Xuyên Sách, Tôi Chỉ Muốn Làm Một Con Cá Mặn
Chương 284
Nông trường của hai người nếu phát triển tốt, không chừng có thể trở thành nhà cung cấp cho ông.
Giang Diệu Diệu nghe tính toán của Cố Trường Châu, trong lòng chỉ có bội phục.
Người ta đã 50 tuổi rồi vẫn còn muốn gây dựng sự nghiệp. Còn cô chỉ mới hơn hai mươi lại muốn bắt đầu dưỡng lão, đúng là không so được.
Lục Khải Minh hất hất nước trên đầu, ngữ khí bình thản khó có được.
“Được rồi, chắc chắn ông sẽ kiếm được rất nhiều tiền cho mà xem.”
Trên mặt Cố Trường Châu lộ vẻ kinh ngạc: “Anh…… Hy vọng tôi gây dựng sự nghiệp thành công?”
“Tại sao không?”
Lục Khải Minh nhún nhún vai, đi đến bên người Giang Diệu Diệu ôm vai cô nói tiếp: “Đến lúc đó bọn tôi lười làm ruộng thì sẽ chạy sang chỗ ông ăn chầu uống chực. Hẳn là ông sẽ không cự tuyệt đâu nhỉ?”
Cố Trường Châu: “……”
Giang Diệu Diệu cười gượng: “Ha ha, anh ấy đang nói giỡn thôi, bọn tôi có thể nuôi sống bản thân được.”
Cố Trường Châu nghĩ nghĩ, trong lòng ngược lại nhẹ nhàng đi nhiều.
“Không có gì, cha sẽ chăm chỉ kiếm tiền, khi đó các con cứ tới đó ăn ở, cha sẽ luôn chào đón.”
Cố Trường Châu còn có hẹn chuyện làm ăn với người khác, sau khi đưa đồ xong thì đã muốn đi. Ông để lại cho bọn họ rất nhiều hạt giống, một bầy gà vịt đang kêu la không ngừng, còn có mấy quyển sách kĩ năng gieo trồng và nuôi dưỡng.
Hai người đều không có kinh nghiệm trồng trọt, không dám tùy tiện xằng bậy, cho đám gà vịt uống miếng nước xong xuôi họ bắt đầu ngồi ở phòng khách nghiên cứu những tài liệu đó.
Giang Diệu Diệu hoảng hốt, nhớ lại lúc trước từng học theo thực đơn nấu ăn.
Rõ ràng chữ nào cô đọc cũng hiểu, xếp lại với nhau cũng hiểu. Nhưng xem xong tựa như chưa xem, trong đầu rỗng tuếch, không hề có phương hướng.
Lục Khải Minh và cô không khác nhau là bao, không kiên nhẫn mà đóng lại sách vở.
“Không đọc nữa, làm thử rồi tính tiếp.” Dù sao nguyên liệu cũng nhiều như vậy, dù làm sai thì vẫn còn có cơ hội làm lại từ đầu.
Bọn họ đem gà vịt từ lồ ng sắt chuyển sang lều, rải chút thức ăn chăn nuôi. Sau đó chọn lựa ra rất nhiều hạt giống khác nhau, dựa theo phương pháp mà Giang Diệu Diệu trồng giá ngày trước, họ dùng khăn giấy ướt kích mầm.
Vài ngày sau, hạt giống mọc ra rất nhiều mầm non.
Hai người xới tơi vài mẫu đất, đem hạt giống gieo trồng. Lòng tràn đầy chờ mong đợi chúng nó trưởng thành.
Giang Diệu Diệu và Lục Khải Minh hiện tại rất vội.
Sáu giờ sáng mỗi ngày đã phải rời giường.
Sau khi rời giường thì thả gà vịt ra, để chúng nó dạo trong sân đỡ phải buồn bực ở trong chuồng.
Sau đó múc nước, trộn thức ăn chăn nuôi, cho bọn nó ăn bữa sáng.
Tiếp theo Lục Khải Minh đi làm bữa sáng cho hai người, Giang Diệu Diệu lấy nước giếng giặt quần áo.
Tất cả đều được ăn, sau đó quét tước nhà cửa một lần rồi đội mũ rơm vác cái cuốc phải ra cửa.
Ngoài ruộng có rất nhiều việc phải làm, dọn dẹp cỏ dại, bón phân, bắt sâu. Chờ xong việc ngoài ruộng rồi, lại đi đến vườn trái cây.
Trái cây dương mai trong vườn đã lớn rồi, loại cây này rất khó chăm sóc. Lúc trái cây chín phải hái xuống sớm, nếu không khi trời đổ mưa sẽ rụng hết.
Vì để tránh chuyện này, ngày nào bọn họ cũng phải đi một chuyến lên núi, quan sát dương mai đã chín hay chưa.
Ao cá cũng cần được dọn dẹp, các loại thủy tảo mọc nhanh như nấm, chỉ cần lơ là một chút là chúng đã phát triển thành mảng to.
Lo hết chuyện ngoài vườn, bọn họ lại về nhà nấu cơm, cho gà vịt ăn.
Xong bữa cơm thì rửa chén, thu dọn nhà bếp, làm việc tới khuya mới có thể lên giường ngủ.
Mỗi ngày vừa mở mắt ra trước mặt luôn có một đống việc phải làm, khiến cho bọn họ chỉ muốn ngủ c.h.ế.t trên giường.
May mắn là sau gần một tháng sinh hoạt như vậy, rau muống bọn họ gieo trồng đã có thể thu hoạch.
Hai người đều không thích ăn loại này cho lắm, nhìn thành quả vài thùng rau vất vả thu hoạch được, bọn họ quyết định sẽ đưa tới thành phố bán.
Giang Diệu Diệu nghe tính toán của Cố Trường Châu, trong lòng chỉ có bội phục.
Người ta đã 50 tuổi rồi vẫn còn muốn gây dựng sự nghiệp. Còn cô chỉ mới hơn hai mươi lại muốn bắt đầu dưỡng lão, đúng là không so được.
Lục Khải Minh hất hất nước trên đầu, ngữ khí bình thản khó có được.
“Được rồi, chắc chắn ông sẽ kiếm được rất nhiều tiền cho mà xem.”
Trên mặt Cố Trường Châu lộ vẻ kinh ngạc: “Anh…… Hy vọng tôi gây dựng sự nghiệp thành công?”
“Tại sao không?”
Lục Khải Minh nhún nhún vai, đi đến bên người Giang Diệu Diệu ôm vai cô nói tiếp: “Đến lúc đó bọn tôi lười làm ruộng thì sẽ chạy sang chỗ ông ăn chầu uống chực. Hẳn là ông sẽ không cự tuyệt đâu nhỉ?”
Cố Trường Châu: “……”
Giang Diệu Diệu cười gượng: “Ha ha, anh ấy đang nói giỡn thôi, bọn tôi có thể nuôi sống bản thân được.”
Cố Trường Châu nghĩ nghĩ, trong lòng ngược lại nhẹ nhàng đi nhiều.
“Không có gì, cha sẽ chăm chỉ kiếm tiền, khi đó các con cứ tới đó ăn ở, cha sẽ luôn chào đón.”
Cố Trường Châu còn có hẹn chuyện làm ăn với người khác, sau khi đưa đồ xong thì đã muốn đi. Ông để lại cho bọn họ rất nhiều hạt giống, một bầy gà vịt đang kêu la không ngừng, còn có mấy quyển sách kĩ năng gieo trồng và nuôi dưỡng.
Hai người đều không có kinh nghiệm trồng trọt, không dám tùy tiện xằng bậy, cho đám gà vịt uống miếng nước xong xuôi họ bắt đầu ngồi ở phòng khách nghiên cứu những tài liệu đó.
Giang Diệu Diệu hoảng hốt, nhớ lại lúc trước từng học theo thực đơn nấu ăn.
Rõ ràng chữ nào cô đọc cũng hiểu, xếp lại với nhau cũng hiểu. Nhưng xem xong tựa như chưa xem, trong đầu rỗng tuếch, không hề có phương hướng.
Lục Khải Minh và cô không khác nhau là bao, không kiên nhẫn mà đóng lại sách vở.
“Không đọc nữa, làm thử rồi tính tiếp.” Dù sao nguyên liệu cũng nhiều như vậy, dù làm sai thì vẫn còn có cơ hội làm lại từ đầu.
Bọn họ đem gà vịt từ lồ ng sắt chuyển sang lều, rải chút thức ăn chăn nuôi. Sau đó chọn lựa ra rất nhiều hạt giống khác nhau, dựa theo phương pháp mà Giang Diệu Diệu trồng giá ngày trước, họ dùng khăn giấy ướt kích mầm.
Vài ngày sau, hạt giống mọc ra rất nhiều mầm non.
Hai người xới tơi vài mẫu đất, đem hạt giống gieo trồng. Lòng tràn đầy chờ mong đợi chúng nó trưởng thành.
Giang Diệu Diệu và Lục Khải Minh hiện tại rất vội.
Sáu giờ sáng mỗi ngày đã phải rời giường.
Sau khi rời giường thì thả gà vịt ra, để chúng nó dạo trong sân đỡ phải buồn bực ở trong chuồng.
Sau đó múc nước, trộn thức ăn chăn nuôi, cho bọn nó ăn bữa sáng.
Tiếp theo Lục Khải Minh đi làm bữa sáng cho hai người, Giang Diệu Diệu lấy nước giếng giặt quần áo.
Tất cả đều được ăn, sau đó quét tước nhà cửa một lần rồi đội mũ rơm vác cái cuốc phải ra cửa.
Ngoài ruộng có rất nhiều việc phải làm, dọn dẹp cỏ dại, bón phân, bắt sâu. Chờ xong việc ngoài ruộng rồi, lại đi đến vườn trái cây.
Trái cây dương mai trong vườn đã lớn rồi, loại cây này rất khó chăm sóc. Lúc trái cây chín phải hái xuống sớm, nếu không khi trời đổ mưa sẽ rụng hết.
Vì để tránh chuyện này, ngày nào bọn họ cũng phải đi một chuyến lên núi, quan sát dương mai đã chín hay chưa.
Ao cá cũng cần được dọn dẹp, các loại thủy tảo mọc nhanh như nấm, chỉ cần lơ là một chút là chúng đã phát triển thành mảng to.
Lo hết chuyện ngoài vườn, bọn họ lại về nhà nấu cơm, cho gà vịt ăn.
Xong bữa cơm thì rửa chén, thu dọn nhà bếp, làm việc tới khuya mới có thể lên giường ngủ.
Mỗi ngày vừa mở mắt ra trước mặt luôn có một đống việc phải làm, khiến cho bọn họ chỉ muốn ngủ c.h.ế.t trên giường.
May mắn là sau gần một tháng sinh hoạt như vậy, rau muống bọn họ gieo trồng đã có thể thu hoạch.
Hai người đều không thích ăn loại này cho lắm, nhìn thành quả vài thùng rau vất vả thu hoạch được, bọn họ quyết định sẽ đưa tới thành phố bán.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương