Xuyên Sách, Tôi Chỉ Muốn Làm Một Con Cá Mặn
Chương 236
Mọi thứ trong kế hoạch đã hoàn thành, nhưng Giang Diệu Diệu luôn cảm thấy mình đã quên điều gì đó khi thay quần áo và đứng trên bãi cỏ.
Một mớ đồ lông cuộn vào váy, cô nhấc nó lên và suy nghĩ.
“Nhục Nhục của mình, sao lại quên mất nó chứ!”
Nó mới chính là nhân vật quan trọng của hôm nay.
Giang Diệu Diệu tháo tràng hoa trên đầu và quàng qua cổ, trông giống như một chiếc vòng cổ.
Đến đây, mọi thứ đã xong xuôi, cả hai cùng đi dưới khung hình màu đỏ.
Cô nhìn anh, và anh nhìn cô, cả hai đều có chút xấu hổ.
“Khụ khụ.”
Hôm nay Lục Khải Minh mặc một bộ âu phục tối hơn màu da, anh khẽ hắng giọng rồi đột nhiên quỳ một gối xuống, từ trong túi móc ra một chiếc nhẫn nhỏ bằng bạc.
Giang Diệu Diệu kinh ngạc: "Anh lấy ở đâu vậy?"
“Trong quán bar có một ly rượu màu bạc dùng để trang trí, nửa đêm anh đã lén đánh bóng nó.”
“… Cảm ơn anh.”
Cô duỗi ngón tay ra, chuẩn bị đeo nó vào.
Lục Khải Minh lại kiên trì muốn làm cho trọn vẹn quá trình.
“Giang Diệu Diệu, em có nguyện ý gả cho một ông già năm mươi tuổi này không? Anh có khả năng ăn nhiều hơn em, c.h.ế.t sớm hơn em, em có nguyện ý ở với anh không rời không bỏ không?”
Giang Diệu Diệu cười tươi: “Em đồng ý, em còn nguyện ý ở cùng phòng với anh, tiêu tiền của anh sau khi anh c.h.ế.t đi nữa.”
Lục Khải Minh chớp mắt: “Nhưng anh không có phòng cũng không có tiền, thứ duy nhất có được chính là em.”
“Phải không? Thế cái bảo bối vô song kia để đâu.”
Anh khẽ cười, nâng tay cô lên rồi trao nhẫn.
Nước da ngăm đen phối hợp với chiếc nhẫn phát sáng trông có một không hai.
Lục Khải Minh đứng lên, Giang Diệu Diệu kéo làn váy: “Nửa đêm em không có trộm đi mài nhẫn, nên không có cách nào trao nhẫn cho anh được.”
“Không sao, em nợ anh, dù làm trâu làm ngựa cũng phải trả cho anh.”
Giang Diệu Diệu khẽ quát anh: “Ai làm trâu làm ngựa hả?”
Lục Khải Minh vội nhận lỗi: “Là anh làm trâu làm ngựa được chưa?”
“Còn em thì sao?”
Giang Diệu Diệu ngẩng đầu nhỏ, Lục Khải Minh nâng cầm cô hôn lên: “Em là bảo bối vô cùng tốt của anh.” Trên hòn đảo biệt lập, một đám cưới được tổ chức lặng lẽ.
Chú rể: Lục Khải Minh.
Cô dâu: Giang Diệu Diệu.
Đại diện người chứng hôn: Giang Nhục Nhục.
Đại diện nhà trai: Giang Nhục Nhục.
Đại diện nhà gái: Giang Nhục Nhục.
Phù dâu phù rể: Giang Nhục Nhục.
Khách khứa: Giang Nhục Nhục.
Cả hai vừa ăn tiệc vừa thưởng ngoạn cảnh đẹp bên hồ, thấy mặt trời sắp lặn nên nắm tay nhau về nhà.
Về phần bàn ăn và đồ ăn thừa... Hôm nay là ngày vui của bọn họ, đương nhiên không phải đi câu cá để kiếm ăn nữa.
Mấy việc chưa làm kia đợi khi nào hưởng thụ xong thì lại nói tiếp.
Hai người trở về nhà, ai nấy tự mình thay quần áo và đi tắm.
Giang Diệu Diệu tìm một chiếc mắc áo treo chiếc váy cưới đã thay ra và cất nó vào tủ một cách trân trọng.
Đây là chiếc váy cưới đầu tiên trong đời cô, nếu như không có gì ngoài ý muốn thì cũng sẽ là chiếc cuối cùng.
Cô đã tự tay may nó, thật ý nghĩa biết bao.
Giang Diệu Diệu đứng trước tủ không muốn rời tay đi, trong khi đó Lục Khải Minh ngồi ở trên giường với vẻ oán trách.
"Em có định đi ngủ không thể? Từ nay về sau em định ôm bộ quần áo sống qua ngày luôn hả? Nó là chồng của em à?"
Đêm tân hôn không ôm anh mà đi ôm một bộ quần áo, thật là tức c.h.ế.t đi được mà.
Giang Diệu Diệu cực kỳ bối rối, chỉ đành phải buông tay, đóng cánh cửa tủ lại và nói:
"Đến đây, đến đây, đúng là người có tuổi nói nhiều ghê."
Lục Khải Minh đợi cô đi đến gần, một tay kéo cô vào lòng, nghiến răng hàm sau đó đe dọa.
"Người có tuổi á?"
"Là do anh tự nói mà. Người đâu sắp năm mươi tuổi đến nơi, ăn còn nhiều hơn cả em, c.h.ế.t cũng sớm hơn em, em đâu có vu oan cho anh."
Giang Diệu Diệu chớp chớp mắt giả vờ ngây thơ.
Nhìn hai má phồng lên của cô, Lục Khải Minh chỉ muốn cắn một cái, lại sợ lây vi rút cho cô, đành phải vỗ m.ô.n.g cô một cái.
"Ngủ thôi!"
Một mớ đồ lông cuộn vào váy, cô nhấc nó lên và suy nghĩ.
“Nhục Nhục của mình, sao lại quên mất nó chứ!”
Nó mới chính là nhân vật quan trọng của hôm nay.
Giang Diệu Diệu tháo tràng hoa trên đầu và quàng qua cổ, trông giống như một chiếc vòng cổ.
Đến đây, mọi thứ đã xong xuôi, cả hai cùng đi dưới khung hình màu đỏ.
Cô nhìn anh, và anh nhìn cô, cả hai đều có chút xấu hổ.
“Khụ khụ.”
Hôm nay Lục Khải Minh mặc một bộ âu phục tối hơn màu da, anh khẽ hắng giọng rồi đột nhiên quỳ một gối xuống, từ trong túi móc ra một chiếc nhẫn nhỏ bằng bạc.
Giang Diệu Diệu kinh ngạc: "Anh lấy ở đâu vậy?"
“Trong quán bar có một ly rượu màu bạc dùng để trang trí, nửa đêm anh đã lén đánh bóng nó.”
“… Cảm ơn anh.”
Cô duỗi ngón tay ra, chuẩn bị đeo nó vào.
Lục Khải Minh lại kiên trì muốn làm cho trọn vẹn quá trình.
“Giang Diệu Diệu, em có nguyện ý gả cho một ông già năm mươi tuổi này không? Anh có khả năng ăn nhiều hơn em, c.h.ế.t sớm hơn em, em có nguyện ý ở với anh không rời không bỏ không?”
Giang Diệu Diệu cười tươi: “Em đồng ý, em còn nguyện ý ở cùng phòng với anh, tiêu tiền của anh sau khi anh c.h.ế.t đi nữa.”
Lục Khải Minh chớp mắt: “Nhưng anh không có phòng cũng không có tiền, thứ duy nhất có được chính là em.”
“Phải không? Thế cái bảo bối vô song kia để đâu.”
Anh khẽ cười, nâng tay cô lên rồi trao nhẫn.
Nước da ngăm đen phối hợp với chiếc nhẫn phát sáng trông có một không hai.
Lục Khải Minh đứng lên, Giang Diệu Diệu kéo làn váy: “Nửa đêm em không có trộm đi mài nhẫn, nên không có cách nào trao nhẫn cho anh được.”
“Không sao, em nợ anh, dù làm trâu làm ngựa cũng phải trả cho anh.”
Giang Diệu Diệu khẽ quát anh: “Ai làm trâu làm ngựa hả?”
Lục Khải Minh vội nhận lỗi: “Là anh làm trâu làm ngựa được chưa?”
“Còn em thì sao?”
Giang Diệu Diệu ngẩng đầu nhỏ, Lục Khải Minh nâng cầm cô hôn lên: “Em là bảo bối vô cùng tốt của anh.” Trên hòn đảo biệt lập, một đám cưới được tổ chức lặng lẽ.
Chú rể: Lục Khải Minh.
Cô dâu: Giang Diệu Diệu.
Đại diện người chứng hôn: Giang Nhục Nhục.
Đại diện nhà trai: Giang Nhục Nhục.
Đại diện nhà gái: Giang Nhục Nhục.
Phù dâu phù rể: Giang Nhục Nhục.
Khách khứa: Giang Nhục Nhục.
Cả hai vừa ăn tiệc vừa thưởng ngoạn cảnh đẹp bên hồ, thấy mặt trời sắp lặn nên nắm tay nhau về nhà.
Về phần bàn ăn và đồ ăn thừa... Hôm nay là ngày vui của bọn họ, đương nhiên không phải đi câu cá để kiếm ăn nữa.
Mấy việc chưa làm kia đợi khi nào hưởng thụ xong thì lại nói tiếp.
Hai người trở về nhà, ai nấy tự mình thay quần áo và đi tắm.
Giang Diệu Diệu tìm một chiếc mắc áo treo chiếc váy cưới đã thay ra và cất nó vào tủ một cách trân trọng.
Đây là chiếc váy cưới đầu tiên trong đời cô, nếu như không có gì ngoài ý muốn thì cũng sẽ là chiếc cuối cùng.
Cô đã tự tay may nó, thật ý nghĩa biết bao.
Giang Diệu Diệu đứng trước tủ không muốn rời tay đi, trong khi đó Lục Khải Minh ngồi ở trên giường với vẻ oán trách.
"Em có định đi ngủ không thể? Từ nay về sau em định ôm bộ quần áo sống qua ngày luôn hả? Nó là chồng của em à?"
Đêm tân hôn không ôm anh mà đi ôm một bộ quần áo, thật là tức c.h.ế.t đi được mà.
Giang Diệu Diệu cực kỳ bối rối, chỉ đành phải buông tay, đóng cánh cửa tủ lại và nói:
"Đến đây, đến đây, đúng là người có tuổi nói nhiều ghê."
Lục Khải Minh đợi cô đi đến gần, một tay kéo cô vào lòng, nghiến răng hàm sau đó đe dọa.
"Người có tuổi á?"
"Là do anh tự nói mà. Người đâu sắp năm mươi tuổi đến nơi, ăn còn nhiều hơn cả em, c.h.ế.t cũng sớm hơn em, em đâu có vu oan cho anh."
Giang Diệu Diệu chớp chớp mắt giả vờ ngây thơ.
Nhìn hai má phồng lên của cô, Lục Khải Minh chỉ muốn cắn một cái, lại sợ lây vi rút cho cô, đành phải vỗ m.ô.n.g cô một cái.
"Ngủ thôi!"
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương