Xuyên Sách Ta Thành Đôi Với Nam Chính Phản Diện
Chương 32
Vốn dĩ chiếc khăn mặt kia cũng không có gì đặc biệt, điểm đặc biệt duy nhất chính là lần cưỡi ngựa b.ắ.n cung trước, nó đã được ngâm qua một loại thuốc, nghe nói có thể hút mồ hôi hút bụi, thế nhưng rốt cuộc có thể hút mồ hôi hay hút bụi không thì cậu vẫn không biết.
Ngày đó, nàng là học trò duy nhất trong thư viện đứng ra bênh vực cậu nên khi nàng bị phạt, cậu có để ý đến nàng một chút. Nhìn thấy mặt nàng lấm tấm mồ hôi, chật vật không chịu nổi, trong lòng cậu khẽ động mới đưa cho nàng chiếc khăn tay bằng lụa mà bản thân chưa bao giờ dùng. Không ngờ lại có thể phát hiện bí mật của nàng, việc này coi như là chuyện vui bất ngờ.
Tô Lăng hơi rũ mắt xuống, nếu trước đó không biết nàng là nữ tử thì chưa chắc cậu có thể đoán được tâm tư của nàng đối với mình.
Lại nói tiếp, có lẽ hai người bọn họ còn phải cảm ơn chiếc khăn kia.
Trình Diệc Nhiên vẫn đang chột dạ nên không muốn nói đến chiếc khăn lụa kia nữa, nàng hàm hồ lên tiếng, cố gắng dời trọng tâm câu chuyện đi chỗ khác: "Tô huynh, huynh nhìn ta ôm thỏ nè, có giống như Hằng Nga… à, thỏ ngọc của Hằng Nga vào ngày rằm không?"
Trình Diệc Nhiên nói thầm, nguy hiểm thật, may mà mình kịp thời chữa cháy, nếu không, người khác không nghi ngờ cũng uổng? Làm gì có nam tử nào lại so sánh mình với Hằng Nga?
"Thỏ ngọc... của Hằng Nga?" Hai mắt Tô Lăng chợt hiện lên ý cười nhè nhẹ, ánh mắt cậu hơi do dự nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đen nhẻm của nàng, trong đầu đột nhiên không khống chế được mà hiện lên hình bóng nàng mặc một thân nữ phục xinh xắn dịu dàng đứng ngay trước cửa thư viện dưới ánh chiều chạng vạng.
Tô Lăng nhẹ nhàng gật đầu, cất giọng: "Giống lắm."
"A?" Trình Diệc Nhiên cúi đầu trả lời, "Không đúng, cũng không thể nói như vậy, con thỏ rừng này màu xám còn thỏ ngọc màu trắng mà."
Tô Lăng liếc mắt nhìn con thỏ rừng nãy giờ vẫn luôn vùi người vào n.g.ự.c nàng, khuôn mặt cậu không nhịn được mà hơi nóng lên, cũng không phản bác: "Đúng vậy."
Trình Diệc Nhiên chớp mắt nhìn Tô Lăng, sau đó lại tiếp tục chuyển hướng câu chuyện: "Nói mới nhớ, cũng sắp đến tết Trung Thu rồi, tết Trung Thu thư viện sẽ cho nghỉ, Tô huynh sẽ về nhà chứ nhỉ?"
Tô Lăng khom lưng nhặt cung tên dưới đất lên, dùng biểu cảm nhàn nhạt trả lời nàng: "Có thể sẽ không về, nhà ta khá xa."
Trình Diệc Nhiên kinh ngạc: "Không phải kinh thành chỉ cách đây khoảng ba mươi dặm đường thôi sao?" Vừa nói dứt lời, nàng lập tức cảm thấy hối hận, người ta nói "khá xa" không phải chỉ đang muốn tìm một cái cớ thôi sao.
Nàng rơi vào suy tư, tự nghĩ có lẽ là do Tô Lăng cải trang thành nam sinh đến thư viện học tập nên mới cãi vã với người nhà, vậy nên không chỉ ngày thường mà ngay cả ngày lễ cũng không thể quay về thăm nhà sao?
Nàng nghĩ thế lại không khỏi thông cảm hơn, trong lòng lại sinh ra chút ảo não. Thật là, lại sát muối vào vết sẹo của người ta. Nàng giật giật khóe miệng, cố gắng nói chuyện lần nữa: "Ồ, không về à, không về cũng không sao, ta cũng không về nhà với gia gia nãi nãi mà vẫn thường ở lại thư viện."
Tô Lăng đưa mắt nhìn nàng, gật đầu mỉm cười: "Ừ."
Hai người lững thững tiếp tục đi về phía trước.
Trình Diệc Nhiên lại bắt đầu tùy tiện tìm chủ đề: "Bản thân ta thực sự rất thích mấy dịp lễ tết..."
Bước chân Tô Lăng bỗng nhiên chậm lại, cậu liếc nhìn nàng: "Hôm nay huynh có chơi lễ không?"
"A, đúng vậy, hôm nay là ngày lễ sao?" Trình Diệc Nhiên vô thức trả lời, trong lòng không nhịn được mà cảm thấy lúng túng. Cùng lúc đó, con thỏ trong lòng nàng bỗng giật mình, nàng lập tức điều chỉnh lại tư thế ôm nó.
Lễ tết? Đêm thất tịch, lễ Khất Xảo (1)?
(1) Lễ Khất Xảo: ngày lễ trong dân gian cầu Chức Nữ phù hộ người phụ nữ khéo tay canh cửi may vá thêu thùa, diễn ra vào đêm ngày mùng 7 tháng 7 âm lịch.
Quả nhiên tâm tư nữ tử khá tinh tế. Trình Diệc Nhiên hơi cau mày, nhớ lại trưa nay tẩu tử Lư thị đến nhắc nàng tối nay cùng nàng ấy cầu xin Chức Nữ phù hộ cho khả năng khéo tay thêu thùa, nàng khẽ thở dài một hơi.
Mẫu thân từng nói bà hy vọng hai năm nữa có thể mang được giày do nàng tự tay may vá, có lẽ nàng thật sự nên cầu được khéo tay may vá thêu thùa?
Tô Lăng gật đầu nhẹ một cái: "Ừ, hôm nay cũng là ngày lễ."
Trình Diệc Nhiên lắc đầu, cười hì hì: "Nhưng thư viện chúng ta không cho nghỉ lễ ngày mùng bảy tháng bảy." Nàng nhanh chóng suy nghĩ đến chuyện khác, "Nghe nói Hỉ Thước phải đi bắc cầu ở giữa trời, không biết hôm nay có ai săn được Hỉ Thước hay không nhỉ..."
Cũng không biết bọn họ săn b.ắ.n là để báo cáo kết quả với Cao phu tử hay để nướng ăn nữa. Lần này, có lẽ mấy đồng môn đi săn cũng được kha khá con mồi, không biết Cao phu tử có đưa mấy thứ đó đến thiện đường để học trò được một bữa ngon lành hay không...
Trình Diệc Nhiên chìm vào suy nghĩ, không khỏi có chút mất tập trung.
Tô Lăng nhíu mày, trong lúc nhất thời không hiểu được lời nàng nói là có ý gì. Nàng đang cảm thán Ngưu Lang Chức Nữ có Hỉ Thước bắc cầu mà nàng thì giả trang nam nhi đi học, đường tình mênh mang không biết đi đường nào sao?
Cậu ho nhẹ một tiếng, lúc đang muốn nói gì đó thì đã nghe Trình Diệc Nhiên nói tiếp: "Cao phu tử từng bảo ngọn núi này ngay cả chồn cũng không có, mà dù có chồn đi chăng nữa cũng không thể tùy tiện săn bắn..."
Nàng vừa ôm thỏ vừa nói, không biết từ lúc nào đã đi trước Tô Lăng mấy bước.
Tô Lăng mặt không cảm xúc đuổi theo, thuận miệng hỏi: "Vì sao?"
"Huynh chưa từng nghe nói sao? Có người bảo chồn rất có linh tính, nếu huynh làm nó bị thương thì sau đó sẽ gặp xui xẻo." Trình Diệc Nhiên vừa đi vừa nói, "Hồi trước ta thấy trong 《 Phù trai tiểu ký 》 có mấy chuyện như vậy..."
Tô Lăng cong cong khóe môi, ôn hòa cất giọng: "Huynh cũng nói đó chỉ là chuyện xưa thôi mà..." Cậu lại cười cười, "《 Phù trai tiểu ký 》? Chính là quyển sách ngày đó huynh đọc trong kho sách đúng không?"
"Đúng vậy..." Trình Diệc Nhiên gật đầu, "Dù sao thì cẩn thận một chút vẫn hơn, chúng ta không nhất thiết phải săn một con chồn."
Trước đây Trình Diệc Nhiên chỉ tin khoa học chứ không tin mấy chuyện quỷ thần nhưng đột nhiên lại trở thành nhân vật trong một quyển sách, hơn nữa còn mang theo hệ thống nên nàng không khỏi ôm lòng sợ hãi với mấy thứ như vậy.
Tô Lăng cúi đầu "Ừ" một tiếng: "Ta biết rồi, huynh yên tâm."
Nếu nàng đã nói như vậy, dù có thấy chồn thật cậu cứ giả bộ như không thấy là được.
Hai người tiếp tục không nhanh không chậm đi trong rừng.
Bỗng nhiên phía trước xuất hiện một tiếng động nho nhỏ, hai mắt Tô Lăng lóe lên, bước lên một bước, bảo vệ Trình Diệc Nhiên đứng phía sau mình.
Trình Diệc Nhiên hơi kinh hãi, nàng ngước đầu lên dò xét thì thấy có một con vật nhỏ lông vàng ngay phía sau thân cây. Đầu bẹp, cổ dài, thân hình dài nhưng chân ngắn. Trong đầu nàng ngay lập tức hiện ra một chữ: Chồn (2)!
(2): nguyên gốc là 3 chữ Hoàng Thử Lang nhưng đổi sang tiếng việt chỉ còn 1 chữ. Con đó là con lày lè quý dzị:
Trong lòng nàng thầm nói đúng là nghĩ cái gì thì gặp cái đó.
Con chồn kia vừa thấy người, tuy chân nó ngắn nhưng lại chạy nhanh như bay, chỉ trong chớp mắt đã không còn bóng dáng.
Trình Diệc Nhiên ngây người một lúc mới cảm thán: "Thật sự có chồn kìa! Vậy mà Cao phu tử nói không có..." Nàng ôm con thỏ trong lòng, bước ra khỏi phía sau Tô Lăng, "Ngày xưa, khi ta còn nhỏ từng nghe nói dưới chân núi có người nuôi gà bị chồn bắt mất..."
"Ừ?"
Trong chớp mắt, Trình Diệc Nhiên đột nhiên nhớ ra một chuyện bèn nhanh chóng chữa cháy: "A, ta, ta nói là khi còn bé đã từng đến đây một lần nên mới nghe có người kể..."
Nàng âm thầm tự trách mình nói nhiều như vậy làm gì." Khi còn bé" cái gì? Trình Diệc Nhiên nàng là họ hàng xa của hiệu trưởng, ngày bé làm sao có thể ở đây mà nghe được chuyện có nhà dưới chân núi nuôi gà bị chồn bắt mất chứ?
Nhưng Tô Lăng chỉ nhìn nàng mỉm cười mà không nói gì. Trình Diệc Nhiên thấy cậu không lộ vẻ gì là nghi ngờ mới âm thầm cảm thấy may mắn thở dài một hơi. Nàng nghĩ vẫn cứ nói ít đi một chút mới tốt. Nhất định là do ngày thường nàng chỉ chuyên tâm học tập nên bây giờ mới không nhịn được nói nhiều như vậy.
Trình Diệc Nhiên yên lặng thở dài một hơi, trong khoảng thời gian sau đó, nàng cố gắng nói ít nhất có thể, cố gắng giữ im lặng.
Lúc đầu Trình Diệc Nhiên liên tục líu lo bên tai Tô Lăng, tuy không có gì đặc biệt nhưng cậu vẫn cảm thấy có chút thú vị, bây giờ nàng đột nhiên im lặng không khỏi khiến cậu cảm thấy hoang mang, cậu cất giọng hỏi: "Sao vậy? Mệt rồi sao?"
"Không có, ta vẫn khỏe." Trình Diệc Nhiên phủ nhận không chút do dự. Nàng suy nghĩ một hồi mới hỏi, "Tô huynh, huynh mệt à? Nếu không thì chúng ta nghỉ một lát nhé?"
Tô Lăng thử dò xét vẻ mặt Trình Diệc Nhiên, tiếc là mặt nàng đen thùi một mảnh nên cậu không thể nhận ra điều gì, cuối cùng chỉ đành mỉn cười: "Ừ, vậy nghỉ một lát."
Cậu nghĩ dù sao nàng cũng chỉ là một tiểu cô nương, là do cậu không chu đáo.
Tô Lăng nhìn bốn phía xung quanh, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên một tảng đá trơn nhẵn bằng phẳng. Tảng đá kia nhìn qua tương đối sạch sẽ, cũng không rõ vì nguyên nhân gì. Lông mày Tô Lăng khẽ nhíu, thầm nghĩ chắc chắn tiểu cô nương sẽ thích sạch sẽ.
Cậu cởi túi đựng cung tên đeo trên vai xuống, sau đó lại đưa tay xé hai mảnh vải bằng da bên ngoài túi ra.
Túi đựng tên và đống mũi tên này đều là thứ Cao phu tử phát cho bọn họ vào ngày hôm nay. Bề mặt túi đựng tên được làm bằng vải có thêu ký hiệu và khẩu hiệu của thư viện Sùng Đức.
Trình Diệc Nhiên kinh ngạc nhìn Tô Lăng, thấy đầu tiên là cậu lấy một mảnh vải lau thật kỹ tảng đá một lần, sau đó lại lấy một tấm vải trắng khác phủ lên trên.
Sau khi làm xong, Tô Lăng mới nhẹ nhàng hất cằm ra hiệu: "Ngồi nghỉ một lát đi."
Trình Diệc Nhiên ừ một tiếng, đưa ánh mắt đầy sùng bái nhìn về phía Tô Lăng. Ngoài tài b.ắ.n cung cao cường thì “nàng ấy” còn là một cô nương có tâm tư mềm mại cẩn thận, vừa sạch sẽ lại vừa tỉ mỉ trong mọi chuyện. Không giống Trình Diệc Nhiên nàng, nếu so sánh ra mà nói, nàng đúng có chút bừa bãi cẩu thả.
Hai người ngồi song song cùng nhau trên tảng đá, Tô Lăng sờ soạng trong n.g.ự.c một hồi, lấy ra một chiếc bình ngọc hình dáng hơi dẹp, cậu đưa nó đến trước mặt Trình Diệc Nhiên, hỏi: "Huynh khát không? Đây là nước còn lại sau giờ Ngọ, chỉ sợ bây giờ đã hơi lạnh..."
Trình Diệc Nhiên lắc đầu: "Ta không khát."
Tô Lăng "Ừ" một tiếng, bỏ chiếc bình vào lại trong ngực, nói: "Bây giờ vẫn chưa đến giờ Thân, chúng ta nghỉ ngơi một chút dưỡng sức, lát nữa săn thêm vài con thú rồi quay về."
Đối với hành trình đi rừng ngày hôm nay, Tô Lăng tương đối vừa ý. Hai người im lặng, ngoại trừ con thỏ trong n.g.ự.c nàng thì hoàn toàn không còn thứ gì quấy rầy đến hai người nữa. Nghĩ đến thỏ, Tô Lăng ngẩng đầu nhìn Trình Diệc Nhiên, hỏi: "Thỏ c.h.ế.t chưa?"
"Chưa đâu." Trình Diệc Nhiên vô ý trả lời nhưng vừa nói xong lại cảm thấy không ổn lắm, sao câu trả lời của nàng lại nghe giống như nàng mong con thỏ c.h.ế.t lắm vậy? Nàng tằng hắng một cái, "Ý ta là con thỏ vẫn còn khỏe lắm." Nàng nghĩ Tô Lăng lo lắng cho con thỏ bèn đưa nó cho cậu: "Huynh xem."
Tô Lăng đưa mắt nhìn con thỏ ỉu xìu héo rũ đang cúi đầu kia, trái lương tâm mà khen một câu: "Ừ, vẫn còn khỏe."
Khóe miệng Trình Diệc Nhiên giật giật, nàng gật đầu phụ họa.
Hai người nghỉ ngơi một hồi, Tô Lăng nhìn mặt trời, nói: "Đi thôi."
Bởi vì phải đến chỗ Cao phu tử báo kết quả nên Tô Lăng không chỉ đơn thuần vừa đi vừa nói chuyện nữa mà bắt đầu đưa mắt nhìn sáu phương tai nghe tám hướng, trên đường trở về đã không ít lần rút tên ra bắn.
Trình Diệc Nhiên nhìn mớ hoẵng với gà rừng vừa mới săn được mà hai mắt sáng quắc, cuối cùng vẫn không nhịn được khen ngợi: "Thật là lợi hại!"
Nàng nghĩ, nếu không phải tay nàng đang bận ôm thỏ thì nhất định sẽ vỗ tay!
Tô Lăng đưa mắt nhìn nàng, kiêu ngạo "Ừ" một tiếng: "Chỗ này đủ cho chúng ta về báo kết quả rồi, quay về thôi."
Trình Diệc Nhiên liên tục gật đầu: "Ừm. Huynh nói đúng." Nhớ lại đoạn đối thoại của hai người trước đó, lại hết lần này đến lần khác thấy Tô Lăng một tay cầm cung săn bắt con mồi, trong lòng nàng không khỏi cảm thấy xấu hổ bèn do dự nói: "Để ta cầm, chúng ta đã nói trước rồi, ta phụ trách cầm con mồi. Ta lấy thú do huynh săn được mà ngay cả một chút sức cũng không bỏ ra thì đúng là quá..."
"Không cần." Tô Lăng cắt ngang lời Trình Diệc Nhiên, "Huynh ôm thỏ đi. Ta cầm được."
Nực cười, sao cậu có thể để một tiểu cô nương cầm mấy thứ như vậy?
Trong lòng Trình Diệc Nhiên cũng nghĩ giống Tô Lăng nên cứ cảm thấy mình đã bắt nạt người ta quá mức. Nàng vội nói: "Để ta để ta, nếu không huynh đưa cung tên ta cầm cho..." Nàng vừa nói xong lập tức dùng một tay bế thỏ một tay vươn ra muốn cầm lấy túi đựng tên trên vai Tô Lăng.
Đôi tay mềm mại của nàng vừa đụng trúng đầu vai, thân thể Tô Lăng lập tức cứng đờ, hai tai cũng đỏ bừng lên, cậu cất giọng trầm thấp mà gấp gáp: "Đừng lộn xộn!"
"Hả?" Trình Diệc Nhiên hoảng hốt, con thỏ ôm trong tay suýt chút bị đánh rơi, nàng hơi lui về sau, cất giọng cam đoan: "Ta không động, ta không động..."
Nàng nghĩ thầm, vậy mà quên mất, Tô Lăng không biết nàng là nữ nên khi nàng đụng phải, cậu mới có phản ứng lớn như vậy. Thế nhưng nàng có phần khó hiểu, không phải trước đó cậu ấy cũng đưa tay gỡ túi đựng tên nàng đeo trên vai sao? Tại sao lúc đó không có chuyện gì?
Tô Lăng hơi rũ mắt, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu, nhìn thấy nàng kinh hoảng dừng lại như vậy, cậu đoán có lẽ do mình quá mức dữ dằn làm nàng sợ. Tô Lăng cúi đầu ho khan, nhanh chóng tìm lý do thoái thác: "Huynh không cần xen vào, chú ý đến con thỏ kia là được. Nó đang bị thương, đừng đụng vào vết thương của nó."
"... Ừ." Trình Diệc Nhiên trịnh trọng gật đầu, không khỏi nắm chặt lấy con thỏ trong tay, "Huynh yên tâm, ta nhất định sẽ không làm nó bị thương."
Nàng khẽ thở dài một hơi, cúi đầu nhìn con thỏ được băng bó vết thương kỹ lưỡng nằm trong lòng mình rồi lại đưa mắt nhìn đám hoẵng với gà rừng đã nghẻo củ tỏi trong tay Tô Lăng, không biết vì sao cảm thấy có chút kỳ quái.
Vì sao cậu ấy lại chỉ thương xót thỏ rừng mà không hề nương tay với đám gà rừng hay hoẵng này? Là do không kiểm soát được lực b.ắ.n hay là thỏ có gì đặc biệt? Nàng đột nhiên nhớ ra Tô Lăng từng khen thỏ rừng đẹp, nàng suy nghĩ một lúc lâu, suy đoán có lẽ không phải do thỏ rừng đẹp mà do Tô Lăng là nhan khống?
Trình Diệc Nhiên cúi đầu nhìn con thỏ ủ rũ xám ngoét như tro kia rồi lại đưa mắt nhìn Tô Lăng một cái, ánh mắt có chút phức tạp.
Thẩm mỹ như vậy khá là đặc biệt.
Tô Lăng không biết vì sao Trình Diệc Nhiên bỗng nhiên lại lâm vào trầm tư, rõ ràng lúc trước có nhiều con mồi nàng còn hăng hái vui vẻ. Nghĩ nghĩ một hồi, cậu vẫn cảm thấy là do câu "Chớ lộn xộn" kia của mình gây ra.
Cũng không phải cậu không muốn nàng chạm, cậu chỉ là...
Có phải mình đã làm nàng hoảng sợ rồi không?
Hai người ai cũng mang theo một bụng tâm sự cùng nhau bước đi. Mặc dù mới tháng bảy nhưng mặt đất trong rừng cây đã phủ đầy lá khô.
Tô Lăng ho nhẹ: "Thực ra, ta..." Vừa mới nói được nửa câu, bỗng nhiên cậu cảm thấy dưới chân hẫng một cái, nghĩ thầm hỏng rồi, nghiêng đầu nhìn Trình Diệc Nhiên thì thấy trên mặt nàng cũng là vẻ kinh hoảng không thôi.
Dưới chân bọn họ đứng không phải mặt đất chắc chắn mà là một khoảng không, bên dưới chất đầy cỏ khô.
Tô Lăng nhanh chóng ra quyết định, cậu vứt hết con mồi trong tay, vươn tay kéo lấy Trình Diệc Nhiên nhưng chỉ vừa đụng đến cánh tay nàng, chưa kịp nhảy ra ngoài thì hai người đã cùng rơi thẳng xuống dưới hố.
"A..." Trình Diệc Nhiên khẽ hô một tiếng, cảm giác không trọng lực này làm nàng kinh hoảng, giơ tay vẫy vùng lung tung muốn bắt được điểm tựa nào đó, "Tô..."
Hai người đang ở giữa không trung, Tô Lăng không có chỗ nào để mượn lực, chỉ đành đưa tay ra cố gắng bảo vệ Trình Diệc Nhiên: "Đừng...."
Chữ "sợ" chưa kịp nói ra, hai người họ đã cùng ngã xuống đáy hố.
Cái hố này không sâu, ước chừng khoảng một trượng. Tô Lăng thở phào một hơi, nhẹ giọng an ủi người bên cạnh: "Có lẽ đây là cái hố người ta dùng để bắt thú..."
Thế nhưng Trình Diệc Nhiên lại chau mày, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng.
Trong lòng Tô Lăng chợt căng thẳng: "Sao vậy?"
"Ta, hình như ta bị trật chân." Giọng Trình Diệc Nhiên hơi run rẩy, trong lòng lại thầm nhủ quả nhiên không thể mở miệng nói bậy, lần trước nói bị trẹo chân, bây giờ đã thành sự thật mất rồi.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương