Xuyên Sách Ta Thành Đôi Với Nam Chính Phản Diện
Chương 29
Hôm nay vì có Trình Thụy mà các món ăn phong phú hơn bình thường rất nhiều.
Sau khi ăn xong, Trình Diệc Nhiên phải đến học đường, Trình Thụy đứng ngoài sân, mặt mày đều mang theo ý cười: "Thật sự không cần ta đưa muội đi sao?"
"Không cần, không cần đâu." Trình Diệc Nhiên lắc lắc đầu, "Chỉ một đoạn đường như vậy mà còn phải nhờ huynh đưa đi à." Nàng nháy mắt một cái, "Nếu huynh thật sự muốn đưa muội đi, sao buổi học sáng nay không đưa?"
Trình Thụy sờ sờ mũi: "Còn không phải vì buổi sáng không dậy nổi đấy sao? Dù gì đi nữa thì hiếm lắm mới được nghỉ một lần."
"Nếu hiếm lắm mới được nghỉ một lần, vậy huynh nghỉ ngơi cho tốt đi. Sáng mai huynh còn phải đến trường đó." Trình Diệc Nhiên vòng vo đảo mắt một hồi mới thấp giọng nói, "Nếu huynh không có chuyện gì, có thể đến trò chuyện với mẫu thân hoặc đến kho sách mà đọc sách."
Trình Thụy vừa phe phẩy cây quạt đồng vừa "ừ" một tiếng, sau đó không nói gì nữa.
Trình Diệc Nhiên vẫy vẫy tay với huynh trưởng, nói: "Muội đến học đường trước, trưa nay chúng ta đi chơi."
Hôm qua nàng xin nghỉ nên cảm thấy có nhiều bài vở chưa đụng đến, do đó không dám nấn ná. Đến khi vào học đường lại chỉ thấy Đỗ Duật đang thu dọn sách vở chứ những người khác vẫn chưa đến.
Trình Diệc Nhiên có điều suy nghĩ, bước đến hỏi: "Đỗ huynh, bây giờ huynh đang bận à?"
"Sao vậy?" Động tác trên tay Đỗ Duật vẫn không ngừng lại, "Có chuyện gì sao?"
"À, ta chỉ muốn hỏi xem hôm qua phu tử đã dạy những gì thôi."
Đỗ Duật rút ra mấy cuốn sách, giải thích đơn giản với nàng một lần.
Trình Diệc Nhiên vội vàng cảm ơn cậu ấy và trở về vị trí của mình tự ôn lại.
"Còn một việc nữa." Đỗ Duật do dự nói, "Cao phu tử nói môn cưỡi ngựa b.ắ.n cung không học ở giáo trường kia nữa mà đến phía sau núi luyện tập thực tế, lấy việc săn được bao nhiêu con mồi để phân thắng bại."
"Đến… sau núi săn thú?" Trình Diệc Nhiên giật mình, tâm trạng vốn đang tốt lập tức biến mất không còn chút nào.
Đỗ Duật gật đầu, đưa mắt nhìn nàng đong đầy vẻ thông cảm. Suy nghĩ một chút, cậu lại cất tiếng an ủi: "Không cần quá mức lo lắng, chẳng phải trình độ b.ắ.n cung của huynh đã tiến bộ rất nhiều sao?"
Trình Diệc Nhiên đờ ra, trong lòng thầm nói đây không phải là vấn đề tiến bộ hay thụt lùi. Đây là muốn mạng của nàng mà! Nàng chưa bao giờ đi săn thú đâu!
Nàng tự nhủ, không phải sợ, tất cả mọi người cũng chưa từng đi săn. Cao phu tử chắc hẳn sẽ không làm khó mọi người quá mức. Nếu thực sự không được thì vẫn còn đường xin nghỉ.
Vì nghĩ như vậy nên bất an trong lòng Trình Diệc Nhiên tan đi được một ít, nàng cảm ơn Đỗ Duật rồi quay về chỗ mình.
Những người khác cũng bắt đầu lục tục kéo đến, còn Trình Diệc Nhiên vẫn vô cùng chăm chú cúi đầu đọc sách.
Tô Lăng cùng mấy người Vân Úy, Hoắc Nhiễm người trước kẻ sau bước vào học đường, vừa lúc Trình Diệc Nhiên ngẩng đầu lên. Vừa nhìn thấy Tô Lăng, Trình Diệc Nhiên lập tức nhớ lại câu "Vạch trần bộ mặt thật của Tô Lăng" của hệ thống. Không biết vì sao nhưng đột nhiên nàng không còn tâm trí nào đọc sách nữa.
Bộ mặt thật của Tô Lăng? Có thể là bộ mặt thật nào chứ? Còn không phải là nói đến chuyện “nàng ấy” nữ giả nam trang? Nhớ đến hệ thống kỳ quái kia, sau đó lại nghĩ đến lần thi cưỡi ngựa b.ắ.n cung lần sau, Trình Diệc Nhiên không khỏi cảm thấy vô cùng phiền não bèn lấy tay đẩy sách ra, cúi đầu thở dài.
Động tác này của nàng không được coi là quá lớn nhưng vẫn lọt vào tầm mắt Tô Lăng. Nàng… không vui? Tô Lăng nheo mắt nhìn nàng thêm một lúc lâu.
Phu tử vẫn chưa tới, môn đầu tiên cũng không phải của Trình phu tử. Lông mày Tô Lăng căng ra, cậu ngồi xuống sau lưng Trình Diệc Nhiên, hơi nghiêng người về phía trước làm ra vẻ vô ý nói: "Hôm qua ta có nghe được một chuyện cười."
"A?" Trình Diệc Nhiên thoáng giật mình, nàng lấy tay chỉ vào người mình, hỏi, "Tô huynh đang nói chuyện với ta sao?" Chờ sau khi đối phương gật đầu, nàng mới lấy lại tinh thần, "Ừ, huynh nói đi."
Tô Lăng hắng giọng: "Chuyện kể rằng, có một người phụng chỉ đưa công văn khẩn, cấp trên phá lệ cho hắn một con ngựa tốt nhưng hắn lại chỉ chạy phía sau con ngựa kia. Người qua đường thấy thế bèn hỏi: “Nếu đã gấp như vậy tại sao không cưỡi ngựa mà đi?”, hắn trả lời: “Sáu chân cùng chạy không phải sẽ nhanh hơn so với bốn chân sao?” "
Trình Diệc Nhiên ngẩn người, không biết lúc nào mà cười rộ lên. Bản thân câu chuyện này không hề buồn cười chút nào nhưng bộ dạng tiểu tỷ tỷ nghiêm túc kể lại làm nàng không khỏi buồn cười.
Nàng từng thấy Tô Lăng b.ắ.n tên, chơi xúc cúc nhưng nghe cậu ấy kể chuyện cười thì đây vẫn là lần đầu tiên.
Thấy Trình Diệc Nhiên mặt mày cong cong, trong mắt cũng hiện lên ý cười, khóe môi Tô Lăng khẽ nhếch lên, lòng lại muốn tiếp tục. Cậu nhìn nàng chằm chằm, cất giọng đầy biếng nhác: "Còn một chuyện khác, huynh muốn nghe không?"
"Được, được." Trình Diệc Nhiên dứt khoát quay người về phía sau, hai mắt chứa ý cười nhìn thẳng vào Tô Lăng.
Bây giờ nàng đã không còn hứng thú đọc sách mà chỉ chờ xem Tô huynh này còn có thể kể được chuyện cười gì nữa.
Hai mắt Tô Lăng khẽ rũ xuống, tránh đi tầm mắt nàng: "Chuyện kể rằng có một vị quan nọ hoàn toàn không biết dân chúng đói khổ như thế nào. Vào một mùa đông năm, hắn ta đi thị sát, thấy một tên khất cái đứng rét run trong gió, hắn cảm thấy rất kỳ lạ bèn hỏi tùy tùng: “Vì sao thân thể người kia lại run rẩy mãi thế?”, tùy tùng trả lời: “Bởi vì trời lạnh mà y phục mỏng manh nên hắn run.”, vị quan này lại càng cảm thấy lạ hơn, lại hỏi: “Lẽ nào hắn run xong thì không lạnh nữa sao?” "
Im lặng trong chốc lát, một lúc sau Trình Diệc Nhiên mới bật cười thành tiếng. Nàng nói thầm, coi như bây giờ mình đã biết điểm gây cười của Tô huynh không hề cao. Nàng cười nói: "Hơi giống như tại sao không ăn thịt bằm..."
Tô Lăng đang muốn trả lời thì Vân Úy đã đến trước mặt hai người: "Các người đang kể chuyện cười sao, ta cũng muốn kể một chuyện."
Trình Diệc Nhiên mỉm cười gật đầu: "Được thôi, huynh kể đi."
"Khụ, trước đây có một tên ăn hết mọi thứ... Ù uôi, ha ha ha..." Vân Úy vừa mới bắt đầu đã cười, hơn nữa còn không ngừng lại được, "Ha ha ha, có một tên ăn không chừa thứ gì, vào hôm trung thu, ha ha ha..." Cậu nhẹ nhàng vỗ n.g.ự.c một cái, "Ta đi trước đã, các người chờ một chút."
Trình Diệc Nhiên liếc mắt nhìn Tô Lăng, sau một lúc im lặng, cả hai cùng bật cười. Nhất là Trình Diệc Nhiên, trên khuôn mặt đen thui phủ đầy vẻ tươi cười rạng rỡ, cả đôi mắt đều sáng bừng lên. Tô Lăng lẳng lặng nhìn nàng, đợi đến khi nàng ngừng cười rồi mới tủm tỉm hỏi nàng: "Sao rồi? Tâm trạng có khá lên chút nào không?"
Trình Diệc Nhiên hơi ngẩn ra rồi "a?" một tiếng, nàng ngẩng đầu lên, nháy mắt mấy cái, nhìn thẳng vào đôi con ngươi đen nhánh của Tô Lăng. Đôi mắt ấy sáng trong, dường như còn vương vấn ý cười.
Tiếng cười của Vân Úy ngay bên tai nhưng lại như xa tận cuối trời. Trình Diệc Nhiên đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, nhìn thấy hình ảnh bản thân phản chiếu trên đồng tử của Tô Lăng, dường như có một dòng nước ấm đang từ từ dâng lên trong lòng, khuôn mặt nàng cũng bắt đầu nóng lên.
Đáy lòng Trình Diệc Nhiên có một giọng nói bảo nàng rằng, chẳng phải tự nhiên không có nguyên nhân gì mà Tô Lăng kể chuyện cười cho nàng nghe, là do cậu ấy nhận ra nàng không được vui nên mới cố ý kể chuyện cho nàng vui.
Tô huynh đối với nàng thật sự là vô cùng vô cùng tốt.
Thấy nàng b.ắ.n cung không giỏi, cậu ấy sẽ dạy nàng b.ắ.n cung. Thấy nàng không vui, cậu ấy sẽ kể chuyện cười dỗ nàng vui vẻ. Rõ ràng cậu không giỏi kể chuyện cười nhưng vẫn rất nghiêm túc kể chuyện khiến nàng bật cười.
Tô huynh thực sự là người tốt nhất trong những người tốt.
Trình Diệc Nhiên càng cảm động lại càng thấy trong lòng hoàng loạn. Nàng lung tung "Ừ" một tiếng, bỏ lại một câu: "Ta, ta đọc sách trước đã." Rồi vội vội vàng vàng quay người lên trên.
Nhưng lúc này làm sao Trình Diệc Nhiên có thể tĩnh tâm mà đọc sách, nàng lấy tay vỗ nhẹ mấy cái lên mặt, lại hít sâu thêm một hơi thì độ nóng trên mặt mới từ từ giảm đi.
Mặc cho suy nghĩ lung tung, Trình Diệc Nhiên cất giọng đọc nhỏ: "Đại học chi đạo, tại minh minh đức, tại thân dân, tại chỉ vu chí thiện..."
Người ta tốt với nàng như vậy, làm sao nàng có thể hại người ta?
Đối với biểu hiện chạy trối c.h.ế.t này của Trình Diệc Nhiên, Tô Lăng có chút ngạc nhiên, tuy nhiên cậu lại nhanh chóng cong cong khóe miệng nở nụ cười.
Nàng xấu hổ à? Nhưng tiểu cô nương thực sự nên cười nhiều một chút.
Cuối cùng Trình Diệc Nhiên cũng điều chỉnh lại được tâm trạng mình trước khi lên lớp. Dù sao thì trời đất bao la, chuyện đến thư viện học hành mới là quan trọng nhất, những thứ khác để sau rồi nói.
Buổi trưa, Trình Diệc Nhiên không ngủ trưa mà cùng nhị ca tiễn tam ca Trình Thụy đến trước cổng thư viện.
Trên đường quay về, Trình Khải ho nhẹ một tiếng, nói với tiểu muội: "Hôm qua lúc ở phủ của ngoại tổ phụ, cữu cữu nói tứ biểu đệ có đến..."
"Dạ?"
Trình Khải thoáng trầm ngâm: "Hắn từng đi học ở Quốc Tử Giám nhưng trước đó không lâu..." Hắn còn chưa dứt lời, tầm mắt đã hướng về hai người nào đó, trọng tâm câu chuyện đang nói cũng miễn cưỡng bị dừng lại.
Trình Diệc Nhiên chợt cảm thấy kinh ngạc, nàng không nhịn được đưa mắt nhìn theo hướng nhị ca đang nhìn.
Trong hành lang yên tĩnh treo đầy câu đối có một thiếu niên gầy gò và một thiếu phụ đang nói chuyện với nhau.
"Đỗ Duật?" Trình Diệc Nhiên chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhận ra thiếu niên kia nhưng nàng lại hoàn toàn không biết thiếu phụ kia là ai.
Trình Khải nhẹ nhàng kéo tiểu muội đi khỏi đó rồi nhẹ giọng nói: "Đừng đi lối này nữa, qua phía bên kia."
Trình Diệc Nhiên cứ thế thành thành thật thật đi theo nhị ca.
Lúc sắp đến nhà, Trình Khải mới giải thích: "Phụ nhân kia là Tiêu đại nương phụ trách xới cơm ở thiện đường." Hắn ngừng lại một chút mới nói tiếp, "Đó cũng là mẫu thân của Đỗ Duật. Hai mẹ con Đỗ gia hoàn cảnh khó khăn không có khả năng đóng nổi học phí nên ta đã miễn học phí cho Đỗ Duật, sau đó lại sắp xếp cho Tiêu đại nương đến nhà ăn làm việc, coi như giúp bà ấy có một chỗ ở."
Trình Diệc Nhiên "à" một tiếng, lại nghe nhị ca nói tiếp: "Rất ít người trong thư viện biết được mối quan hệ của hai người họ, muội đừng để lộ ra."
Trình Khải than nhẹ một tiếng: "Phần lớn học trò trong thư viện Sùng Đức không phú cũng quý, Tiêu đại nương lo nếu người khác biết được chuyện này sẽ cười nhạo chê bai Đỗ Duật nên bình thường bà ấy đều giả bộ như không quen biết con mình."
Trình Diệc Nhiên lắc đầu, trong lòng lại thầm nghĩ cần gì phải làm đến mức như vậy? Đỗ Duật là người siêng năng nhất trong thư viện, ai sẽ trêu ghẹo cậu ấy chỉ vì gia cảnh cơ chứ? Trong hoàn cảnh khó khăn như vậy mà có thể nỗ lực tiến về phía trước, đây rõ ràng là một tấm gương tốt cho mọi người học tập.
Tuy nghĩ như vậy nhưng nếu mẫu tử Đỗ gia không muốn cho người khác biết, tất nhiên nàng sẽ không nói ra ngoài.
Bời vì trên đường đi đụng phải mẹ con Đỗ gia, Trình Khải không khỏi cảm khái, lại do dự không biết có nên tiếp tục câu chuyện trước đó hay không. Sau cùng hắn chỉ nói: "Vẫn chưa đến giờ đi học, muội về nghỉ ngơi một chút đi."
Trình Diệc Nhiên sảng khoái đồng ý.
Trời ngày hè nóng nực, nàng ở trên giường lăn qua lộn lại, lúc thì nghĩ đến hệ thống kỳ lạ, lúc thì nhớ đến khung cảnh hôm nay Tô Lăng kể chuyện cười, cứ như vậy lăn tới lăn lui một lát mới từ từ chìm vào giấc ngủ. Ngôn Tình Hài
Trong lúc mơ màng, Trình Diệc Nhiên cảm nhận được có người đẩy nàng, vừa lúc quay đầu nhìn lại thì thấy người nọ mặc váy áo đỏ thẫm, trên đầu cài trâm. Rõ ràng đây chính là Tô Lăng đã thay nữ trang.
Nàng giật mình nhảy dựng lên: "Huynh, huynh mặc đồ nữ nhi sao?"
Tô Lăng khẽ khàng dùng ngón trỏ nâng cằm nàng lên, ngang ngược không gì sánh bằng: "Huynh đã nhìn thấy hình dáng nữ nhi của ta, huynh nhất định phải cưới ta!"
"Không không không, ta..." Trình Diệc Nhiên trợn mắt, liên tục xua tay, "Ta cũng là nữ..."
"DIỆC NHIÊN, con vẫn chưa đi sao?" Giọng nói của mẫu thân Lôi thị vang lên, Trình Diệc Nhiên giật mình tỉnh lại.
Chỉ là một giấc mộng.
Trình Diệc Nhiên ngồi thở dốc trên giường. Sao nàng lại mơ một giấc mộng như vậy nhỉ?
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương