Xuyên Sách, Tôi Chỉ Muốn Làm Một Con Cá Mặn

Chương 267



Vào năm thứ ba sau khi kế hoạch được đưa ra, những người sống sót đã được đưa đến thành phố an toàn theo từng đợt và bắt đầu công việc tái thiết với sự hỗ trợ của quân đội.

Giang Diệu Diệu được chỉ định vào đợt thứ ba và tự nguyện xin trở lại thành phố nơi cô và Lục Khải Minh đã sống gần một năm.

Số người trong nhóm này là 7.000 người, nhưng những gì sắp được xây dựng lại là một đô thị siêu thị với dân số hơn 20 triệu người. Nhiệm vụ khá gian nan.

Sau khi đến nơi, họ sống trong một tiểu khu. Đầu tiên họ thiết lập các địa điểm công cộng cần thiết như nhà trẻ, trường tiểu học, bệnh viện, căn tin, v.v., sau đó sửa chữa điện, nước và khí đốt tự nhiên, phấn đấu đến gần hơn mức sống trước khải huyền.

Vì thiếu nhân lực, tất cả những người trưởng thành đảm nhiệm nhiều công việc.

Giang Diệu Diệu được thăng chức, từ một nhân viên trông trẻ trở thành giáo viên tiểu học, chuyên dạy toán cho học sinh tiểu học.

Giang Nhục Nhục vẫn tiếp tục làm việc trong trường mẫu giáo, vì được mọi người yêu thích nên nó đã trở thành một linh vật của trường.

Bức chân dung được làm thành huy hiệu của trường và treo trên cổng trường mẫu giáo.

Sau mỗi ngày dạy học, Giang Diệu Diệu đều đến đón nó, một người và một con ch.ó tiếp tục đi làm việc bán thời gian, lái chiếc ô tô han gỉ chạy quanh thành phố.

Thỉnh thoảng cô lại đi dạo trên con phố từng cùng Lục Khải Minh đi, dù vẫn chưa thể gặp mặt và chỉ có thể liên lạc qua điện thoại, nhưng Giang Diệu Diệu vô cùng vui vẻ và tràn đầy nhiệt huyết với mọi thứ.

Người từng chán nản không còn lưu luyến cuộc đời nay đã trở thành dĩ vãng.

Tối nay, Giang Diệu Diệu đã đến một địa điểm cực kì quen thuộc.

Đẩy cánh cửa gỗ ướt đẫm nước, trước mặt cô là một bước tranh treo tường.

Có hàng chục bức ảnh được đăng trên tường, một số bức ảnh cô mặc váy mới, một số bức ảnh Lục Khải Minh đang xách thang để sửa cửa sổ, và một số bức ảnh cô đang cho Nhục Nhục ăn.

Do bị ngấm nước nên ảnh rất mờ, chỉ để lại một đường nét mơ hồ.

Nhưng cô vẫn nhận ra nó trong nháy mắt — đây là căn nhà trước đây của họ. Những bức ảnh này, giá treo nồi trong bếp và các tấm pin mặt trời ở tầng trên đều chứa đựng những kỷ niệm quý giá nhất của cô.

Không thể đem theo những thứ khác, Giang Diệu Diệu đã cẩn thận từng chút từng chút gỡ ảnh xuống và gói chúng trong túi nilong.

Cô muốn tìm một thứ khác, nhưng thật đáng tiếc khi tất cả đều bị lũ cuốn trôi.

Giang Nhục Nhục đánh hơi trong một góc phủ đầy rêu, và sau đó đột nhiên sủa lớn.

Giang Diệu Diệu nghĩ rằng có một zombie mất tích, phản ứng đầu tiên là giữ chặt khẩu s.ú.n.g trong túi và bước tới để kiểm tra.

May mắn thay không có zombie, chỉ có một con cóc bụ bẫm, nhanh chóng chui vào một cái lỗ trên tường.

Giang Nhục Nhục duỗi móng vuốt lên để lăm le, nhưng đào nửa ngày cũng không được gì cả.

Cô thở phào nhẹ nhõm nhưng không thể không mỉm cười.

Thật tuyệt vời, sự sống đã trở lại với trái đất, mọi thứ đang phát triển mạnh mẽ.

Tám giờ tối, công việc trong ngày kết thúc, một người và một con ch.ó lái xe về nhà.

Có một điểm phân phối vật tư ở cổng tiểu khu. Giang Diệu Diệu lấy thức ăn của một tuần cho cô và con ch.ó nhỏ rồi chuẩn bị nấu bữa tối.

Thứ không thiếu trong thế kỷ mới là nhà cửa, nhà nhiều hơn người, nhiều người sống cô đơn trong một ngôi biệt thự lớn.

Nhưng Giang Diệu Diệu không thích sống trong một ngôi nhà quá lớn, cảm thấy trống trải và sợ hãi, lại lười dọn dẹp nên cô chỉ xin một căn hộ nhỏ 50m2.

Căn hộ đã có điện nước hoàn chỉnh, đường ống dẫn gas cũng đã sửa xong.

Đồ đạc, đồ điện trước đây bị ngấm nước liền trở nên vô dụng, nguồn hàng mới thiếu hụt.

Vì vậy, đồ đạc trong nhà chỉ là chiếc giường, bộ bàn ghế đơn sơ và chỉ có bóng đèn điện.

Chương trước Chương tiếp