỉnh, hỏi trong lòng: “Cho nên? Muốn ta làm thế nào? Vậy ta xem như hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến?”

“Nương nương, dùng sức đi...” Bà đỡ thấy nàng xuất thần, vội vàng nhắc nhở.

Trình Diệc Nhiên tuần hoàn theo chỉ huy, máy móc dùng sức.

“Khen thưởng đã xuất hiện, nhưng nhiệm vụ chính tuyến hoàn thành 99%, cũng không tính là chân chính hoàn thành. Ta nghĩ có thể là bởi vì hệ thống lùi lại. Đương nhiên cũng có khả năng là khen thưởng trước.” Hệ thống tiếp tục nói, “Mặc kệ thế nào, đều chứng tỏ cô có thể đi theo con đường này. Cô có thể yên tâm sử dụng kỹ năng này.”

Trình Diệc Nhiên cũng không có tâm tư đi suy nghĩ lời nói của hệ thống đến tột cùng là có ý tứ gì, nàng chỉ muốn xác định một chút, để nàng có thể yên tâm mà sử dụng kỹ năng “Cảm giác đau giảm phân nửa” này.

“Được không, được không...” Trình Diệc Nhiên trong lòng như là có cái gì chân chính buông xuống xuống. Nàng kéo kéo khóe miệng, rốt cuộc điểm một chút “Được”.

Không biết có phải do tác dụng tâm lý không nữa, thế mà nàng thật sự cảm thấy thân thể đau đớn giảm bớt rất nhiều. Tinh thần nàng tăng vọt trong nháy mắt, đến bà đỡ cũng cảm thấy thật ngoài ý muốn.

-

Trời tối dần…

Tô Lăng nhíu chặt hàng lông mày, khẩn trương cộng thêm bất an. Có nội giám mang đồ ăn lại đây, cậu cũng không có tâm tư dùng bữa, chỉ nhẹ giọng nói: “Mời Trình phu nhân dùng đi.”

Lôi thị hiển nhiên cũng không có tâm tư dùng bữa, nhưng vẫn là miễn cưỡng ăn một ít, rồi lại canh giữ bên ngoài phòng sinh.

Bỗng nhiên, có tiếng trẻ con khóc nỉ non từ phòng sinh truyền đến.

Hai mắt Tô Lăng chợt sáng ngời, nắm tay đang siết chặt cũng buông lỏng ra. Cậu nhìn về phía Lôi thị, ý cười trên mặt không thể che lấp: “Sinh rồi!”

Cậu chậm rãi thở ra một hơi, tự nhủ, hài tử đã sinh ra rồi, DIỆC NHIÊN sẽ không đau như vậy nữa?

Hiếm khi bà đỡ ra báo tin vui mà mặt cười tươi như hoa: “Chúc mừng Hoàng Thượng, chúc mừng Hoàng Thượng, nương nương bình an sinh hạ Hoàng tử, mẫu tử bình an.”

Tô Lăng nghe nói “Mẫu tử bình an”, lặng yên thở ra một hơi, rồi lại có chút không yên tâm hỏi: “Thân thể Hoàng hậu nương nương thế nào rồi?”

Bà đỡ có chút ngoài ý muốn, lại vẫn là trả lời: “Mẫu tử bình an, Hoàng hậu nương nương mệt mỏi, đã ngủ rồi.”

Chậm rãi gật đầu một cái, Tô Lăng nhẹ giọng nói: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”

Lôi thị cũng đi theo cảm thán: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”

DIỆC NHIÊN thuận lợi sinh hạ Hoàng tử, bà cũng có thể yên tâm.

Bà còn nhớ rõ lúc DIỆC NHIÊN mới sinh ra, chỉ lớn một chút như vậy thôi. Hiện giờ DIỆC NHIÊN cũng đã trở thành mẫu thân rồi. Nhoáng cái, đều đã hai mươi năm.

-

Trình Diệc Nhiên tĩnh dưỡng mấy ngày. Nàng nghĩ, khả năng thật sự bởi vì “Cảm giác đau giảm phân nửa”, đau đớn so trong tưởng tượng còn nhẹ hơn rất nhiều. Nàng ôm hài tử, trong lòng tràn ngập nhu tình cùng yêu thương.

Đây là hài tử của nàng, là huyết mạch của nàng kéo dài trên thế giới này.

Tô Lăng đứng ở mép giường, cậu muốn ôm ôm hài tử, rồi lại có chút lo lắng làm nó khóc. Cậu vươn một ngón tay, nhẹ nhàng chọc chọc gương mặt con trai.

“Chàng đừng bắt nạt con.” Trình Diệc Nhiên khẽ liếc cậu một cái, dỗi nói.

Tô Lăng cảm thấy có chút oan uổng: “Ta không bắt nạt con, ta chỉ chạm một chút thôi.”

DIỆC NHIÊN là lần đầu tiên làm mẫu thân, không phải cậu cũng là lần đầu tiên làm phụ thân sao?

Tô Lăng tỉ mĩ quan sát nhi tử, như có chuyện lạ: “Nhìn xem, hài tử của chúng ta có phải lớn lên giống ta không?”

“Rõ ràng giống ta mới đúng.” Trình Diệc Nhiên nhỏ giọng phản bác, “Mọi người đều nói nhi tử giống mẫu thân nhiều hơn một chút.”

“Rồi rồi rồi, vậy giống nàng lại giống ta.” Dáng vẻ Tô Lăng thực dễ nói chuyện, cậu lấy lại bình tĩnh, nghiêm túc mà thành khẩn: “DIỆC NHIÊN, cảm ơn nàng. Cảm ơn nàng đã xuất hiện, cảm ơn nàng đã bên cạnh ta, cảm ơn nàng cùng ta sinh nhi dục nữ...”

Trình Diệc Nhiên ngẩn ra trong chốc lát, rồi lại nhẹ nhàng lắc đầu: “Tô Lăng, nếu nói như vậy, ta cũng nên cảm ơn chàng mới phải. Không phải chàng cũng xuất hiện trong sinh mệnh của ta sao? Lời cảm ơn, trước kia chàng đều nói cả rồi. So với những lời đó, không bằng chàng dùng cả đời chăm sóc ta, chăm sóc hài tử thật tốt…”

Ánh mắt Tô Lăng hơi trầm xuống, nụ hôn khẽ khàng rơi xuống gò má nàng: “Cả đời như thế nào là đủ?”



Chương trước Chương tiếp