Xuyên Sách, Tôi Chỉ Muốn Làm Một Con Cá Mặn
Chương 281
Nghĩ đến đoạn sỉ nhục năm đó mình từng trải qua, anh không cách nào nuốt trôi được phẫn nộ trong lòng. Vì vậy, đối với Cố Trường Châu, anh không muốn tín nhiệm ông ta dù chỉ một chút.
Giang Diệu Diệu biết Lục Khải Minh để ý chuyện này, cũng không khuyên được, bưng chén cơm lên ăn, làm bộ như chưa phát sinh cái gì cả.
Cố Trường Châu đưa đôi đũa lên mâm, chuẩn bị kẹp miếng khoai tây thái sợi.
Đột nhiên có đôi tay vươn ra, cướp đi chén đũa trong tay ông.
Lục Khải Minh mở lời đuổi khách.
“Ăn no chưa? Ăn no rồi thì đi nhanh đi, đừng ở đây làm vướng víu.”
Cố Trường Châu: “… Chiều nay tôi còn phải làm việc.”
Là chính ông đã nói qua, những cái cây trên đồng ruộng sẽ do ông tự chăm sóc.
Lục Khải Minh lại như quên hoàn toàn lời nói trước đó.
“Thì sao? Cũng không cần ông phải làm, bọn tôi không phải không có tay chân.”
Cố Trường Châu lại nhìn về phía Giang Diệu Diệu, đành phải đứng dậy nói: “Được rồi, vậy tôi đi về trước, khi nào cần gì thì gọi cho tôi.”
Cố Trường Châu đi ra khỏi cửa, ngồi bên trên cái nắp của giếng nước đeo lại giày, sau đó lên xe rời khỏi nông trại.
Giang Diệu Diệu quay đầu lại, vẻ mặt kinh ngạc không thôi.
“Tự dưng anh lại hóa rồ lên thế?”
Muốn người ta làm việc, lại muốn đuổi người ta đi, thần kinh à?
Lục Khải Minh rất vừa lòng với quyết định của bản thân.
Hai người ở bên nhau vui vẻ như vậy, nếu không đuổi ông ta đi, chỉ sợ ông ta sẽ phải thành người ngoài cuộc.
“Ăn cơm ăn cơm, ăn xong chiều nay chúng ta đi bắt cá, buổi tối làm cá nướng ăn.”
Theo lý thuyết, có nhiều chuyện đang chờ phải dọn dẹp như vậy thì buổi chiều không nên lười biếng.
Nhưng Giang Diệu Diệu lâu lắm rồi không được ăn cá nướng. Nghe anh nói như vậy, thân thể mỏi mệt như được tiếp thêm sức mạnh, ào ào ăn xong bữa cơm trưa. Chăn màn trong tòa nhà này đã mốc meo từ lâu, Lục Khải Minh trực tiếp vứt hết, mang chăn mới ra dùng.
Nằm ở trên giường nghỉ trưa một giờ. Hai giờ chiều, hai người bận rộn bưng dọn đồ, lấy nĩa, mang theo Nhục Nhục đi ra hồ nước, bắt đầu bắt cá.
Mạt thế là thiên tai với nhân loại, nhưng lại là thiên đường của động vật thủy sinh.
Từ lúc mạt thế bắt đầu đến nay đã mấy năm, cá trong hồ vẫn không có người bắt, con nào con nấy còn to hơn cả một con mèo.
Ngày thường núp ở phía dưới rong rêu, ăn cỏ và côn trùng để sống.
Hiện tại rong rêu đã bị Giang Diệu Diệu dọn sạch, những con cá béo mập không còn nơi nào để ấn núp, làm người xem khó nhịn cơn thèm thuồng.
Lục Khải Minh ở trên đảo đã từng rèn luyện mấy kỹ năng bắt cá, cầm xiên bắt cá nhắm chuẩn phương hướng, dùng sức ném qua đó, chuẩn xác chọc trúng một con cá lớn.
Cá ở trong nước quay cuồng, quẫy đạp đánh ra vô số bọt nước.
Giang Diệu Diệu đang muốn phụ anh vớt cá lên, đột nhiên cảm giác mu bàn chân lạnh lẽo, cúi đầu nhìn, sợ tới mức cả người cứng đờ.
Lục Khải Minh nhận thấy được biến hóa, hỏi: “Làm sao vậy?”
Cô vẫn không nhúc nhích, tiếng nói run rẩy.
“Rắn… có rắn…”
Anh quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một con rắn màu đen to bằng cái đuôi của Giang Nhục Nhục đang uốn lượn bên chân của cô.
Lục Khải Minh không kịp nghĩ ngợi, dẫm xuống một chân, chà đạp hung hăng vào con rắn kia.
Đầu rắn bị giẫm nát, thân thể điên cuồng lăn qua lộn lại, cái đuôi đập vào Giang Diệu Diệu, uốn éo ở cổ chân cô.
Thân rắn lạnh lẽo, bên ngoài có vảy chà lên người cô làm lông tơ trên người Giang Diệu Diệu dựng thẳng, cô điên cuồng thét chói tai rồi nhảy ra chỗ khác.
Lục Khải Minh vẫn luôn dẫm lên đầu nó, chờ thân rắn không còn nhúc nhích nữa, anh nâng chân lên xem xét, xác định đã c.h.ế.t rồi mới quay sang nói với cô: “Không sao rồi, nó đã c.h.ế.t rồi.”
Giang Diệu Diệu sợ tới mức lệ rơi đầy mặt, ngồi xổm trong bụi cỏ khóc nấc.
Lục Khải Minh hỏi: “Em định ngồi chỗ đó thật à? Rắn thích nhất là nấp trong bụi cỏ, coi chừng lát nữa lại nhào ra một con khác bây giờ.”
Cô lại hét lên một tiếng, nhảy vào trong lòng n.g.ự.c của anh.
Giang Diệu Diệu biết Lục Khải Minh để ý chuyện này, cũng không khuyên được, bưng chén cơm lên ăn, làm bộ như chưa phát sinh cái gì cả.
Cố Trường Châu đưa đôi đũa lên mâm, chuẩn bị kẹp miếng khoai tây thái sợi.
Đột nhiên có đôi tay vươn ra, cướp đi chén đũa trong tay ông.
Lục Khải Minh mở lời đuổi khách.
“Ăn no chưa? Ăn no rồi thì đi nhanh đi, đừng ở đây làm vướng víu.”
Cố Trường Châu: “… Chiều nay tôi còn phải làm việc.”
Là chính ông đã nói qua, những cái cây trên đồng ruộng sẽ do ông tự chăm sóc.
Lục Khải Minh lại như quên hoàn toàn lời nói trước đó.
“Thì sao? Cũng không cần ông phải làm, bọn tôi không phải không có tay chân.”
Cố Trường Châu lại nhìn về phía Giang Diệu Diệu, đành phải đứng dậy nói: “Được rồi, vậy tôi đi về trước, khi nào cần gì thì gọi cho tôi.”
Cố Trường Châu đi ra khỏi cửa, ngồi bên trên cái nắp của giếng nước đeo lại giày, sau đó lên xe rời khỏi nông trại.
Giang Diệu Diệu quay đầu lại, vẻ mặt kinh ngạc không thôi.
“Tự dưng anh lại hóa rồ lên thế?”
Muốn người ta làm việc, lại muốn đuổi người ta đi, thần kinh à?
Lục Khải Minh rất vừa lòng với quyết định của bản thân.
Hai người ở bên nhau vui vẻ như vậy, nếu không đuổi ông ta đi, chỉ sợ ông ta sẽ phải thành người ngoài cuộc.
“Ăn cơm ăn cơm, ăn xong chiều nay chúng ta đi bắt cá, buổi tối làm cá nướng ăn.”
Theo lý thuyết, có nhiều chuyện đang chờ phải dọn dẹp như vậy thì buổi chiều không nên lười biếng.
Nhưng Giang Diệu Diệu lâu lắm rồi không được ăn cá nướng. Nghe anh nói như vậy, thân thể mỏi mệt như được tiếp thêm sức mạnh, ào ào ăn xong bữa cơm trưa. Chăn màn trong tòa nhà này đã mốc meo từ lâu, Lục Khải Minh trực tiếp vứt hết, mang chăn mới ra dùng.
Nằm ở trên giường nghỉ trưa một giờ. Hai giờ chiều, hai người bận rộn bưng dọn đồ, lấy nĩa, mang theo Nhục Nhục đi ra hồ nước, bắt đầu bắt cá.
Mạt thế là thiên tai với nhân loại, nhưng lại là thiên đường của động vật thủy sinh.
Từ lúc mạt thế bắt đầu đến nay đã mấy năm, cá trong hồ vẫn không có người bắt, con nào con nấy còn to hơn cả một con mèo.
Ngày thường núp ở phía dưới rong rêu, ăn cỏ và côn trùng để sống.
Hiện tại rong rêu đã bị Giang Diệu Diệu dọn sạch, những con cá béo mập không còn nơi nào để ấn núp, làm người xem khó nhịn cơn thèm thuồng.
Lục Khải Minh ở trên đảo đã từng rèn luyện mấy kỹ năng bắt cá, cầm xiên bắt cá nhắm chuẩn phương hướng, dùng sức ném qua đó, chuẩn xác chọc trúng một con cá lớn.
Cá ở trong nước quay cuồng, quẫy đạp đánh ra vô số bọt nước.
Giang Diệu Diệu đang muốn phụ anh vớt cá lên, đột nhiên cảm giác mu bàn chân lạnh lẽo, cúi đầu nhìn, sợ tới mức cả người cứng đờ.
Lục Khải Minh nhận thấy được biến hóa, hỏi: “Làm sao vậy?”
Cô vẫn không nhúc nhích, tiếng nói run rẩy.
“Rắn… có rắn…”
Anh quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một con rắn màu đen to bằng cái đuôi của Giang Nhục Nhục đang uốn lượn bên chân của cô.
Lục Khải Minh không kịp nghĩ ngợi, dẫm xuống một chân, chà đạp hung hăng vào con rắn kia.
Đầu rắn bị giẫm nát, thân thể điên cuồng lăn qua lộn lại, cái đuôi đập vào Giang Diệu Diệu, uốn éo ở cổ chân cô.
Thân rắn lạnh lẽo, bên ngoài có vảy chà lên người cô làm lông tơ trên người Giang Diệu Diệu dựng thẳng, cô điên cuồng thét chói tai rồi nhảy ra chỗ khác.
Lục Khải Minh vẫn luôn dẫm lên đầu nó, chờ thân rắn không còn nhúc nhích nữa, anh nâng chân lên xem xét, xác định đã c.h.ế.t rồi mới quay sang nói với cô: “Không sao rồi, nó đã c.h.ế.t rồi.”
Giang Diệu Diệu sợ tới mức lệ rơi đầy mặt, ngồi xổm trong bụi cỏ khóc nấc.
Lục Khải Minh hỏi: “Em định ngồi chỗ đó thật à? Rắn thích nhất là nấp trong bụi cỏ, coi chừng lát nữa lại nhào ra một con khác bây giờ.”
Cô lại hét lên một tiếng, nhảy vào trong lòng n.g.ự.c của anh.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương