Xuyên Sách, Tôi Chỉ Muốn Làm Một Con Cá Mặn
Chương 271
Người trợ lý hỏi: "Cô có chắc là mình đã nghĩ kỹ rồi không? Nếu bây giờ rút lui, thì hai người sẽ trở thành những công dân bình thường. Nhưng nếu hai người tham gia đội cứu hộ và đóng góp lập công, thì sau khi nghỉ hưu sẽ có một mức sống hoàn toàn khác. "
Hiện nay, xã hội vẫn ở trong tình trạng cộng sản chủ nghĩa và không cần tiền tệ.
Nhưng khi năng suất tăng, dân số tăng và mức sống trở lại ổn định, nó chắc chắn sẽ trở thành như trước khi tận thế.
Khi đó, khoảng cách giàu nghèo, khả năng lao động, địa vị xã hội sẽ dần hiện rõ, và sẽ không bao giờ xảy ra chuyện lãnh đạo và người dân bình thường ăn cùng bàn.”
Họ từ chối lời mời của đội cứu hộ, cuộc sống tương lai rất có thể là lao động vất vả, kiếm tiền nuôi con nhỏ, ồn ào xen lẫn chút hạnh phúc nhỏ nhoi, nhưng như vậy thì có vấn đề gì chứ?
Ước mơ lớn nhất của cô là được sống cùng Lục Khải Minh trong một thế giới mà họ có nhà, có thức ăn, có nước, có điện và không sợ bị zombie tấn công.
Bây giờ giấc mơ đang ở trước mắt, có cho cô thêm tiền cô cũng sẽ không đánh đổi nó.
Giang Diệu Diệu gật đầu với ánh mắt kiên định.
“Tôi chắc chắn, lúc anh quay lại hãy cảm ơn tướng quân đã giúp đỡ chúng tôi.”
Thấy bọn họ quyết tâm như vậy, trợ lý đành phải đi ra ngoài hành lang gọi điện thoại cho cấp trên.
Vài phút sau thì quay lại và nói với họ: "Tướng quân Từ có thể hiểu được suy nghĩ của hai người, nhưng anh Lục đã ở trong phòng thí nghiệm một thời gian dài trước khi tiến hành phẫu thuật và tiêm thuốc, mặc dù Kết quả khám sức khỏe gần đây nhất cho thấy rất tốt, nhưng vẫn lo lắng rằng sau này cơ thể sẽ bị ảnh hưởng nên hai ngày nữa sẽ có người chăm lo cho cuộc sống của cả hai. Sau này hai người có thể nói với anh ấy và anh ấy sẽ giúp hai người giải quyết."
Như vậy thật sự không thể tốt hơn được nữa.
Giang Diệu Diệu cảm ơn anh ấy và tiễn họ ra ngoài.
Trên hành lang có cửa sổ, ngoài kia bầu trời đầy sao.
Dưới ánh đèn đường rực rỡ, có những đứa trẻ nắm tay cha mẹ tung tăng dạo chơi.
Cô hít một hơi thật sâu không khí trong lành và cảm thấy rất tuyệt.
Tuy nhiên, khi Giang Diệu Diệu quay trở lại phòng khách, Lục Khải Kinh chỉ chừa lại cho cô một chiếc đ ĩa sạch trơn thấy đáy.
Anh nhanh chóng lấy lý do lấp li3m: "Tay nghề của em quá tuyệt, anh không thể cưỡng lại được." Giang Diệu Diệu: "....Đã ăn no chưa?"
"Vẫn chưa."
Lục Khải Minh l.i.ế.m li3m môi, giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn.
Cô cầm cái đ ĩa lên và nói: “Chờ chút, em sẽ làm một phần nữa cho anh.”
May mắn thay, cô vẫn chưa sử dụng hết số thịt.
Lục Khải Minh trả lời, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, chợt nhớ ra điều gì đó, cầm bát của mình đuổi theo.
“Đừng đi, đừng đi, để dành nước thịt cho anh ăn cơm trộn.”
Nước sốt của thịt heo kho ngọt và thơm, chỉ có một chút dầu mỡ, nhưng người đã ăn một chế độ ăn uống nhẹ trong vài năm mà nói thì nó có hương vị rất vừa phải.
Giang Diệu Diệu phải để lại đ ĩa cho anh rồi vào bếp nấu ăn một mình.
Gần một nửa số nguyên liệu đã nhận được dùng để nuôi ba miệng ăn ở nhà.
Ăn uống xong, sau khi tắm rửa cả hai leo lên chiếc giường đơn nhỏ tồi tàn của Giang Diệu Diệu
Giường có kích thước 1,5m * 1,8m. Nếu Lục Khải Minh muốn đầu nằm thoải mái, anh phải treo chân lên trời. Muốn chân được thoải mái thì phải ngóc đầu lên.
Sau một thời gian dài điều chỉnh mà vẫn không thoải mái, anh không nhịn được mà phàn nàn.
“Giường của em nhỏ quá.”
Giang Diệu Diệu áp trán vào cánh tay anh lườm lườm.
"Ai bảo anh về mà không báo trước gì cả, bây giờ cửa hàng nội thất đều đã đóng cửa rồi, em muốn đổi giường cũng chẳng kịp nữa."
Anh cười ôm cô, đặt chân lên trên người cô, cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái.
"Không cần đổi, như này cũng tốt."
Giang Diệu Diệu cũng nghĩ là tốt, nhưng đối phương quá nặng, nửa người cô tê dại chỉ trong vòng vài phút, cô đẩy anh ra và nói: "Anh đè c.h.ế.t em rồi."
Hiện nay, xã hội vẫn ở trong tình trạng cộng sản chủ nghĩa và không cần tiền tệ.
Nhưng khi năng suất tăng, dân số tăng và mức sống trở lại ổn định, nó chắc chắn sẽ trở thành như trước khi tận thế.
Khi đó, khoảng cách giàu nghèo, khả năng lao động, địa vị xã hội sẽ dần hiện rõ, và sẽ không bao giờ xảy ra chuyện lãnh đạo và người dân bình thường ăn cùng bàn.”
Họ từ chối lời mời của đội cứu hộ, cuộc sống tương lai rất có thể là lao động vất vả, kiếm tiền nuôi con nhỏ, ồn ào xen lẫn chút hạnh phúc nhỏ nhoi, nhưng như vậy thì có vấn đề gì chứ?
Ước mơ lớn nhất của cô là được sống cùng Lục Khải Minh trong một thế giới mà họ có nhà, có thức ăn, có nước, có điện và không sợ bị zombie tấn công.
Bây giờ giấc mơ đang ở trước mắt, có cho cô thêm tiền cô cũng sẽ không đánh đổi nó.
Giang Diệu Diệu gật đầu với ánh mắt kiên định.
“Tôi chắc chắn, lúc anh quay lại hãy cảm ơn tướng quân đã giúp đỡ chúng tôi.”
Thấy bọn họ quyết tâm như vậy, trợ lý đành phải đi ra ngoài hành lang gọi điện thoại cho cấp trên.
Vài phút sau thì quay lại và nói với họ: "Tướng quân Từ có thể hiểu được suy nghĩ của hai người, nhưng anh Lục đã ở trong phòng thí nghiệm một thời gian dài trước khi tiến hành phẫu thuật và tiêm thuốc, mặc dù Kết quả khám sức khỏe gần đây nhất cho thấy rất tốt, nhưng vẫn lo lắng rằng sau này cơ thể sẽ bị ảnh hưởng nên hai ngày nữa sẽ có người chăm lo cho cuộc sống của cả hai. Sau này hai người có thể nói với anh ấy và anh ấy sẽ giúp hai người giải quyết."
Như vậy thật sự không thể tốt hơn được nữa.
Giang Diệu Diệu cảm ơn anh ấy và tiễn họ ra ngoài.
Trên hành lang có cửa sổ, ngoài kia bầu trời đầy sao.
Dưới ánh đèn đường rực rỡ, có những đứa trẻ nắm tay cha mẹ tung tăng dạo chơi.
Cô hít một hơi thật sâu không khí trong lành và cảm thấy rất tuyệt.
Tuy nhiên, khi Giang Diệu Diệu quay trở lại phòng khách, Lục Khải Kinh chỉ chừa lại cho cô một chiếc đ ĩa sạch trơn thấy đáy.
Anh nhanh chóng lấy lý do lấp li3m: "Tay nghề của em quá tuyệt, anh không thể cưỡng lại được." Giang Diệu Diệu: "....Đã ăn no chưa?"
"Vẫn chưa."
Lục Khải Minh l.i.ế.m li3m môi, giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn.
Cô cầm cái đ ĩa lên và nói: “Chờ chút, em sẽ làm một phần nữa cho anh.”
May mắn thay, cô vẫn chưa sử dụng hết số thịt.
Lục Khải Minh trả lời, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, chợt nhớ ra điều gì đó, cầm bát của mình đuổi theo.
“Đừng đi, đừng đi, để dành nước thịt cho anh ăn cơm trộn.”
Nước sốt của thịt heo kho ngọt và thơm, chỉ có một chút dầu mỡ, nhưng người đã ăn một chế độ ăn uống nhẹ trong vài năm mà nói thì nó có hương vị rất vừa phải.
Giang Diệu Diệu phải để lại đ ĩa cho anh rồi vào bếp nấu ăn một mình.
Gần một nửa số nguyên liệu đã nhận được dùng để nuôi ba miệng ăn ở nhà.
Ăn uống xong, sau khi tắm rửa cả hai leo lên chiếc giường đơn nhỏ tồi tàn của Giang Diệu Diệu
Giường có kích thước 1,5m * 1,8m. Nếu Lục Khải Minh muốn đầu nằm thoải mái, anh phải treo chân lên trời. Muốn chân được thoải mái thì phải ngóc đầu lên.
Sau một thời gian dài điều chỉnh mà vẫn không thoải mái, anh không nhịn được mà phàn nàn.
“Giường của em nhỏ quá.”
Giang Diệu Diệu áp trán vào cánh tay anh lườm lườm.
"Ai bảo anh về mà không báo trước gì cả, bây giờ cửa hàng nội thất đều đã đóng cửa rồi, em muốn đổi giường cũng chẳng kịp nữa."
Anh cười ôm cô, đặt chân lên trên người cô, cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái.
"Không cần đổi, như này cũng tốt."
Giang Diệu Diệu cũng nghĩ là tốt, nhưng đối phương quá nặng, nửa người cô tê dại chỉ trong vòng vài phút, cô đẩy anh ra và nói: "Anh đè c.h.ế.t em rồi."
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương