Xuyên Sách, Tôi Chỉ Muốn Làm Một Con Cá Mặn
Chương 286
Hai người cầm tiền mặt, đem Giang Nhục Nhục và mấy cái rổ không lên xe ba bánh, bắt đầu suy nghĩ xem sẽ sử dụng như thế nào.
Cuối cùng Giang Diệu Diệu mua váy mới, Lục Khải Minh mua yên xe, Nhục Nhục mua mấy lon thịt bò đóng hộp, vào một quán ăn gọi mì ăn trưa.
Chi trả tất cả thì còn dư hơn trăm đồng, cả hai đều quyết định để lại dành dụm, về sau mua hạt giống hoặc là phân bón dùng.
Lúc này đã hơn 3 giờ chiều, rốt cuộc bọn họ cũng đến về nhà.
Khi ra khỏi thành phố có đi ngang qua một siêu thị mini, bên trong cái tủ lạnh trước cửa có bán kem cây.
Giang Diệu Diệu nhịn không được, nhảy xuống đi mua ba cây vị đậu xanh, mỗi người một cây, sau đó leo lên xe ba bánh về nhà.
Trên đường trở về, gió núi hiu hiu, ánh nắng chiều đầy trời.
Kem cây đậu xanh ngọt thanh hòa tan trong miệng, Giang Diệu Diệu từ phía sau ôm cổ Lục Khải Minh, dựa lên trên vai anh nhắm mắt lại, cảm giác thật là hạnh phúc.
Sắc trời dần tối, hai người về tới nông trại, xa xa thấy trước nông trại đỗ mấy chiếc xe việt dã, lòng không khỏi cảnh giác lên.
Lúc bọn họ vào cửa lớn mới phát hiện bên cạnh xe có người đứng, thấy hai người về nhà liền vô cùng náo nhiệt mà chào đón.
“Hai người đã về rồi à, bọn tôi đợi hai người lâu lắm luôn!”
Lục Khải Minh không quen biết những người này, dùng ánh mắt nhìn Giang Diệu Diệu dò hỏi.
Người kia còn đang đắm chìm trong vui sướng.
Đây là các đội viên đội cứu viện!
Cô đang muốn giới thiệu cho Lục Khải Minh, có hai người từ trong rừng trúc đi ra, là Viên Mục Băng cùng nam chính.
Hai người này không cần phải giới thiệu, Lục Khải Minh cũng nhận ra, nghi hoặc mà nhìn bọn họ.
“Các người tới làm cái gì?”
Có đội viên giành trước đáp: “Chúng tôi nghe nói Diệu Diệu mở nông trại, nên mới tới cọ cơm ăn đây.”
Lục Khải Minh: “…… Vậy các người tới nhầm chỗ rồi.”
Anh còn đang muốn đi cọ ăn chỗ người khác nữa đấy. Viên Mục Băng cất giọng nói trong trẻo, nghiêm túc mà nói: “Đừng nói giỡn nữa, chúng tôi tới đây để đưa đồ cho hai người.”
Nếu là như vậy thì được hoan nghênh.
Lục Khải Minh hỏi: “Đưa thứ gì?”
Cô ấy mở thùng xe phía sau ra, mấy người đó đem đồ vật dọn ra bên ngoài
Hai con dê, một đực một cái.
Hai con trâu con, một đực một cái.
Hai con heo con, một đực một cái.
Còn có mèo, ngỗng trắng, gần như đem nông trại của Giang Diệu Diệu bố trí đầy đủ.
Chỉ không có chó thôi.
Dù sao cả căn cứ ai cũng biết Nhục Nhục, tất cả mọi người biết con ch.ó trắng béo ú nu kia là bảo bối của cô.
Các đội viên đưa các loại gia súc vào chuồng, Viên Mục Băng nói: “Trước kia nhờ có cô mà chúng tôi đã tránh qua không ít nguy hiểm, có thể nói rất nhiều đội viên đều nhờ vào năng lực của hai người mà sống sót. Hiện giờ bọn tôi hầu như đều dành thời gian để ra ngoài làm nhiệm vụ, không thể giúp được cái gì. Mấy thứ này coi như chút lòng cảm kích.”
Nông trại rất lớn, hai người bọn họ ở nơi này trống trải, đất rộng mà trống cũng vắng vẻ, có thêm những gia súc đó nhất định sẽ càng náo nhiệt.
Giang Diệu Diệu không từ chối, phi thường cảm kích, nhiệt tình mời bọn họ lưu lại ăn cơm.
Mọi người lại nói còn có công tác, vui vẻ lên xe liền đi rồi.
Trong nháy mắt, nông trường chỉ còn lại hai người một chó, còn có một đống các động vật mới đến chưa quen hoàn cảnh.
Giang Diệu Diệu nhanh chóng đem đồ lên trong phòng, sau đó dọn thức ăn nước uống cho chúng nó.
Lục Khải Minh thì bắt đầu làm cơm chiều, hôm sau sửa sang lại lều trại và máng ăn gia súc, sau đó chính thức sống cuộc sống an nhàn như heo.
Chỉ là hai người thật sự cá mặn, những ngày bận rộn qua đi không bao lâu đã bắt đầu lười.
Vì để tăng thời gian nghỉ ngơi, họ bắt đầu lên kế hoạch làm việc.
Như buổi sáng 7 giờ rưỡi rời giường, rửa mặt ăn cơm trong nửa giờ, tám giờ bắt đầu làm việc, chạng vạng 5 giờ nhất định về nhà, thời gian sau đó có thể tự do thoải mái.
Cuối cùng Giang Diệu Diệu mua váy mới, Lục Khải Minh mua yên xe, Nhục Nhục mua mấy lon thịt bò đóng hộp, vào một quán ăn gọi mì ăn trưa.
Chi trả tất cả thì còn dư hơn trăm đồng, cả hai đều quyết định để lại dành dụm, về sau mua hạt giống hoặc là phân bón dùng.
Lúc này đã hơn 3 giờ chiều, rốt cuộc bọn họ cũng đến về nhà.
Khi ra khỏi thành phố có đi ngang qua một siêu thị mini, bên trong cái tủ lạnh trước cửa có bán kem cây.
Giang Diệu Diệu nhịn không được, nhảy xuống đi mua ba cây vị đậu xanh, mỗi người một cây, sau đó leo lên xe ba bánh về nhà.
Trên đường trở về, gió núi hiu hiu, ánh nắng chiều đầy trời.
Kem cây đậu xanh ngọt thanh hòa tan trong miệng, Giang Diệu Diệu từ phía sau ôm cổ Lục Khải Minh, dựa lên trên vai anh nhắm mắt lại, cảm giác thật là hạnh phúc.
Sắc trời dần tối, hai người về tới nông trại, xa xa thấy trước nông trại đỗ mấy chiếc xe việt dã, lòng không khỏi cảnh giác lên.
Lúc bọn họ vào cửa lớn mới phát hiện bên cạnh xe có người đứng, thấy hai người về nhà liền vô cùng náo nhiệt mà chào đón.
“Hai người đã về rồi à, bọn tôi đợi hai người lâu lắm luôn!”
Lục Khải Minh không quen biết những người này, dùng ánh mắt nhìn Giang Diệu Diệu dò hỏi.
Người kia còn đang đắm chìm trong vui sướng.
Đây là các đội viên đội cứu viện!
Cô đang muốn giới thiệu cho Lục Khải Minh, có hai người từ trong rừng trúc đi ra, là Viên Mục Băng cùng nam chính.
Hai người này không cần phải giới thiệu, Lục Khải Minh cũng nhận ra, nghi hoặc mà nhìn bọn họ.
“Các người tới làm cái gì?”
Có đội viên giành trước đáp: “Chúng tôi nghe nói Diệu Diệu mở nông trại, nên mới tới cọ cơm ăn đây.”
Lục Khải Minh: “…… Vậy các người tới nhầm chỗ rồi.”
Anh còn đang muốn đi cọ ăn chỗ người khác nữa đấy. Viên Mục Băng cất giọng nói trong trẻo, nghiêm túc mà nói: “Đừng nói giỡn nữa, chúng tôi tới đây để đưa đồ cho hai người.”
Nếu là như vậy thì được hoan nghênh.
Lục Khải Minh hỏi: “Đưa thứ gì?”
Cô ấy mở thùng xe phía sau ra, mấy người đó đem đồ vật dọn ra bên ngoài
Hai con dê, một đực một cái.
Hai con trâu con, một đực một cái.
Hai con heo con, một đực một cái.
Còn có mèo, ngỗng trắng, gần như đem nông trại của Giang Diệu Diệu bố trí đầy đủ.
Chỉ không có chó thôi.
Dù sao cả căn cứ ai cũng biết Nhục Nhục, tất cả mọi người biết con ch.ó trắng béo ú nu kia là bảo bối của cô.
Các đội viên đưa các loại gia súc vào chuồng, Viên Mục Băng nói: “Trước kia nhờ có cô mà chúng tôi đã tránh qua không ít nguy hiểm, có thể nói rất nhiều đội viên đều nhờ vào năng lực của hai người mà sống sót. Hiện giờ bọn tôi hầu như đều dành thời gian để ra ngoài làm nhiệm vụ, không thể giúp được cái gì. Mấy thứ này coi như chút lòng cảm kích.”
Nông trại rất lớn, hai người bọn họ ở nơi này trống trải, đất rộng mà trống cũng vắng vẻ, có thêm những gia súc đó nhất định sẽ càng náo nhiệt.
Giang Diệu Diệu không từ chối, phi thường cảm kích, nhiệt tình mời bọn họ lưu lại ăn cơm.
Mọi người lại nói còn có công tác, vui vẻ lên xe liền đi rồi.
Trong nháy mắt, nông trường chỉ còn lại hai người một chó, còn có một đống các động vật mới đến chưa quen hoàn cảnh.
Giang Diệu Diệu nhanh chóng đem đồ lên trong phòng, sau đó dọn thức ăn nước uống cho chúng nó.
Lục Khải Minh thì bắt đầu làm cơm chiều, hôm sau sửa sang lại lều trại và máng ăn gia súc, sau đó chính thức sống cuộc sống an nhàn như heo.
Chỉ là hai người thật sự cá mặn, những ngày bận rộn qua đi không bao lâu đã bắt đầu lười.
Vì để tăng thời gian nghỉ ngơi, họ bắt đầu lên kế hoạch làm việc.
Như buổi sáng 7 giờ rưỡi rời giường, rửa mặt ăn cơm trong nửa giờ, tám giờ bắt đầu làm việc, chạng vạng 5 giờ nhất định về nhà, thời gian sau đó có thể tự do thoải mái.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương